Người Kia, Ác Hàng Xóm

Chương 20




Đối với Gia Ngạn, Tiếu Mông là một người quá thâm sâu khó lường. Buồn đây vui đó, không cách gì nắm được.

Số lần hai người ầm ĩ là đếm không xuể, mà mỗi khi cãi nhau xong (thật ra có mình Tiếu Mông độc thoại thôi) lại ngồi ăn cơm chung như bình thường. Vậy mà khả năng cầu hòa của cậu vẫn chẳng khá hơn là bao.

Gia Ngạn vụng về cởi quần áo, ngoan ngoãn bỏ vào thùng rác. Sau đó, còn tắm liên tục vài bận tới khi chắc chắn trên người chỉ lưu lại mùi xà bông rồi tự hứa sẽ không bao giờ đi tới những chỗ “cấm” mà Tiếu Mông ghét. Cậu tận lực nghĩ cách làm hòa với Tiếu Mông mà hắn vẫn một mực không thèm ngó ngàng gì tới cậu.

Gia Ngạn cứ là sốt ruột đến sắp phát bệnh.

Cậu không sao hiểu được vì cái gì chính mình phải ép dạ cầu toàn, mà với người kia lại càng phải nhịn nhục, để ý đến mức cơm ăn không vô.

Nhưng cậu chỉ mơ hồ cảm thấy Tiếu Mông là một người vô cùng quan trọng.

Hôm nay nhìn trong tay đồng nghiệp có hai phiếu ăn steak giảm giá, cậu nhớ Tiếu Mông lần trước ở bàn ăn nhíu mày cằn nhằn “Thịt bò cháy đen như vậy làm sao mà ăn” với bộ mặt cực kỳ bất mãn, Gia Ngạn liền hỏi xin đồng nghiệp hai phiếu.

Lúc về nhà thấy Tiếu Mông lạnh lùng đi tới đi lui, rồi lười biếng ngồi xuống sô-pha lật tới lật lui gì đó, Gia Ngạn không dám mở chuyện, lưỡng lự cả buổi, mới gọi hắn: “Tiếu Mông.”

Người ngồi trên sô-pha hơi ngước mắt nhìn: “Chuyện gì?”

“Tôi… tôi có hai phiếu giảm giá ăn steak,” Gia Ngạn bối rối móc ra hai phiếu ăn gấp lại còn chút xíu, trông nhàu nhè đến tội, cậu cẩn thận mở ra đưa cho hắn xem: “Là hôm nay, không biết anh có muốn đi không?”

Người kia cau đôi mày thanh tú: “Không cần.”

Gia Ngạn “Ừm” một tiếng, rụt tay lại, cậu nắm chặt hai phiếu ăn đã nhăn nhúm ướt mồ hôi, càng cố vò nhỏ nó giấu hẳn trong lòng bàn tay.

Tiếu Mông cũng đâu hứng thú gì chuyện ăn steak nửa giá. Cảm thấy chính mình thật nực cười, chóp mũi cậu bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Người đối diện đột nhiên nhìn đồng hồ, đứng lên chừng như sắp ra ngoài.

Gia Ngạn đang ngây người, thấy thế vội ngẩng đầu: “Này, anh muốn đi đâu?”

“Tối nay phải gặp đối tác.”

“Vậy… vậy khi nào anh về? Muốn tôi làm bữa khuya…”

“Khỏi cần. Tối nay tôi không về.”

Hắn lãnh đạm cầm lấy áo khoác, không buồn liếc mắt đến cậu, một đường đi thẳng từ phòng khách ra tới cửa.

Gia Ngạn vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, tay nãy giờ nắm chặt hai phiếu ăn còn đặt ở đầu gối, cậu cúi đầu ngơ ngẩn chốc lát rồi nhét lại vào túi quần.

Giá này quả nhiên còn rất rẻ.

Nhưng cậu thực sự không thể làm gì hơn nữa.

Cảm giác tự ti lại mãnh liệt trỗi dậy làm cậu phải nỗ lực ép xuống. Dụi dụi cái mũi có chút ửng hồng, Gia Ngạn đứng lên lấy ít tiền lẻ định bụng ra ngoài ăn đỡ một bát mì.

Ngồi ngoài chợ ăn qua loa một tô mì bò vừa nóng vừa cay, Gia Ngạn cả người ướt đẫm mồ hôi, nước mắt nước mũi tèm lem, cậu mới thấy thoải mái một chút, nhưng trong lòng vẫn man mác không vui.

Chợt cậu giật mình bởi tiếng cãi nhau ồn ào của một cặp nam nữ trên đường. Đã có vài người hiếu kỳ tụ lại coi. Gã đàn ông lưng hùm vai gấu, khuôn mặt dữ tợn, bộ dạng chắc chắn không phải là người đàng hoàng. Còn cô gái kia vóc người còn nhỏ hơn cậu mà điệu bộ chua ngoa đanh đá phải gấp mười.

Vậy mà không lâu sau, gã đàn ông đã vội đầu hàng, hắn xô bọn người tò mò tọc mạch qua một bên, trước khi nghênh ngang bỏ đi còn tức tối vứt lại vài câu chửi thề. Cô gái kia bộ dáng cũng nhếch nhác, tóc tai tán loạn, đai lưng áo khoát trượt xuống một nửa, thế nhưng chẳng coi ai ra gì, tay cầm giầy tay cầm giỏ cứ ngang nhiên theo hướng quán ăn đông đúc mà đi tới.

Mấy người nọ lúc nãy nhìn lén đều nhanh chóng lảng sang chỗ khác, chỉ có Gia Ngạn ngờ nghệch, cảm thấy cô gái này có nét quen quen, nhìn lấy vài giây liền bị cô ta nẹt: “Nhìn cái gì hả?”

“Xin lỗi…”

“A, là anh à.” Cô nàng nhìn kỹ cậu một cái, sắc mặt thả lỏng đôi chút, mắt híp lại như mang ý cười, “Đầu Gỗ ăn mì.”

Gia Ngạn liền nhớ tới cô nàng này chính là người trêu chọc cậu trong hộp đêm tối hôm trước, đại loại là Đa hay gì đó.

“Cô khỏe…”

“Khỏe gì mà khỏe, xui còn chưa đủ,” Đa lớn tiếng gọi chù quán làm một tô mì vịt rồi ngồi xuống cạnh Gia Ngạn, “Gặp phải một tên biến thái tâm thần. Đưa tiền rồi bảo tôi theo hắn hai ngày làm đủ thứ trò, bệnh hoạn, may mà tôi trốn được.”

“Ưm…” Gia Ngạn nghe cô nàng kể chuyện “công việc” không chút ngượng miệng, cậu hơi mắc cỡ, giương mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt có vài vết thương, bả vai lộ ra một mảng tím xanh, cậu lắp bắp kinh hãi: “Cô sao vậy?”

“Không có gì,” cô nàng phất tay, “Chưa chết nổi đâu. Chủ quán, mì nhanh lên đi, lề mề quá, tôi chết đói mất.”

“Hối cái gì, còn người khác nữa chứ phải mình cô.”

Đa bẽ mặt chép miệng: “Tôi đổi quán là được chứ gì.” Rồi cô nàng bực tức đứng dậy. Gia Ngạn nhìn cô ta vừa đứng lên liền bất ngờ ngã xuống, nằm xoài ra đất.

Cậu luống cuống tay chân, theo bản năng ngồi xổm xuống đỡ cô: “Cô có sao không? Muốn đi bệnh viện khám không?”

Cô nàng xây xẩm mặt mày, khép mắt lại, môi trắng bệch nhưng vẫn cố chấp lắc đầu.

Người qua đường hoàn toàn lạnh lùng thờ ơ. Chỉ có Gia Ngạn vốn hiền lành, không nỡ để người bệnh nằm đây tự sinh tự diệt. Sốt ruột trong chốc lát, cậu đành bất chấp: “Bằng không tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã. Chỗ tôi ở cách đây không xa…”

Nằm ở sô-pha một lúc sau, uống một ly ca-cao ấm Gia Ngạn bưng tới, sắc mặt cô nàng cũng đỡ hơn phần nào, lại bắt đầu nói chuyện: “Anh ở chỗ tốt vậy à? Nhìn không ra đó.”

Gia Ngạn vừa lo sợ cô nàng bất cẩn mà làm đổ ca-cao ra ghế, vừa cầu nguyện Tiếu Mông ngày mai ngàn vạn lần đừng nhìn ra sô-pha có người lạ ngồi, ngàn vạn lần đừng phát hiện vết nước bẩn trên mặt ghế, ngàn vạn lần đừng ngửi thấy mùi nước hoa của cô ta.

“Là phòng của bạn tôi. Tôi chỉ ở nhờ thôi.”

“Tốt thế. Mỗi tháng anh trả tiền thuê bao nhiêu?”

“À, anh ấy không lấy tiền nhà.”

“Anh với bạn chắc tình cảm tốt đẹp lắm nhỉ.”

Gia Ngạn nghe thế liền lộ ra nét tươi cười, mơ hồ ừ một tiếng.

“Này, tôi có vài thứ thuốc thường dùng, cô xem coi được không.” Gia Ngạn đem hòm thuốc y tế gia đình ra, “Khử trùng miệng vết thương một tí vẫn hay hơn.”

Đa cầm bông gòn đã thấm thuốc tự mình áp lên vết thương, vừa hận vừa đau hít sâu vài hơi: “Thằng cha biến thái chết tiệt!” Sau đó là một tràng chửi rủa khó nghe. Bôi vài cái, cô nàng dừng lại: “Tôi mượn chỗ tắm thay đồ được không?”

“Hả?”

“Chứ để như vậy về quán, tôi không muốn họ nhìn thấy bộ dạng xúi quẩy này tí nào.” Đa cười méo xệch, “Haha, tôi sĩ diện lắm.”

Nghĩ tới việc phải dùng phòng tắm khiến cậu càng lo lắng. Tiếu Mông biết được chẳng rõ sẽ thế nào.

Nhưng cậu không nỡ để cô ta một thân mặt xám mày tro đi ra ngoài. Nghĩ ngợi một hồi, vẫn là “thấy chết không sờn” mà gật đầu.

May mắn Tiếu Mông tối nay không về, chờ tới ngày mai dấu vết chắc cũng kịp mất hết. Cửa phòng tắm vừa đóng lại, cậu vừa run sợ dùng khăn ướt lau sạch vết ca-cao trên ghế vừa cầu khấn không ngừng.



Tiếu Mông buồn bực quay kính xe xuống, dùng sức giẫm chân ga.

Bỏ qua tăng hai đặc sắc, hắn chào tạm biệt đối tác rồi một mình lái xe trở về, cảm giác hoàn toàn thất bại.

Chẳng hiểu sao tinh thần hắn không yên được, bản thân không còn chút hứng thú nào, tán gẫu với người kế bên cũng rất lơ đễnh.

Gia Ngạn là người vô cùng tiết kiệm, mời hắn ra ngoài ăn tối thế này chính là lần đầu tiên.

Tên kia chắc là thật lòng muốn giảng hòa với hắn đây.

Nghĩ vậy Tiếu Mông chợt thấy ân hận.

Biết rằng cứ ra vẻ ác ý chẳng phải là cách gì hay ho, nhưng hắn thật sự bị tổn thương.

Nào có thể lấy một cô gái làng chơi mà so sánh với hắn. Khoảng thời gian ngọt ngào giữa hai người bọn họ thì xem là gì?

Giả vờ như có như không mà nói “Chúng ta cứ sống thế này mãi đi”, rồi vì một lời đồng ý mơ hồ của Gia Ngạn mà mở cờ trong bụng. Quả thật đáng buồn.

Mà tên kia, cho dù bị hắn ôm ấp không biết bao nhiêu lần, nằm dưới thân hắn thở dốc rên rỉ đến khóc ra nước mắt, được hắn chăm sóc còn hơn cả người yêu bình thường, nhưng vẫn là thích phụ nữ.

Đã nếm qua hương vị của khoái lạc, thế mà cứ khăng khăng chỉ có hứng thú với người khác phái.

Tiếu Mông tới bây giờ mới biết một kẻ luôn dạ dạ vâng vâng như Gia Ngạn cũng có những lúc không thể xoay chuyển được.

Hắn thật muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào đó, đem triệt hết mọi bản năng đàn ông trên người tên ngốc kia.

Chỉ có vậy Gia Ngạn mới ngoan ngoãn để hắn ôm lấy và không còn bất cứ ý niệm kỳ quái nào trong đầu.

Rất nhanh đã về đến nhà, có chút nôn nóng, Tiếu Mông không buồn gõ cửa, vội lấy chìa khóa mở ra.

Gia Ngạn đang ngồi bó gối trên sô-pha, vừa nhìn thấy hắn tựa như nhìn thấy quỷ, lắp bắp đứng lên, hoảng tới mức nói không thành tiếng, mặt xanh như tàu lá, biểu tình rõ ràng là bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám.

“Anh… anh sao lại về?”

Bị hỏi chặn Tiếu Mông có điểm khó chịu, chau mày nói: “Tôi về không được à? Chẳng lẽ quấy rầy cậu?”

Chỉ là nói bâng quơ thế thôi, nhưng điệu bộ cuống quít của Gia Ngạn lại làm hắn nghi ngờ.

Định bụng hỏi tới, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, Tiếu Mông điếng người, toàn thân lạnh run, nháy mắt đã hiểu được phân nửa.

Hắn còn chưa kịp nổi giận, cửa phòng tắm đã mở ra. Cảnh tượng trước mắt liền khiến Tiếu Mông nóng máu, cổ họng phát nghẹn.

Người đang đi tới quả nhiên là một cô gái. Chừng như mới tắm rửa sạch sẽ xong, hiện đang mang lại phục sức, trên khuôn mặt ủ rũ kia còn vương sắc hồng.

Chưa cần mở miệng, chỉ liếc sơ qua nét mặt và quần áo cũng có thể đoán ra cô gái này làm loại công việc gì.

Tiếu Mông vì cơn giận không thể bộc phát mà hai huyệt thái dương hắn giật liên hồi.

Cô gái nọ vừa thấy hắn đã lắp bắp kinh hãi, khó xử quay sang Gia Ngạn. Cậu tuy cũng sợ chẳng kém nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh sắp xếp: “Bạn tôi trở lại rồi. Nếu cô chuẩn bị xong thì nên đi về thôi.”

Cô nàng tinh ý cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn nên vội làm theo. Cô nhét bừa đồ dơ vào giỏ, lúc đi ngang qua Tiếu Mông chào một cái lấy lệ rồi vội vàng đi khỏi.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người đứng cứng ngắc đối diện nhau.

“Thiệt xin lỗi,” sau một lúc lâu Gia Ngạn mới tỉnh lại, dè dặt khẽ cúi đầu nói, “Tôi không nên mang người về…”

Thấy cậu không hề thanh minh, ngược lại còn tỉnh bơ thừa nhận, Tiếu Mông càng sôi máu, cả người phát run đến không dám nhúc nhích. Hắn sợ chỉ cần cử động nhẹ một ngón tay sẽ không kiềm chế được mà đánh chết người kia.

“Nè, xin lỗi thiệt mà.” Gia Ngạn thấy hắn không động tĩnh gì càng thêm hãi, “Đồ vật trong nhà vẫn chưa đụng vào, chỉ dùng phòng tắm thôi. Sô-pha có dơ một chút nhưng tôi sẽ lau sạch ngay mà.”

Tiếu Mông thấy đầu như nổ bung ra, hắn phát điên lên, bất chấp nặng nhẹ một cước đá vào bụng người kia.

Gia Ngạn tức thì ngã xuống sàn, đau đến cong người lại, mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn không chút nương tay, thở hồng hộc bước tới nắm cổ áo Gia Ngạn thô bạo kéo về phía cửa, không do dự đẩy cậu ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Tiếu Mông liền mấy cú đá nhào chiếc ghế khiến bụng hắn quặn lên ghê tởm. Tiếu Mông một khi đã phát cuồng, ra tay cũng thật đáng sợ. Thầm nghĩ đến Gia Ngạn cùng một cô gái bán hoa vui vẻ trên sô-pha đã đủ làm hắn mất hết lý trí, trước mắt tối sầm lại.

Thừa dịp mình không ở nhà lén đem đàn bà về, chắc cũng chẳng phải lần đầu tiên?

Không phải đi khách sạn mà là trực tiếp mang về nhà, còn ở ngay phòng khách làm, Gia Ngạn cũng đã thuần thục đến mức này rồi… Vậy mà hắn chưa từng biết đến.

Nhịn một buổi tối, hô hấp hắn mới dần lặng xuống. Chiếc ghế sô-pha vì hứng chịu cơn giận của hắn nên đã sớm thay hình đổi dạng. Tiếu Mông chợt thấy chính mình thật buồn cười, chỉ vì một kẻ cực kỳ kém cỏi mà mất hết kiềm chế.

Hắn rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo lại. Nhìn trong gương thấy nét mặt mình đã trở về vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, một chút suy sút cũng không còn, Tiếu Mông lúc này mới sửa sang quần áo rồi đẩy cửa đi ra.

Nghe tiếng động, người đang ngồi ngoài cửa giật mình ngẩng đầu dậy.

Những tưởng Gia Ngạn đã tìm tới chỗ ấm áp nào đó, chẳng ngờ cậu vẫn ngồi chờ bên ngoài, cơ thể vì lạnh mà co rúm lại, môi tím ngắt.

Cả hai nhìn nhau chốc lát rồi ngó đi chỗ khác.

Chờ Tiếu Mông rời khỏi, cậu mới lưỡng lự đứng lên. Chỗ bị đá bầm hết một mảnh, đau ê ẩm. Cậu bước từng bước khập khiễng vào phòng bằng đôi chân run rẩy vì ngồi xổm cả buổi.

Tuy trời còn đang giữa thu nhưng về đêm thường rất lạnh, chỉ ở bên ngoài một tối Gia Ngạn đã muốn nhiễm bệnh.

Chính vì nghĩ Tiếu Mông giận chút đỉnh rồi thôi, sẽ mở cửa cho cậu vào nhà nên cứ thế mà ngồi chờ.

Nào biết phải đợi tới gần sáng.

Cậu biết mình tự tiện dẫn người lạ về nhà là sai. Nhưng chỉ vì làm “bẩn” phòng mà khiến hắn hung hăng đối xử với cậu thế này, thử hỏi có xem cậu là bạn không?

Nhớ lại cái đá thật mạnh vào bụng rồi bị đuổi ra khỏi nhà chịu lạnh cả đêm, Gia Ngạn có phần thất vọng.

Đã là bạn bè sao có thể như vậy.

Lần này Gia Ngạn không buồn xin lỗi.

Cậu không hối hận, Tiếu Mông không nhắc lại, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ngoại trừ phòng khách thay một bộ sô-pha mới, ngày vẫn cứ theo lệ thường trôi qua.

Sau đó một thời gian, không nhớ là ai bắt đầu trước mà hai người lại trở về ngủ chung giường. Đương nhiên chuyện ăn nằm là vẫn thế, tuy xúc cảm còn đó, nhưng Gia Ngạn biết nó không giống như xưa nữa, trong sự thỏa mãn căng tràn ấy đã mất đi cảm giác ấm áp trọn vẹn.

Hiểu ra người phía trên không hề xem mình như bạn bè, bị ôm lấy lòng càng âm ỉ đau.

Gia Ngạn cảm thấy nên hỏi cho ra lẽ.

Lúc trước, cứ mỗi lần “an ủi” nhau tim cậu đập mạnh đến suýt ngất đi. Gần đây càng ngày càng vô vị, sau khi kết thúc trong lòng hoàn toàn trống rỗng. Tiếu Mông cũng không còn ôm cậu ngủ mà liền trở mình đưa lưng về phía cậu, để lại một khoảng trống giữa hai người.

Gia Ngạn yên lặng suy nghĩ, nếu chỉ vì nhu cầu sinh lý thì việc lạnh nhạt giúp nhau giải quyết so với việc dùng tay có gì khác nhau?

Tiếu Mông một lần nữa rút khỏi cơ thể Gia Ngạn. Cả hai thở hổn hển tách ra nằm song song, tuy thân nhiệt còn nóng rực nhưng bầu không khí lại rất lãnh đạm. Gia Ngạn cử động thắt lưng tê tái của mình, không biết vì sao có chút nhói đau khi thấy người kia hờ hững nghiêng mặt sang hướng khác.

“Tiếu Mông.”

“Ừ?”

“Chúng ta như vậy có gì tốt đâu.”

Dù trong phòng ngủ vốn dĩ luôn yên tĩnh nhưng bất giác Gia Ngạn cảm thấy một sự im lặng đột ngột bao trùm khắp gian phòng.

“Ý cậu là sao?” Tiếu Mông thờ ơ hỏi lại.

“Tôi không muốn làm nữa.” Gia Ngạn quay đầu nhìn hắn, mũi cay cay. Nếu hắn hỏi “Tại sao” hay có chút giật mình thì tốt rồi.

Nhưng Tiếu Mông chỉ “Ừm” một tiếng, lúc sau lại nói “Thì thôi” rồi trở mình đưa lưng về phía cậu.

Gia Ngạn không nói gì, kinh ngạc nhìn vào lưng hắn trong chốc lát, sau đó cũng yên lặng nhắm mắt ngủ.

Những ngày kế cả hai không còn tiếp tục chuyện kia nhưng vẫn ngủ chung giường. Mà Gia Ngạn làm cách gì cũng ngủ không ngon. Tiếu Mông đối với cậu rất lãnh đạm, mỗi khi thấy cậu trên giường hắn luôn tỏ ra chướng mắt, lúc nằm cũng cách xa một khoảng.

Càng ngày cậu càng cảm giác bản thân mình thừa thãi nhưng ngoài việc trở nên lầm lì hơn, Gia Ngạn chẳng thể làm gì khác.

May mà không lâu sau công ty bắt đầu bận rộn lên, nhiều khi phải tăng ca đến nửa đêm. Trải qua những ngày làm việc điên đảo như vậy, cơ hội nói chuyện với Tiếu Mông cũng không được mấy lần.

Hôm nay gần hừng đông cậu mới về tới nhà, cũng không quá muộn, ít ra có thể ngủ thêm vài tiếng. Vừa nhẹ nhàng tìm chìa khóa mở cửa, đèn cũng không dám bật mà sờ soạng đi vào.

Ánh đèn nhàn nhạt hắt ra từ cửa phòng Tiếu Mông còn chưa khép lại. Gia Ngạn đang nghĩ thầm chắc hắn đang tranh thủ làm nốt công việc gì đó, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ vang lên.

Từ cửa nhìn vào, cậu rõ ràng nhìn thấy chiếc lưng thon dài với những đường cong dẻo dai quen thuộc đang di chuyển, chân người nằm dưới được nâng lên, dù không biết là ai nhưng chỉ nghe người nọ sung sướng đến ngất ngây thoát ra những tiếng lầm bầm rên rỉ.

Gia Ngạn sợ ngây người nhìn hai kẻ đang kích tình trên giường.

Dại ra một lúc, may mắn cậu còn biết xoay người lặng lẽ chạy ra khỏi cửa, lúc này mới dám thở mạnh.

Thở hổn hển cả buổi cậu vẫn chưa bình tĩnh lại. Nhớ đến cảnh hai người kia thân thể quấn vào nhau giao hợp, nhất thời có chút mờ mịt. Gia Ngạn tìm một chỗ khuất ngồi xuống, cúi đầu nghĩ ngợi.

Nửa tiếng im lặng trôi qua.

Không biết vì sao Gia Ngạn bất giác nổi gai ốc, vội dùng hai tay chà sát lên cánh tay làm cơ thể dịu xuống.

Có lẽ ngồi lâu bên ngoài nên nhiễm lạnh.

Hình ảnh kia quả thật giáng một đòn thật mạnh vào cậu. Người Tiếu Mông ôm ấp không phải phụ nữ mà là đàn ông. Nói vậy, hắn là đồng tính.

Nhận thức sự việc khiến Gia Ngạn cảm thấy có điểm gì đó không đúng nhưng nhất thời không nghĩ ra được.

Hiện tại suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu chính là Tiếu Mông về sau cũng không cần tới mình nữa.

Có chăng là giữa bạn bè an ủi lẫn nhau thôi, giờ hắn cũng có người tốt hơn để thỏa mãn rồi. Tính ra người bình thường cũng chẳng đời nào lại tìm đến mình.

Trời rất lạnh. Ngồi một lát là cổ họng ngứa lên, nhịn không được ho khan vài cái.

Cậu không phải quan trọng chuyện lên giường với nhau. Tuy rằng quan hệ với Tiếu Mông thoải mái thật, nhưng vấn đề sinh lý nếu bất đắc dĩ một mình vẫn có thể dùng tay để giải quyết, hoặc không làm cũng chẳng sao.

Chỉ là, chỉ là…

Giữa đêm trời nổi gió, Gia Ngạn ngồi ngây ngẩn lạnh run, cả người càng lúc càng co chặt lại. Cậu nhìn xuống đồng hồ, thấy thời gian không còn nhiều nhưng thực tình không muốn về.

Dù sao Tiếu Mông sẽ không để ý, một mình cậu ngồi chỗ này mà lại hay.

Ngồi bên ngoài nửa đêm, lạnh đến nỗi chảy cả nước mũi, trông nhếch nhác vô cùng. Nhưng Gia Ngạn nhất định không muốn vào nhà.

Xem ra Tiếu Mông rộng rãi cho cậu ở nhờ có lẽ không được nhiêu ngày nữa.

Nếu tìm được chỗ ở mới mà lại không có lò sưởi giữa thời tiết lạnh buốt thế này, thôi thì cứ xem như tập làm quen trước cũng tốt.

Dù cậu lạc quan tự an ủi mình nhưng cái rét buốt không phải cứ thế mà biến mất, nên Gia Ngạn cố liên tục hà hơi vào hai bàn tay đang chụm lại nơi đầu gối, cho dù chẳng ấm lên được là bao.

Đang vô cùng mệt mỏi, cậu chợt nghe tiếng mở cửa vang lên giữa đêm vắng. Gia Ngạn thấy người nọ không ở lại đến sáng nên có phần ngạc nhiên, nhưng đồng thời thấy mình như được “cứu rỗi”.

Cuối cùng đã có thể về lại nơi ấm cúng kia.

Cậu đợi một lát rồi mới khẽ khàng mở cửa vào. Người đáng lẽ đã quay về phòng ngủ lại đang ngồi ngay phòng khách. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều hơi giật mình.

“Giờ này mới về.”

“Ừa…” Gia Ngạn vốn muốn giả vờ như không có gì nhưng trời sinh tính thật thà, nên che giấu không nổi vẻ mất tự nhiên của mình.

Tiếu Mông chỉ đứng gần bên cạnh liền cảm thấy được một mảng không khí lạnh lẽo trên người Gia Ngạn, hắn lập tức nhíu mày: “Người cậu lạnh quá vậy.”

“Ừa, đi đêm về nên vậy.” Gia Ngạn khụt khịt mũi, “Bên ngoài lạnh kinh khủng.”

“Đi tắm nước nóng đi.”

“Ừa… Anh cũng ngủ sớm đi,” trong lúc nói chuyện cậu vì không khống chế được từng đợt nổi gai ốc mà lúng túng chà xát lên hai cánh tay. “Anh ngủ trước đi. Tôi tắm xong rồi về phòng mình, sẽ không quấy rầy anh đâu.”

Tiếu Mông chỉ “Ừm” một tiếng rồi đứng yên tại chỗ nhìn cơ thể gầy nhom của cậu đi tới phòng tắm.

Vừa rồi cùng người nọ lên giường cảm giác không tệ, thân thể rất phù hợp. Thật ra không có Gia Ngạn cũng không sao.

Không rõ là cố ý hay vô tình mà từ đêm đó về sau, cậu không còn ngủ chung với Tiếu Mông.

Quan hệ của hai người càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng cũng không phải kỳ lạ – Gia Ngạn bận quá, dạo này công ty cậu đang vào mùa buôn bán nên ai ai cũng bận rộn tăng ca.

Châu Mẫn lâu lắm rồi chưa được chạm vào người cậu nên cảm thấy buồn chán, có lần hắn thử nói giỡn, hỏi Gia Ngạn cần hỗ trợ không. Cậu thành thật bảo “Tôi dùng tay là được rồi.”

Hắn nghe xong cũng chẳng rõ là cảm giác gì.

Quan hệ hỗ trợ cho nhau cứ thế mà nhạt dần. Đã thế, Tiếu Mông càng thường xuyên dẫn người mới quen về nhà. Hơn nữa, vài lần tiễn người ra khỏi cửa còn để chạm mặt Gia Ngạn.

Gia Ngạn tuy thành thật chất phác nhưng luôn biết giữ gìn đạo lý, những lúc đó luôn mỉm cười chào hỏi. Khoảng thời gian trước cùng Tiếu Mông cậu không hề đề cập đến, với người nọ cậu chỉ nói mình ở nhờ nhà hắn, đơn giản là khách trọ thôi.

Mối quan hệ sinh lý thuần túy giữa hắn và Gia Ngạn cũng chỉ chóng hợp rồi tan thôi.

Tiếu Mông nửa đùa nửa thật nói cám ơn cậu. Gia Ngạn lại nghe không ra ý châm biếm, còn vì câu “Cám ơn cậu đã giữ bí mật giúp” mà gượng cười, lúng túng nói “Chúng ta là bạn bè mà”

Vẫn chỉ là bạn bè. Hắn hồi tưởng lại khoảng thời gian ngọt ngào lúc trước, hai người dùng tay giúp đỡ nhau chẳng khác gì đám con trai mới lớn. Vì không có chút cảm xúc nào nên Gia Ngạn cũng không hề tỏ ra ghen tị hay oán giận gì.

Tiếu Mông muốn chạy trốn, Gia Ngạn liền hào phóng vẽ đường cho hắn, lại còn chúc hắn đi đường bình an.

Độ lượng đến mức làm người khác căm hận.

Tiếu Mông lôi trong bóp ra một tấm ảnh đã bị cắt xén.

Ảnh chụp người kia thời trung học, khuôn mặt gầy gầy thấp thoáng nét bối rối, mang nét cười ngượng ngập đứng bên cạnh hắn.

Đây là cắt ra từ tấm ảnh tốt nghiệp chung của lớp, vừa vặn chỉ có hai người bọn họ.

Bây giờ đã không cần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.