Người Lạ Quen Mặt

Chương 5




Trong nội tâm thật nhiều khó hiểu. Nhạc Thiên Tuyết cũng chính là suy nghĩ một chút. Sau đó nói là: "Chuẩn bị cho ta một chút. Ta muốn đi quân doanh tây núi một chuyến."

Hoa Đào càng là khó hiểu. Hỏi: "Tiểu thư. Làm cái gì. Chẳng lẽ ngươi là muốn báo bình an à. Tằng thúc đã là phái người đi."

Nhạc Thiên Tuyết nói: "Không phải. Ta có việc tìm cha ta."

Hoa Đào nghe thấy như vậy. Cũng không nên hỏi nữa. Chính là lập tức đi chuẩn bị.

Nhạc Thiên Tuyết lúc này về đến phủ tướng quân chưa được một ngày. Liền lại là ra ngoài.

Bất quá ở cửa thành. Nàng chính là nhìn thấy Ngọc Cô Hàn. Hắn tựa hồ là vừa mới hồi kinh. Mặc thường phục. Hắn nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết. Cũng hơi hơi kinh ngạc. Không nghĩ đến nàng bị Tử Dạ bắt cóc. Rõ ràng còn có thể bình an trở về đây.

Hắn xuống ngựa ngăn Nhạc Thiên Tuyết lại. Hắn thủy chung đều là Thái Tử. Nhạc Thiên Tuyết cũng không có khả năng trực tiếp đi vòng qua.

Nàng dừng lại đến. Nhìn xem Ngọc Cô Hàn."Thái tử điện hạ có chuyện gì."

Ngọc Cô Hàn nói: "Ngươi bình an trở về rồi. Ngươi thật sự là mạng lớn a."

Hắn bản tính đã sớm bại lộ. Cho nên hắn bây giờ nói chuyện có chút cay nghiệt. Đó cũng là không sao cả đấy. Dù sao Nhạc Thiên Tuyết cũng phản bội mình. Không biết tự ái đây.

Nhạc Thiên Tuyết cười cười. "Đúng vậy a. Chiến Vương gia phái người đi cứu ta."

Nghe thấy tên Chiến Liên Thành. Ngọc Cô Hàn mặt lại là hắc hơn phân nửa.

"Nhạc Thiên Tuyết. Ngươi cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ phải hối hận." Ngọc Cô hàn lành lạnh nói ra.

"Coi như là sai rồi. Ta là người cảm thấy sai ta cũng sẽ không hối hận. Các ngươi cho rằng ta sai rồi. Nhưng ta cảm thấy được là rất đúng." Nhạc Thiên Tuyết dứt lời. Cũng là chẳng muốn nói nữa. Liền một lần nữa thúc ngựa ra khỏi thành.

Cái này đến quân doanh tây núi cũng là có một đoạn đường. Tuy rằng Nhạc Hòa thực quyền còn không có bị tước đoạt. Bất quá bây giờ lão Hoàng Đế đã là nhiều chỗ chèn ép rồi.

Như thế xuống dưới. Nhạc Hòa cũng sẽ có điểm nguy hiểm. Hiện tại nàng ngược lại là muốn nhanh tìm được cây quạt kia. Muốn biết xem hoàng cung tiền triều rốt cục có bí mật gì.

Lúc này đã đến quân doanh tây núi. Nhạc Hòa vừa vặn cũng là dò xét trở về rồi.

"Tuyết Nhi. Ngươi như thế nào đến nơi này." Nhạc Hòa hỏi."Nhìn ngươi cũng là tay chân đầy đủ hết. Ta cũng yên lòng."

Đi theo phía sau hắn có mấy tướng lãnh cũng đều là phát ra tiếng cười.

Nhạc Thiên Tuyết mặt tối sầm. Nói: "Cha. Ngươi đến đây."

Nàng dắt tay Nhạc Hòa đi. Nhạc Hòa cũng là có chút điểm kỳ quái. Hỏi: "Làm gì đó."

"Cha. Tử Dạ cùng ta có quan hệ gì." Nhạc Thiên Tuyết hỏi.

Nhạc Hòa sững sờ. Bất quá hắn rất nhanh đã nói: "Cái này còn có thể có quan hệ gì. Hắn là hoàng đế lương Tấn quốc. Ngươi muốn cùng hắn có quan hệ gì."

"Vậy tại sao ta bị hắn bắt mang đi. Ngươi thật giống như còn rất yên tâm đây. Chẳng lẽ sẽ không sợ hắn sẽ giết ta." Nhạc Thiên Tuyết nói.

"Cái này..." Nhạc Hòa hơi chút dừng lại một chút. Không biết trả lời thế nào."Ta làm sao lại không lo lắng đây."

"Ngươi rõ ràng liền đi vòng vèo quay về quân doanh tây núi. Bởi vì ngươi biết rõ. Tử Dạ sẽ không làm thương tổn ta. Cho nên ngươi mới yên tâm như vậy. Như là người khác. Ngươi khẳng định liền vội muốn chết."

Nhạc Hòa sắc mặt có chút tối trầm. Liền trầm giọng nói: "Ta cùng hắn thật sự có chút giao tình. Bất quá ngươi cũng biết. Hoàng Thượng luôn luôn là kiêng kị lương Tấn quốc. Ta đây làm sao có thể nói ra. Hắn biết rõ ngươi là nữ nhi của ta. Tất nhiên sẽ không làm khó ngươi đấy. Chính là đơn giản như vậy mà thôi. Chẳng lẽ ta có người bằng hữu ngươi cũng là cảm thấy không đúng."

Cái này giải thích cũng là nói được. Bất quá Nhạc Thiên Tuyết thủy chung là cảm thấy là lạ đấy.

Nhạc Hòa liền phụ giúp nàng rời khỏi quân doanh. Nói: "Tốt rồi. Ngươi không thích hợp ở lại chỗ này. Nhanh đi về. Hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của ngươi. Ta đến lúc đó trở về cùng ngươi chúc mừng."

Nàng bị Nhạc Hòa phụ giúp rời đi. Đó cũng là không có biện pháp. Đành phải là gật đầu. Liền cũng cưỡi ngựa rời đi.

Mất hơn nửa căn giờ mới về tới. Nhạc Hòa hay dùng mấy câu giải thích cho qua với nàng. Cái kia thật là làm được.

Đợi Nhạc Thiên Tuyết đi rồi. Nhạc Hòa chính là nhẹ nhàng thở ra. Nếu không phải hắn phản ứng rất nhanh. Vậy còn thực sẽ làm lộ đây.

Nhạc Thiên Tuyết trở lại phủ tướng quân. Phát hiện Chiến Liên Thành rõ ràng đến.

Nàng lắc lư vài ngày (đi lại). Đã là có chút mệt mỏi. Nàng hỏi: "Ngươi không phải ở chiến vương phủ xem tin tức à. Vân ca tìm được chưa."

Chiến Liên Thành liền cũng là nói: "Đã tìm được. Ta đã phái người. Tiễn đưa nàng trở về."

Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng. Cái kia chuyện này cũng không tính là trọn vẹn giải quyết xong. Coi như là không sai.

Lúc này đã là vào đêm. Nhạc Thiên Tuyết không có khẩu vị gì. Liền nhanh chóng ăn vài miếng cơm. Chiến Liên Thành liền để cho nàng nghỉ ngơi trước. Hắn sau đó chính là rời đi.

Nhạc Thiên Tuyết mấy ngày nay đều không có ngủ ngon. Hiện tại hơi dính gối đầu. Liền ngủ say như chết đấy.

Chiến Liên Thành khiến cho Hoa Đào lấy một chậu nước đến. Hắn liền thuận đường cho Nhạc Thiên Tuyết lau mặt. tay chân cũng là lau một lần.

Hắn không nói gì ngồi cạnh bên giường. Cuối cùng nửa đêm mới rời đi.

Mà Nhạc Thiên Tuyết cũng sắp sinh nhật. Phủ tướng quân thế nhưng là chuẩn bị rất nhiều thứ.

Lúc này. Nhạc Linh Vy đã là bị đưa vào phủ đệ Ngọc Nam Phong làm thị thiếp. Hứa di nương ở lại phủ tướng quân. Thế nhưng địa vị bây giờ một chút cũng không có.

Bất quá nàng cũng là sớm cho Nhạc Thiên Tuyết đưa một phần đại lễ. Hoa Đào đem lễ vật tiếp nhận. Thấy Hứa di nương còn không chịu đi. Lại hỏi: "Hứa di nương. Ngươi còn có lời dì cần nói."

Hứa di nương liền vội vàng gật đầu. Đi đến trước mặt Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết giương con mắt. Hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì."

Hứa di nương tựu vội vàng nói: "Ta biết rõ ngươi cùng Tứ Hoàng Tử quan hệ coi như không tệ. Ta liền cầu ngươi nói giúp Linh Vy một hai câu."

Nhạc Thiên Tuyết nở nụ cười một tiếng. Nói: "Ta tại sao phải giúp nàng nói tốt. Nàng cái kia bất quá là tự làm tự chịu mà thôi."

Hứa di nương sắc mặt cứng đờ. Bất quá đã trải qua nhiều như vậy. Nàng cũng là biết rõ chuyện này đích thật là làm sai.

Nhưng bây giờ sai rồi. Liền không có cơ hội quay đầu lại.

Hứa di nương nói: "Thế nhưng là... Linh Vy dầu gì cũng là muội muội của ngươi. Hiện tại nàng đã biết rõ sai rồi... Nàng hiện tại cũng chịu khổ nhiều. Chỉ có ngươi có thể giúp nàng thôi."

Nhạc Thiên Tuyết bất đắc dĩ nói ra: "Nàng đã là là thị thiếp của Tứ Hoàng Tử .Ta tại sao có thể giúp nàng đây. Việc này ngươi hay vẫn là tự mình tìm Tứ Hoàng Tử nói đi."

Hoa Đào cho Nhạc Thiên Tuyết rót một ly trà. Cũng là nói ra: "Đúng vậy a. Hứa di nương. Tứ Hoàng Tử đó là trong nội tâm phẫn nộ. Chính mình dầu gì cũng là bị oan uổng. Nhị tiểu thư tại phủ Tứ Hoàng Tử cái kia tất nhiên sẽ trôi qua không tốt. Hứa di nương ngươi vẫn là nên thôi đi. Đừng làm khó dễ tiểu thư nhà ta rồi."

Hứa di nương tròng mắt đỏ hoe. Nói: "Thế nhưng là... Thế nhưng là Linh Vy cũng không phải cái gì đại ác nhân. Nàng còn là ưa thích Tứ Hoàng Tử đấy. Cho nên mới phải làm như vậy. Tuyết Nhi. Kỳ thật đây hết thảy đều là lỗi của ta. Cái kia đều là chủ ý của ta. Ta biết rõ ta trước kia đối đãi ngươi không tốt. Ngươi bây giờ đều muốn như thế nào hả giận đều làm với ta. Chỉ hy vọng ngươi giúp đỡ Linh Vy."

Dứt lời. Hứa di nương còn quỳ xuống.

Nhạc Thiên Tuyết càng là bất đắc dĩ. Vội vàng nói: "Ngươi dầu gì cũng là trưởng bối của ta. Hiện tại quỳ xuống đến cầu ta. Người khác nhìn thấy. Còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi rồi."

Nàng suy nghĩ một chút. Nhạc Linh Vy cũng chỉ là tham lam vinh hoa một chút. Kỳ thật cũng chưa bao giờ chính thức tổn thương qua nàng.

Bất quá cái này Hứa di nương ngay từ đầu là đối với nàng hạ độc đấy. Lúc này mới khiến cho nàng không có biện pháp tu luyện nội công. Chẳng lẽ hiện tại Hứa di nương đến cầu nàng một chút. Nàng lại phải làm người tốt sao.

Có một số việc. Là phải trả giá thật lớn.

Hứa di nương vẻ mặt buồn rười rượi. Hay vẫn là nói: "Ta biết rõ ta trước kia làm sai với ngươi rất nhiều. Nhưng mà ta chỉ có một đứa con gái là Linh Vy. Ta cũng chỉ có một đứa con gái này thôi... Tính mạng của ta sắp không giữ được rồi. Ta chỉ muốn nó có thể sống thật tốt sau này thôi."

Nhạc Thiên Tuyết khiêu mi. Bỗng nhiên liền nghĩ tới một chuyện.

Nàng khẽ cười một tiếng."Ngươi cùng Linh Vy vu oan Tứ Hoàng Tử. Hoàng Thượng làm sao sẽ dễ dàng như vậy hãy bỏ qua cho các ngươi."

Hứa di nương sắc mặt cứng đờ. Liền khóc đều đã quên khóc.

Nàng ấp úng. Không biết nói như thế nào.

Nhạc Thiên Tuyết liền phỏng đoán nói: "Ta nghĩ a. Từ khi bắt đầu. Ngươi chính là người của hoàng thượng."

Hứa di nương sắc mặt xanh trắng. Không có chút huyết sắc.

"Có phải hay không." Nhạc Thiên Tuyết cười hỏi.

Hứa di nương thật sự khó thở rồi. Nàng cái này chậm nói: "Ta... Ta... Đúng vậy. Ban đầu là Hoàng Thượng cứng rắn bắt ta tiến vào phủ tướng quân. Để cho ta theo dõi mẹ ngươi."

Nhạc Thiên Tuyết cũng là đoán được. Chính là gật đầu."Vậy ngươi có lẽ đi cầu Hoàng Thượng."

"Ta đối với Hoàng Thượng mà nói. Đã là không còn giá trị lới dụng nào nữa. Trước đó lần thứ nhất ta uy hiếp Hoàng Thượng. Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho ta." Hứa di nương nói.

Bằng không thì. Hoàng Đế sẽ không bỏ qua chuyện đó của các nàng đâu. Cái này vu oan hoàng tử cũng là tội lớn đây.

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày: "Ngươi uy hiếp Hoàng Thượng cái gì. Chẳng lẽ Hoàng Thượng còn có chuyện để cho ngươi uy hiếp đấy."

Nhạc Thiên Tuyết đây cũng là cảm thấy kì quái. Hứa di nương chanh chua. Nhưng không thể tưởng được vẫn có chút lợi hại đay.

Hứa di nương do dự một chút. Lúc này mới nói: "Hoàng Thượng. Hoàng Thượng có một thanh chuôi trên tay ra..."

"Hứa di nương. Hoàng thượng là thiên tử. Tại sao có thể có nhược điểm trong tay ngươi." Đã liền Hoa Đào cũng là cảm thấy buồn cười rồi. Hứa di nương đây là nói dối a.

"Xú nha đầu. Chẳng lẽ ta còn biết nói dối. Bằng không thì Hoàng Thượng làm sao sẽ buông tha ta." Hứa di nương nói."Tuyết Nhi. Nếu như ngươi là muốn biết. Ngươi nhất định phải cam đoan Linh Vy về sau sẽ có cuộc sống tốt lành. Tứ Hoàng Tử không thể lại khi dễ nàng."

Nhạc Thiên Tuyết nhàn nhạt nói: "Ta chỉ có thể là cùng Tứ Hoàng Tử nói một chút mà thôi. Hắn có nghe hay không ta nói đó là một chuyện khác. Cho nên ta cũng không có biện pháp đáp ứng ngươi. Nếu như ngươi muốn nói thì nói. Ta cũng là sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi."

Hứa di nương càng là cảm thấy không biết như thế nào cho phải. Nàng suy nghĩ một chút. Chính là quyết định nói ra.

Nàng nói: "Tốt. Ngươi chỉ cần cùng Tứ Hoàng Tử nói như vậy là được rồi."

Nhạc Thiên Tuyết liền lại để cho Hứa di nương ngồi xuống. Thật dễ nói chuyện.

Hứa di nương liền nhẹ nói: "Tuyết Nhi. Đây chính là một cái bí mật không nhỏ. Nói ra đến. Vậy nhất định là để cho người sợ hãi thán phục không thôi đấy."

Cái này thừa nước đục thả câu cũng là đã đủ rồi. Nhạc Thiên Tuyết lườm nàng. Lạnh lùng.

Hứa di nương nói tiếp: "Mẹ ngươi sau khi chết. Hoàng Thượng liền âm thầm phái người đem phần mộ của mẹ ngươi đào nên. Thi thể kia hiện tại được để trong hoàng lăng. Ta đã cho người tìm hiểu qua. Trước đây quan tài hoàng hậu đã bị mở ra. Đã là thay đổi người. Cái này ngươi biết. Mẹ ngươi thi thể là ở nơi nào. Ta ngày đó liều chết đánh cược một lần. Nói ra chuyện này. Hoàng Thượng sắc mặt lập tức liền đại biến. Ngươi suy nghĩ một chút. Mẹ ngươi là thê tử của thần tử. mà sao hoàng thượng lại có thể cho thê tử của thần tử hỏa táng trong hoàng lăng. Đây chẳng phải là chuyện mất nhân đức sao ."

Nhạc Thiên Tuyết ánh mắt lạnh lẽo. Lại là như vậy. . Lão hoàng đế này cũng thật quá đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.