Người Kia, Ác Hàng Xóm

Chương 1




Trong nhà có Tiểu Hắc trở nên rất náo nhiệt, thời gian từ lúc khai giảng trôi qua thực sự mau, Thước Nhạc lên năm ba, bài vở chuyên ngành nhiều hơn, chương trình học mỗi ngày cũng xếp kín, thời gian này Khúc Phàm thường xuyên đi công tác, rất ít khi ở bên cậu, cũng nhờ khả năng đặc biệt của cậu, thêm vào là bốn người lớn tuổi đều ở nhà, Quả Quả mỗi ngày đi học cũng không cần cậu đón đưa.

Thước Nhạc ăn rất nhiều, mỗi ngày hai mẫu thân đều phải làm rất nhiều mỹ thực đặt trong không gian cho cậu, kết quả bạn học thấy cậu không ăn không ngừng, khiến các nữ sinh vẫn luôn hỏi vì sao cậu ăn không mập, cậu chỉ có thể cười khổ, tuy ăn nhiều, nhưng không phải cậu hấp thu.

Hoa sen ở bụng nở rất tốt, đã ở tình trạng nở một nửa, dạo này cảm giác của Thước Nhạc về đứa bé càng mãnh liệt hơn, Khúc Phàm cũng có thể cảm nhận, dù là bận cỡ nào, sau khi về nhà thì đều phải trao đổi với đứa bé, Thước Nhạc thì gần đây rất yêu ngủ nên luôn không đợi được Khúc Phàm về, có đôi khi cũng tỉnh lại, cảm giác Khúc Phàm đang ghé lên bụng cậu, nói nhỏ với đứa bé, về mặt trao đổi thì Khúc Phàm còn có hứng thú hơn Thước Nhạc.

Cuộc sống không nhanh không chậm trôi qua, thời gian càng dài, cả nhà càng khai trương, chỉ chớp mắt đã là nửa năm, tiến vào tháng mười hai, trời bắt đầu hạ tuyết, mùa đông năm nay dường như rất lạnh.

Còn một tuần nữa là Giáng sinh, tuy trong nhà không quá chú ý Giáng sinh, nhưng Thước Nhạc vẫn muốn tặng quà cho mọi người trong nhà.

Khúc Phàm có công việc, nên không về, trong nhà không yên tâm để cậu đi ra ngoài một mình, liền cử Thước phụ Khúc phụ đi cùng, hai mẫu thân tuy cũng rãnh rỗi, nhưng hai người đi e là chỉ làm Thước Nhạc thêm mệt.

Mua hai cái áo lông giống hệt nhau, một cái màu xám, một cái màu trắng, mặc vào cứ như đồ đôi vậy, mua cho Quả Quả một máy tính, tuy cậu không quá đồng ý việc cho con nít dùng máy tính, nhưng bài tập giáo viên chúng cho lại cần tra tìm tài liệu, bọn nhỏ trong lớp đều có QQ, liên hệ với nhau cũng dễ. Nửa năm nay Quả Quả rất có kỷ luật, không trầm mê vào trò chơi máy tính. Thời gian sau khi khai giảng cậu bé còn rất trầm mặc, lúc đó Thước Nhạc Khúc Phàm đều muốn dẫn nó đi bệnh viện, không ngờ tới cậu bé cùng bạn cùng lớp rất sáng sửa, lúc này Thước Nhạc mới biết thì ra nó đang giận dỗi bọn họ. Vào đêm Thước Nhạc Khúc Phàm nói chuyện với cậu, thì ra cậu biết trong nhà sắp có em bé, Quả Quả cảm thấy mọi người trong nhà gạt cậu, chính mình cứ như bị bài xích ở ngoài. Vì điều này Thước Nhạc phải giải thích rõ cho cậu bé, cho dù tương lai bọn họ có bao nhiêu đứa bé, Quả Quả luôn là đứa con đầu tiên của họ, là đứa con mà bọn ho yêu thương, em trai em gái tương lai cũng đều sẽ yêu cậu. Kỳ thật Quả Quả cũng rát thích có em, trong nhà có không ít động vật, nhưng vẫn thực cô đơn, Gia Gia và An An cũng không thể luôn ở cùng cậu. Cho nên Quả Quả rất vui, chỉ là không muốn phụ thân gạt mình.

Vừa mua xong thì nhận được điện thoại trong nhà, hai vị ở nhà cũng đi dạo phố, ba người liền tìm một chỗ ăn cơm chiều.

“Thước Nhạc, thực là tình cờ.” Vừa vào nhà hàng Thước Nhạc liền nghe có người gọi cậu, quay đầu lại liền hối hận, là Trương Thiến, lúc này cô ta mang kính râm, mặc áo lông bình thường, song vẫn không dấu được vẻ đẹp của cô, còn hơn lần trước, giờ Trương Thiến càng đẹp hơn, càng có khí chất của ngôi sao.

“Thực tình cờ, cậu cũng tới đây ăn cơm?” Đây chỉ là một nhà hàng nhỏ. Không giống nơi mà cô ta sẽ đến.

Trương Thiến cười cười “Đúng vậy, vừa lúc mình tham gia hoạt động, à, ngay bên kia. Vừa kết thúc thì mình trộm đi ra. Không ngờ lại gặp cậu.” Nhìn thấy giờ Thước Nhạc càng thêm có khí chất, Trương Thiến căm hận, Thước Nhạc từng là mối tình đầu của cô, cô thích cậu, nhưng sau khi tới Bắc Kinh tình cảm này lại thay đổi, ở môi trường mới có tầm nhìn mới, mọi chuyện với cô cũng thay đổi. Thi đậu Học viện điện ảnh, bắt đầu triển lộ tài năng, được mọi người khen ngợi khiến cô tự tin, cô biết mình có mị lực, hỏi thăm Thước Nhạc từ bạn cùng lớp, tích cực tham gia tụ họp, có lẽ cô thực muốn gặp Thước Nhạc, nhưng càng nhiều là muốn Thước Nhạc thấy sự thay đổi của mình, muốn thấy sự kinh diễm trong mắt cậu, thậm chí vì vậy mà cô thay đổi chính mình. Nhưng cô lại thất vọng, gặp lại Thước Nhạc, người giật mình lại là cô, hơn nửa năm không gặp Thước Nhạc giống như là thoát thai hoán cốt xuất hiện ở buổi họp lớp.

Trương Thiến ghen tị với cậu, một người con trai lại đẹp như vậy để làm gì? Cô ta chán ghét cậu, chán ghét cậu không để ý tới cái gì, bộ dáng như đặt mình trong một tầng khác, cô ta rất ghét cậu. Nhưng cô vẫn tỏ tình với cậu, cô ta muốn biết rốt cuộc Thước Nhạc nghĩ cái gì, quả thực cậu từ chối, từ nhỏ cô đã biết diễn trò, cô ta thể hiện một cách hoàn hảo một nữ sinh si tình. Kỳ thật một người từ chối mình cô ta đã sớm căm ghét, người đàn ông này cần phải bị trừng phạt, cậu ta ghét cái gì, vậy khiến cậu ta được cái đó, diễn xuất là sở trường của cô. Thời gian không bao giờ thiếu.

“Cậu tới một mình sao?” Trương Thiến hỏi.

Thước Nhạc lắc đầu, “Tôi đi cùng phụ thân.”

Trương Thiến thấy Thước phụ Khúc phụ vào phòng, “Mọi người đã đặt phòng sao? Vừa rồi mình có hỏi, không còn phòng, ở ngoài lại sợ có người nhận ra. Ai lại nghĩ một nhà hàng nhỏ lại nhiều người như vậy chứ.”

Thước Nhạc trong lòng khó chịu, nhà hàng này cũng không bình thường, tuy chỉ kinh doanh vài thứ nhưng quả thực là nổi tiếng cả nước. Tuy nhiên mặt tiền cửa hàng ở đây có chút nhỏ. Dù vậy cậu vẫn thực không muốn mời Trương Thiến vào cùng phòng.

Giới thiệu sơ về Trương Thiến, ngồi ở vị trí cách xa, Trương Thiến niềm nở với Thước phụ, khiến tất cả đều khó chịu, Khúc phụ có ý ngăn cách hai người ra.

Ăn cơm xong, bọn họ cũng không thể để Trương Thiến về nhà một mình, Thước Nhạc đành lái xe đưa cô ta về, không ngờ Trương Thiến giờ cũng không trọ ở trường, mà là mua phòng ở ngoài, là chung cư cao cấp, ở khu cũng khá sang quý của Bắc Kinh.

“Đúng rồi Thước Nhạc, cậu còn có đồ ở nhà mình.” Trương Thiến xuống xe nói với Thước Nhạc. Ngạc nhiên “Cái gì vậy.” “Là ảnh chụp hôm họp lớp. Trong máy tính của mình có, đợi chút mình lấy cho.”

Không chờ Thước Nhạc trả lời “Hai bác cũng cùng lên đi.” Trương Thiến cười nói.

“Không cần, Nhạc Nhạc con lên với bạn lấy đi.” Thước phụ nói.

“Hay là cậu cứ gửi vào mail mình đi.” Thước Nhạc thật sự không muốn lên.

“Chỉ một lát thôi, nếu không sợ mình lại quên.” Cười chạy lên lầu

Trương Thiến ở tại lầu mười ba, hai người đi thang máy lên, vào phòng, không để Thước Nhạc đợi lâu, chưa được năm phút thì Thước Nhạc đi xuống. Thấy Trương Thiến cười nhẹ, trong lòng có cảm giác không tốt.

Trên thực tế dự cảm của Thước Nhạc thực quá linh nghiệm, sáng hôm sau bị Khúc Phàm gọi điện đánh thức, từ khi có thai, trừ bỏ có tiết sớm, Khúc Phàm luôn cẩn thận không đánh thức cậu, hôm nay lại lớn giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.