Người Kể Chuyện

Chương 37-2




“Ưm...” Bình minh lên cao, Mẫn Nguyệt lầm bầm hai tiếng rồi cựa mình tỉnh dậy. Mẫn Nguyệt đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó đôi mắt mờ mịt mở ra, bắt đầu nhìn chung quanh, lúc này mới giật mình. Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, đây là đâu a. Từng ký ức của ngày hôm qua toàn bộ đều hiện lên tâm trí của Mẫn Nguyệt, khiến cô bé đỏ ửng mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Tại sao tối hôm qua bản thân mình lại khóc lóc chạy đến phòng của Thần ca ca chứ? Thật xấu hổ mà! Cô nhóc nào đó đang cuộn mình thành một cái kén nhỏ trong chăn để tự kiểm điểm hành vi của bản thân. Nam Cung Âu Thần đứng tựa ở cửa phòng tắm quan sát hết tất cả, thầm nghĩ trong lòng: Cô nhóc này thật đúng là đáng yêu. Khẽ cười sau đó bước nhẹ nhàng đến bên giường, lôi người nào đó trong chăn ra, vuốt nhẹ mái tóc rối bời, cưng chiều hỏi “Bảo bối, dậy rồi sau lại cuộn mình trong chăn. Mau đi rửa mặt đi, sau đó chúng ta đi ăn sáng.” Nghe Nam Cung Âu Thần gọi là 'bảo bối', Mẫn Nguyệt cứ ngỡ mình nghe lầm nên ngây thơ hỏi lại “Thần ca ca, anh vừa gọi em là gì? Em không phải tên là bảo bối.”

“Em chính là bảo bối của anh. Không thích sao?” Nam Cung Âu Thần vẫn tiếp tục động tác trên tay, xoa nhẹ mái tóc Mẫn Nguyệt, không chút để ý trả lời. Mẫn Nguyệt đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là nghi hoặc, cuối cùng là vui vẻ, gật đầu liên tục “Thích!” Thấy hành động vừa rồi của mình hơi quá, Mẫn Nguyệt liền lấy cớ đi rửa mặt, chuồn vào phòng vệ sinh trốn. Chuyện tối hôm qua cô bé đã nhanh chóng vứt ra sau đầu, không còn để ý tới. Rửa mặt xong, Nam Cung Âu Thần dắt tay Mẫn Nguyệt xuống lầu ăn sáng. Bác Trương thấy hai người liền cảm thấy kì lạ, sao nhị thiếu gia sáng sớm lại cùng Mẫn Nguyệt xuống ăn sáng. Dù thắc mắc nhưng ông cũng không hỏi, bổn phận của một người quản gia là như vậy. Ngồi xuống chỗ của mình, Nam Cung Âu Thần bỗng nhiên nhấc Mẫn Nguyệt ngồi lên đùi của mình. Mẫn Nguyệt vì đột nhiên bị nhấc bỗng lên nên bị hoảng sợ, liền phản xạ đưa tay ôm cổ Nam Cung Âu Thần.

“Bảo bối, muốn ăn gì?” Ôm chặt Mẫn Nguyệt trong lòng, Nam Cung Âu Thần bắt đầu đụng đũa, tính gắp đồ ăn cho Mẫn Nguyệt.

“Thần ca ca, mau để em xuống.” Nam Cung Âu Thần không hề để ý tới vẻ mặt quẫn bách của Mẫn Nguyệt, ra lệnh “Ngồi yên” Mẫn Nguyệt bắt đầu bối rối, tiếp tục nài nỉ Nam Cung Âu Thần “Thần ca ca, mọi người xung quanh sẽ thấy đó...” Dứt lời Nam Cung Âu Thần quay đầu lại nhìn Mẫn Nguyệt mỉm cười, nhưng nụ cười này rất giống hồ li gian xảo. “Nhưng xung quanh làm gì có ai.” Mẫn Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, há hốc mồm, vừa rồi ở đây vừa có bác Trương cùng với một đám người hầu, sao chỉ mới chớp mắt đã không thấy rồi. Mẫn Nguyệt không hề biết khi Nam Cung Âu Thần ăn uống thì rất ghét có người đứng bên cạnh, nên không ai dám ở lại. Nam Cung Âu Thần tiếp tục cười không có ý tốt “Bảo bối, em phải ngoan ngoãn ngồi yên nha. Nếu không chúng ta không thể ăn sáng được đâu.” Mẫn Nguyệt cũng không đấu lại Nam Cung Âu Thần nên liền an phận ngồi trong lòng của Nam Cung Âu Thần.

Những ngày ở Lưu Ly Bảo, Mẫn Nguyệt đều sống rất tốt. Bác Trương thấy Mẫn Nguyệt bây giờ đã vui vẻ, hoạt bát hơn lúc mới đến đây thì càng vui lòng. Đôi khi Mẫn Nguyệt có gặp Vũ Điềm Điềm, nhưng cô bé đó không giống như lần đầu gặp mà mắng chửi cô, chỉ là luôn xem cô như không khí mà đi ngang qua. Mẫn Nguyệt cũng mặc kệ, chỉ xem như đó là trẻ con giận dỗi, còn cảm thấy cô bé Vũ Điềm Điềm kia rất đáng yêu. Vũ Á và Vũ Hiên thì ngược lại, luôn nói cười vui vẻ với Mẫn Nguyệt, nhưng tuyệt đối không bao giờ chạm vào Mẫn Nguyệt. Có lần cô bé bị vấp té, vốn Vũ Hiên tính đưa tay ra đỡ nhưng sau đó lại rụt tay lại. Đùa à, anh không phải là không biết tính lão đại, nếu như anh chạm vào cô bé này không biết lão đại sẽ chỉnh anh như thế nào đâu, cho nên để Mẫn Nguyệt bị té là giải pháp tốt nhất! Vì chuyện đó mà Mẫn Nguyệt không nói chuyện với Vũ Hiên trong suốt mấy ngày liền. Nam Cung Âu Thần có thể nói là sủng Mẫn Nguyệt sủng tới tận trời, khiến cho đám người hầu trong biệt thự ghen tị đến nghiến răng, càng thêm căm ghét Mẫn Nguyệt. Tại sao một con nhóc người ngoài lại được nhị thiếu gia bảo hộ như vậy? Dù trong lòng bất mãn nhưng họ cũng không dám biểu lộ rõ ràng, nên trước mặt Nam Cung Âu Thần và bác Trương là một bộ dáng vâng lời, nhưng sau lưng khi không có ai lại bỏ mặt Mẫn Nguyệt. Mẫn Nguyệt dù biết nhưng cũng không nói gì, cô không phải là người gia tộc Nam Cung thật sự, có tư cách gì bắt bọn họ hầu hạ chứ, hơn nữa cô cũng không cần người khác phục vụ mình. Nam Cung Âu Thần bước ra khỏi Lưu Ly Bảo nửa bước, không có việc gì làm nên mỗi buổi sáng sau khi ăn sáng xong, Mẫn Nguyệt đều ra vườn hoa tưới cây, nhổ cỏ, nói chuyện với bác làm vườn... Đây là thói quen của cô bé hằng ngày. Sáng hôm nay cũng vậy, vừa ăn sáng xong là Mẫn Nguyệt chạy ào ra vườn hoa, nhưng không chú ý lại đụng phải một người khác. “Rầm” Lúc này Mẫn Nguyệt mới chú ý đến người mà cô đụng trúng, đó là một cô gái có vẻ lớn hơn Mẫn Nguyệt một chút. Trên người mặc bộ đồng phục người hầu của Nam Cung gia, mái tóc ngắn bồng bềnh, ngũ quan rất bình thường. Mẫn Nguyệt vội chạy lại đỡ cô bé đó, miệng liên tục xin lỗi “Cậu có sao không? Xin lỗi là mình không chú ý.”

“Mình không sao.” Cô bé xoa xoa cánh tay, sau đó lại ngước lên nhìn Mẫn Nguyệt, ra vẻ ngạc nhiên.

“Cậu là tam tiểu thư Mẫn Nguyệt sao? Xin lỗi, tam tiểu thư, cô có sao không? Là tôi không tốt đã đụng trúng cô!” Mẫn Nguyệt là lần đầu tiên có người hầu gọi cô là tam tiểu thư cung kính như vậy khi không có bác Trương và Thần ca ca ở đây nên có chút bất ngờ. Lại nhìn cô bé này, một bộ dạng đứa trẻ làm sai đang cúi đầu, tự nhiên Mẫn Nguyệt thấy rất thích cô bé này, mỉm cười nói “Không có, là mình đụng trúng cậu, cho nên mình xin lỗi mới đúng. Còn nữa, đừng gọi mình là tam tiểu thư, cứ gọi là Mẫn Nguyệt được rồi.” Cô bé người hầu kia kinh ngạc sau đó lại có chút bối rối.

“Vậy...được không?”

“Tất nhiên là được.” Nghe vậy cô bé kia cười rạng rỡ, lộ ra hai hàng răng trắng, thân thiết nắm lấy tay Mẫn Nguyệt “Cậu thật tốt, chúng ta có thể làm bạn không? Mình là Bạch Lâm.” Mẫn Nguyệt trước giờ không có bạn, đột nhiên có người nói muốn làm bạn với bản thân thì đương nhiên rất vui vẻ nhận lời. “Được “ Bạch Lâm nghe được thì kích động ôm chầm Mẫn Nguyệt, một lúc sau mới buông ra “Thật tốt quá, chúng ta từ nay về sau sẽ là bạn tốt. Nhưng hiện giờ mình đang bận làm việc nên phải đi trước. Khi nào rảnh mình sẽ tìm cậu chơi được không? “ Nói xong còn nghiêng đầu xem phản ứng của Mẫn Nguyệt, Mẫn Nguyệt cũng không phản đối.

“Không sao, cậu cứ đi làm việc đi, lúc nào đó chúng ta hãy nói chuyện” Bạch Lâm giơ tay chào tạm biệt Mẫn Nguyệt sau đó mới bước đi, trong khoảnh khắc quay đầu đã lộ ra nụ cười gian xảo. Mẫn Nguyệt cũng không thấy được nụ cười ấy, nếu không sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay. Tâm trạng rất vui, Mẫn Nguyệt tưới hết toàn bộ hoa trong vườn, sau đó lại kể chuyện cho các bác làm vườn nghe, chọc cho mọi người cười không ngừng. Mấy ngày sau đó, Mẫn Nguyệt đều 'tình cờ' mà gặp được Bạch Lâm. Hai người lôi kéo nhau nói chuyện trên trời dưới đất, dần dần cũng trở thành bạn thân. Nhưng Mẫn Nguyệt thấy rất kì lạ, lúc Bạch Lâm ở trước mặt Thần ca ca thì luôn xấu hổ cúi đầu, như một thiếu nữ thẹn thùng, lại như 'vô ý' mà đụng vào Thần ca ca, nhưng mà Thần ca ca lại tránh được, không bao giờ để cho Bạch Lâm chạm vào người. Mẫn Nguyệt cũng biết được chút ít những điều đó nghĩa là gì, trên ti vi chẳng phải cũng thường chiếu những cảnh như vậy sao. Mẫn Nguyệt cảm thấy hơi tức giận, nhưng lại không hiểu bản thân vì sao lại giận như vậy, cũng không thể chạy lên phía trước mà lôi Bạch Lâm ra. Rất muốn hét lên là “Đừng chạm vào Thần ca ca!” nhưng đành nhịn xuống. Nam Cung Âu Thần ngay cả liếc cũng không thèm liếc tới Bạch Lâm, chỉ xem cô ta như không khí, trong mắt anh chỉ có Nguyệt Nhi, bảo bối của anh. Bạch Lâm dù tức đến nghiến răng nhưng ngoài mặt vẫn cười nói với Mẫn Nguyệt.

Lại thêm một tuần trôi qua, như thường lệ, mỗi buổi sáng Mẫn Nguyệt đều xuống vườn hoa. Nhưng hôm nay có hơi khác biệt, trên cái bàn nhỏ giữa vườn hoa có một đám người hầu tụ tập lại ở đó, có cả Bạch Lâm. Bạch Lâm thấy Mẫn Nguyệt liền chạy tới kéo Mẫn Nguyệt đến đó, kéo ghế cho cô ngồi, những nữ hầu khác thấy Mẫn Nguyệt cũng không quan tâm đến chỉ lo công việc của mình. Bạch Lâm lại bắt đầu huyên thuyên “Mẫn Nguyệt, hôm nay chính là ngày dọn dẹp đồ đạc định kì của Tịnh Tuyết phu nhân. Cậu xem những thứ này có phải rất đẹp không?” Mẫn Nguyệt cảm thấy không thấy không hiểu liền hỏi lại Bạch Lâm.

“Ngày dọn dẹp đồ đạc định kì? Còn có Tịnh Tuyết phu nhân?” Bạch Lâm cũng kiên nhẫn giải thích cho Mẫn Nguyệt hiểu “Tịnh Tuyết phu nhân chính là mẹ của nhị thiếu gia Âu Thần, bà ấy đã chết từ 5 năm trước. Nhưng cứ ba tháng là nhị thiếu gia Âu Thần sẽ cho người dọn dẹp lại phòng của bà ấy, lau chùi tất cả đồ đạc kể cả trang sức, khiến cho chúng như lúc ban đầu. Còn người vợ hiện nay của lão gia chính là Vân Ngọc phu nhân, bà ấy là mẹ của đại thiếu gia Nam Cung Vũ Văn đã qua đời.” Mẫn Nguyệt gật đầu hiểu rõ, trong lòng lại xót xa một trận, thì ra Thần ca ca cũng mất mẹ từ nhỏ, anh ấy kêu người khác dọn phòng chắc chỉ muốn tưởng nhớ mẹ mình. Mẫn Nguyệt bây giờ mới bắt đầu chú ý những thứ đặt trên bàn, tất cả đều là trang sức quý giá, không cầu kỳ nhưng lại tao nhã, trang trọng. Nhiệm vụ của bọn Bạch Lâm chính là lau sạch sẽ những món trang sức này, không được để chúng bị trầy xước. Trong đó có một sợi dây chuyền nổi bật nhất, mặt dây chuyền là một viên đá quý màu xanh nước biển hình giọt nước, phía trên là một đôi cánh gắn liền với viên đá quý đó, được trang trí bằng nhiều viên kim cương khác. Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, cả sợi dây chuyền càng thêm rực rỡ, tuy đơn giản nhưng lại tinh tế, sang trọng. Thấy Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền đó, Bạch Lâm liền mang nó tới trước mặt Mẫn Nguyệt, vui vẻ hỏi “ Sợi dây này là Hải Liên Chi Tâm, là sợi dây chuyền mà Tịnh Tuyết phu nhân thích nhất. Thế nào, có phải nó rất đẹp không?”

“Rất đẹp!” Mẫn Nguyệt lơ đãng trả lời, ánh mắt vẫn đang thưởng thức sợi dây chuyền. Bạch Lâm không dừng lại mà vẫn nói tiếp “Cậu có muốn có nó không?”

“Một chút. Nhưng mình chỉ là thưởng thức nó thôi, không phải là ham muốn cướp đoạt.” Là trang sức đẹp thì có cô gái nào mà không muốn, nhưng cô chỉ đơn giản là thấy nó đẹp, không hoàn toàn muốn có nó, bởi vì cô không thích đeo trang sức. Mẫn Nguyệt ngắm nhìn một chút thì không để ý tới sợi dây chuyền đó nữa, Bạch Lâm cũng không tiếp tục hỏi Mẫn Nguyệt. Mẫn Nguyệt ngồi ở đó một lát thấy không có gì thú vị liền bỏ ra vườn hoa. Lúc quay về thì gặp Bạch Lâm đang ôm một thứ gì đó. Bạch Lâm chạy tới chỗ Mẫn Nguyệt, hai tay mang gói đồ đó đến trước mặt Mẫn Nguyệt, cười ngọt ngào . “Mẫn Nguyệt, mình có làm bánh đậu xanh cho cậu. Chúng ta cùng nhau ăn đi.” Mẫn Nguyệt vừa nghe Bạch Lâm làm bánh cho mình thì rất vui vẻ “Bạch Lâm, cảm ơn cậu, cậu thật tốt với mình!”

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi ăn đi. Phải rồi, Mẫn Nguyệt, mình vẫn chưa có dịp tham quan phòng của cậu, hay là chúng ta mang bánh lên phòng cậu ăn đi, mình cũng muốn xem phòng cậu một chút.” Bởi vì tầng ba là khu vực cấm, nên Bạch Lâm chưa bao giờ dám một mình lên đó, nhưng hôm nay thì khác có Mẫn Nguyệt dắt đi thì chắc không sao đâu, sau đó thì... Bạch Lâm trong lòng đang đắc ý với kế hoạch của mình, còn bên kia Mẫn Nguyệt đang do dự không biết có nên mang Bạch Lâm lên phòng hay không. Bác Trương chẳng phải nói khu vực tầng ba hạn chế người lên sao, nhưng Bạch Lâm là bạn của cô, hơn nữa chỉ vào phòng của cô, không làm phiền tới phòng của Thần ca ca nên có lẽ không sao. Mẫn Nguyệt nhanh chóng đáp ứng, Bạch Lâm cười càng rạng rỡ, sau đó cả hai dắt tay nhau lên phòng của Mẫn Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.