Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính

Chương 24




Phượng Cửu Thiên nhịn không được trở mình xem thường, nghĩ thầm, Sơn Thủy quả thật quá ngốc nghếch đi, cái gì mà chịu nhận hương liền xem như không phản đối, cho dù muốn phản đối, đó là tượng đắp thì có thể làm được gì a.

Bất quá, nếu cái tượng đắp đó còn biết mở miệng, chỉ sợ biểu ca đáng yêu ngốc nghếch liền thật sự điên loạn.

“Nga, y không điên cũng không ngốc, y......  chính là chỉ không muốn gặp ta.” Phượng Cửu Thiên xấu hổ hướng Phượng Vũ giải thích.

Phượng Vũ hiểu rõ cười: “Ta hiểu được, thì ra Phượng đại ca cũng đi lại còn đường của đại ca nhà ta, trước dùng sức mạnh sau đó mới chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.”

Hắn ta nhín thoáng qua Quan Sơn Thủy đang tự than tự oán, bỗng nhịn không được cười ra tiếng nói: “Bất quá Phượng đại ca, ta phát hiện bốn người các ngươi thật có ý tứ, nói sao bọn người các ngươi đều là công tử quý tộc, mấy mỹ nữ đều không ai vừa mắt sao, sao ai cũng tìm thổ bao tử làm vợ, một người so với một người còn ngốc hơn, ánh mắt của các ngươi cuối cùng đặt ở nơi nào?”

Lời này Phượng Cửu Thiên không thích nghe, hắn cúi mặt nói: “Tiểu Vũ ngươi nói bậy gì? Lí Đại Hỉ, Trương Đại Hải cùng với Chu Vị sao có thể so sánh với Sơn Thủy của ta? Bọn họ không phải đều là những người trồng trọt dưỡng trư sao? Còn Quan Thủy nhà ta từ nhỏ đã thường xuyên đến Lạc Phượng thành, rồi còn có thể tính toán sổ sách, điểm này mấy thổ bao tử kia có thúc ngựa cũng đuổi không kịp, hơn nữa luận về đáng yêu, bọn họ sao có thể so sánh với Sơn Thủy, ngươi không biết chuyện thú vị của y đâu.........”

Nhắc tới chuyện Sơn thủy của nhà hắn, Phượng Cửu Thiên quả thật mặt tươi như hoa, đang muốn nói cho Phượng Vũ chuyện xưa kia của Quan Sơn Thủy, nhìn biểu hiện đáng yêu thuần phác của Sơn Thủy nhà hắn, rồi mới bỗng nhiên nhớ đến mục đích, thế là vội vàng dừng câu chuyện: “Ân, tiểu Vũ a, chờ khi nào có thời gian ta sẽ nói cho ngươi sau, hôm nay trước xem bệnh của y quan trọng hơn.”

Phượng Vũ gật gật đầu, trong lòng nghĩ cái gì mà đáng yêu, còn không phải cũng chỉ là một tên thổ bao tử, xem ra tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, quả thực nhân gian có lí, một khi đã yêu thượng, cho dù là khuyết điểm gì đều trở thành ưu điểm.

Bất qua lời này hắn ta cũng sẽ không nói ra, ngồi xem xem mạch cho Quan Sơn Thủy, nhíu mày trầm tư chốc lát, rồi mới ngẩng đầu mỉm cười nói: “Tốt lắm Phượng đại ca, ta xem ngươi không có gạt ta. Kì thật Sơn Thủy nhà ngươi không phải bệnh gì, chính là bị phong hàn hỏa độc. Trên đường ngươi còn có nói y bị hỏa nhiệt, hẳn là do bẩm sinh, cũng may mạch tượng vững vàng, cũng không có trở ngại, nếu sau này bệnh có tái phát, thì ăn những thức ăn có tính hàn, biện pháp trị tận gốc, cũng không có.”

Phượng Cửu Thiên bĩu môi nói: “Tiểu Vũ a, không phải ngươi luôn tự xưng là thiên hạ đệ nhất thần y sao? Ngay cả chứng nhiệt nho nhỏ này cũng không trị được, sau này có lẽ đừng nên tự khen ngợi mình vậy nữa?”

Phượng Vũ cười lạnh nói: “Nói thế cũng không phải. Chứng nhiệt của y, mười vạn người chỉ có một người bị, chẳng những sẽ không gây chết người, nó cũng không gây ảnh hưởng gì đến cuộc sống hằng ngày, ta chẳng lẽ vì chứng bệnh nho nhỏ này mà lãng phí tinh lực đi nghiên cứu sao? Cho dù trị, cũng không có gì thú vị? Trên giang hồ có bao kì độc kì bệnh, ta đều có thể giải được, điều này mới tạo cho ta cảm giác thành tựu.”

Hắn ta đứng dậy bước bến cạnh bàn, viết viết ném bài thuốc cho Phượng Cửu Thiên: “Tốt lắm, sau này chiếu theo bài thuốc này mà uống, không đến ba ngày thì tốt.” Nói xong liền xoay người rời đi, căn bản không đợi Phượng Cửu Thiên đi cùng.

Phượng Cửu Thiên cũng không để ý đến hắn ta, mặc hắn ta ra ngoài, liền kêu A Xá tiến vào, ngoắt tay một cái, A Xá liền đem thực hạp đặt lên bàn, rồi nhiệt tình đến bên người Quan Sơn Thủy, nịnh nọt chào hỏi nói: “Yêu, Sơn Thủy biểu ca, nga, không đúng, hiện tại nên sửa lại xưng hô là phu nhân mới đúng, áp trại phu nhân tuy rằng dễ nghe, bất quá nói ra sợ đem mọi người dọa chạy mất, cái kia...... Nghe nói ngươi bị bệnh, ngươi không biết chứ trong lòng ta vừa vội vừa đau, đau đến tột cùng a, ân, A Đắc cũng vậy, cho nên hôm nay ta thay cho hai người chúng ta đến an ủi ngươi......”

Câu còn chưa nói xong, Phương Cửu Thiên đã nheo ánh mắt, nhíu mi tà nhìn A Xá nói: “Nga? Sơn Thủy bị bệnh, ngươi đau lòng làm cái gì? Sơn Thủy cùng ngươi có quan hệ gì? Còn có A Đắc, là tên ấy chính mồm nói cho ngươi là muốn an ủi một tiếng sao?” Cái ngữ khí chua lòm đó, A Xá thực rõ ràng, hắn đang ghen.

A Xá trở mình xem thường, nghĩ thầm, gia người không cần như vậy đi, vốn còn hi vọng người khác ba vị trại chủ, kết quả hiện giờ xem ra, nam nhân rơi vào võng tình đều giống nhau sao?

Mà Quan Sơn Thủy lúc này lăng lăng nhìn A Xá cùng Phượng Cửu Thiên, trong đầu liền cảm thấy có một đạo xét đánh, nổ vang trong đầu, vẫn bùng nổ đến bây giờ.

Phu nhân? Áp trại phu nhân? Chuyện gì? Có phải hay không Phượng Cửu Thiên đi nhầm phòng, chẳng lẽ hắn muốn cùng biểu muội thành thân? Không, không đúng a, không phải sáng hôm nay biểu muội đã cùng Lưu công tử đi xem mặt trời mọc rồi sao? Kia......Chẳng lẽ bọn họ nói yêm? Nhưng yêm là nam nhân a, sao có thể gọi là phu nhân, nếu không, chính là A Xá điên rồi đi?

Cuối cùng dường như nghĩ ra điều gì đó, Quan Sơn Thủy đồng tình nhìn A Xá: “Đại phu vừa rồi hẳn chưa đi xa, bộ dáng thoạt nhìn rất lợi hại, A Xá ngươi tìm hắn ta đi, để cho người ta bắt mạch xem, ai, đang bình thường thế, sao có thể nói điên liền điên thế này?”

Ánh mắt y chuyển hướng nhìn Phượng Cửu Thiên, tuy rằng không nói ra, nhưng ý tứ bên trong thực rõ ràng: Khẳng định độc xà này ngược đãi thuộc hạ, bức người ta đến điên.

Phượng Cửu Thiên sao có thể chịu oan uổng như vậy, hắn hắc hắc hắc cười ba tiếng như kẻ trộm, rồi mới nói nhỏ bên tai Quan Sơn Thủy: “Ân, chờ một chút ta sẽ vạch trần sự thật cho ngươi xem, bất quá đến giờ ngươi phải ăn rồi, trước hết không nên kích thích ngươi.”

Nói xong liền đứng dậy, tức giận nhìn về phía A Xá nói: “Ngươi ở đây làm gì? Chờ cho gia ban thưởng ngươi, cám ơn ngươi vì quan tâm săn sóc Sơn Thủy vì y mà đau lòng sao?”

“Vâng vâng vâng, gia, thuộc hạ đi ra ngoài.” A Xá nghĩ thầm, hôm nay đúng là gặp họa, vuốt mông ngựa chủ nhân ai ngờ lại lãnh phen khổ tâm, phán đoán không đúng tâm ý chủ nhân, còn chọc giận siêu cấp bình dấm chua, ta đây có tội gì chứ, Không thể tưởng được A Xá ta thông minh một đời, hôm nay lại làm ra chuyện hồ đồ như thế này. Ai, A Đắc a, vốn định giúp huynh đệ vỗ vỗ mã thí, để gia coi trọng huynh đệ chúng ta. Ai ngờ thay vì vỗ mông ngựa ta lại vỗ xuống đùi ngựa, còn đem phiền hà đến cho ngươi, đây là chuyện không có biện pháp, huynh đệ ta sẽ không chịu trách nhiệm.

Phượng Cửu Thiên nhìn A Xá ra ngoài, mới lấy đồ ăn trong thực hạp ra, đặt lên bàn nhỏ trên giường, tự mình mang đến, ôn nhu nói: “Ngươi không thoải mái, không cần ngồi dậy ăn, cứ giao cho ta, ta uy ngươi.”

Nói xong còn nhu tình nhìn Quan Sơn Thủy, mắt vừa liếc một cái, liền dọa thổ bao tử kinh hoàng

Vốn y rất khó chịu nghĩ không muốn động, bất quá nhìn thấy ánh mắt kia, y liền cảm thấy sởn gai óc, hơn nữa ánh mắt cùng khóe miệng đang mỉm cười, làm y nhớ đến động tác thè lưỡi của độc xà: “Yêm...... Yêm yêm yêm.....  yêm cảm thấy trong người quá nóng, không muốn ăn, ngươi...... Ngươi đều lấy đi.....” Y liều mạng trốn vào bên trong.

Thấy Phượng Cửu Thiên dọn dẹp hết thức ăn, lại lấy từ trong đó ra một bình thủy tinh trong suốt cao mấy tấc, trong đó tràn đầy một chất lỏng màu phấn hồng, cũng không biết là loại hoa quả gì, nhìn sơ qua cực kì xinh đẹp.

Phượng Cửu Thiên đem bình nhỏ mở ra, một cỗ hương tươi mát lập tức tràn ra, hơn nữa nhiệt của Quan Sơn Thủy liền giống như tự nhảy xuống sông, trong giây lát tinh thần liền rất dễ chịu.

Y thèm nhỏ dãi nhìn bình nhỏ, thì thào lẩm bẩm: “Được...... Thơm quá a, đúng rồi......  là gì mà dễ ngửi thế?”

“Là cho ngươi uống. Đây là hương lộ hoa hồng, là do ngoại bang tiến cống, ngoại tổ mẫu cùng mẫu thân ta mấy ngày trước phái người mang cho ta vài bình, ta thử một lọ, cảm thấy không tồi, liền lưu lại cho ngươi, ta chỉ nghĩ mang đến cho ngươi thử lại ai biết lại đúng lúc ngươi bị nóng trong người.”

Phượng Cửu Thiên đi đến góc bàn, cầm lấy chén nước giếng uống một ngụm, lắc đầu nói: “Đã không còn lạnh.” Rồi mới hô: “A Xá, đi lấy một chén nước giếng lại đây.”

A Xá lên tiếng trả lời rời đi, chỉ chốc lát sau liền mang bát nước giếng tiến vào, Phượng Cửu Thiên lấy nửa chén nước nhỏ, rồi mở chai ra, đại khái đổ một muỗng nhỏ hương lộ vào, lại lấy thìa khuấy khuấy, đưa cho Quan Sơn Thủy, ôn nhu nói: “Ngươi nếm thử đi, chút lạnh, uống rất tốt, hơn nữa uống xong nhiệt hỏa trong lòng liền giảm bớt. Thứ này tốt nhất dùng trong những ngày nóng, chỉ cần một chén liền thoải mái, bất quá ngươi hiện tại bị chứng nhiệt quấn thân, chỉ sợ cho dù làm, bụng cũng sẽ không thoải mái.”

Quan Sơn Thủy nhìn sắc mặt Phượng Cửu Thiên, thật cẩn thận uống một ngụm, lập tức ngây người.

Phượng Cửu Thiên vội vàng hỏi y: “Xảy ra chuyện gì? Rất lạnh sao hay là ngươi không thích hương vị này?” Hỏi xong Quan Sơn Thủy cũng không trả lời, y dùng sức chớp chớp mắt, đưa bát ra, lúc này hướng lên trời hét một hơi.

“Thiên a địa a mẫu thân a, thế gian sao lại có thứ uống ngon như thế a,” Quan Sơn Thủy liếm môi: “Thật sự rất tốt, hơn nữa lạnh lạnh băng lãnh, cổ nhiệt trong người lập tức liền giảm xuống.” Y lần đầu uống hương lộ ngon như thế má quên mất đối tượng Phượng Cửu Thiên cần phòng bị, hai mắt trong suốt nhìn hắn: “Yêm...... Yêm uống một chén nữa được không?”

“Ngươi thích là tốt rồi.” Phượng Cửu Thiên thở dài nhẹ nhõm, nghe thấy Quan Sơn Thủy nói nhiệt trong người lập tức giảm xuống, hắn thật sự tâm hoa nộ phóng.

Đứng lên tiếp chén trên tay thổ bao tử mà mình âu yếm, một bên ha hả cười nói: “Chỉ có thể uống một chén, dù sao bây giờ cũng là mùa xuân, uống nhiều đồ lạnh như vậy, sẽ bị tiêu chảy.”

Quan Sơn Thủy đâu chịu nghe hắn, một hơi cầm bát hộ hét lên, còn muốn.

Phượng Cửu Thiên cũng kiên định, lấy ra một khăn trắng thay y lau miệng, nhưng lại không đoán được Quan Sơn Thủy bắt đầu quấn hắn đòi mình cho y một chén nữa.

Từ hồi đó cho đến bây giờ y chưa từng làm vậy, y vẫn luôn trốn tránh mình, khó có khi nào chủ động cọ lên người, nhìn vậy Phượng Cửu Thiên khó có thể nào nhẫn tâm, cuối cùng cũng đầu hàng, đành phải khuyên nhủ, thấp giọng nói: “Sơn Thủy, không phải ta không muốn cho ngươi uống, chỉ là phía sau ngươi còn bị thương, khi mà đau bụng, thì còn khốn khổ hơn so với chứng nhiệt.”

Hắn vừa nói, Quan Sơn Thủy liền nhớ đến những chuyện mà độc xà này làm với mình, y kìm lòng không được lui người về sau, chính là nghĩ đến Phượng Cửu Thiên vừa mới đối với mình nhu tình như nước, hắn còn tự cấp cho mình hương lộ, lại còn là cống phẩm hoàng thất, hắn lại có thể đưa cho mình, hắn còn lấy khăn lau miệng cho mình, kia.....  Kia nếu muốn hại mình, sao có thể săn sóc như vậy, ngay cả lão nương cũng chưa từng đối đãi với mình như vậy.

Nghĩ đến đây, không khỏi tiến về phía trước, y hắc cười một cái, ngẩng đầu lên nói: “Yêm...... Yêm uống thêm một chén được không? Một chén thôi, trước giờ bụng yêm tốt lắm, sẽ không tiêu chảy.” Đôi mắt của y tràn đầy trông mong nhìn bình nhỏ phấn hồng, nước miếng tuôn trào trong miệng.

Phượng Cửu Thiên lập tức giật mình, ngơ ngác nhìn biểu tình Quan Sơn Thủy thèm nhỏ dãi.

Ở trong mắt hắn, Quan Sơn Thủy đáng vẫn yêu hàm hậu như vậy, lúc nào cũng hồn nhiên vui vẻ, nhưng tên thổ bao tử này thật không biết ý thức mình đang làm ra động tác phong tình vạn chủng như thế nào sao.

Nhưng giờ khắc này, đầu tiên y sợ hãi lui người về sau, rồi sau đó cảm giác được không có nguy hiểm mới thăm dò tiến lại gần, biểu tình nước miếng muốn chảy ra nhìn như thế nào cũng thật kiều diễm.

Còn có lúc nhìn bình nhỏ cái lưỡi không ngừng liếm môi, rất khiêu gợi làm cho hắn hận không thể lập tức tấn công, tuy rằng có thể do chính mình rơi vào võng tình, nhưng hắn không thể không thừa nhận. Lúc này Quan Sơn Thủy, thật sự phong tình vạn chủng kiều mị đến cực điểm.

Quan Sơn Thủy nhìn chăm chú cái bình, nghĩ thầm, nếu mình tiếp tục năn nỉ, chỉ cần hắn cho mình nếm thêm một ít hương lộ là tốt rồi.

Mới vừa nuốt một ngụm nước miếng, người liền rơi vào một cái ôm. Phượng Cửu Thiên gắt gao ôm y, thanh âm khàn khàn gợi cảm mà y từi trước tới giờ chưa từng được nghe.

“Sơn Thủy, đừng làm vẻ mặt này, ngươi...... Ngươi có biết ta nhẫn nại có bao nhiêu vất vả không? Cho nên ngàn lần đừng hấp dẫn ta.”

Hắn ôm chặt Quan Sơn Thủy, thực hận không thể lập tức đẩy y xuống giường, nhưng nghĩ đến vết thương nơi hậu đình liền không cho phép mình tổn thương y, còn có chứng nhiệt, vì thế hắn cố không phát thú tính.

Còn...... Còn có thiên lý sao? Quan Sơn Thủy khóc không ra nước mắt.

Y không muốn trêu chọc ai, không phải y chỉ nhìn hương lộ kia thâm tình một chút thôi sao? Độc xà này có cần đem y gắt gao ôm lấy vậy không? Ô ô ô, y thở không được.

Còn có, tên hỗn đản này hình như nói cái gì, cái gì mà mình đừng hấp dẫn hắn, a phi, y không phải chán sống, đi hấp dẫn hắn? Làm ơn hắn nhìn rõ ràng một chút được không, chính mình là bị bình hương lộ kia hấp dẫn, làm sao có liên quan gì đến Phượng Cửu Thiên được.

Phượng Cửu Thiên thấy Quan Sơn Thủy không trả lời, nghĩ y ngầm đồng ý, kỳ thật do Quan Sơn Thủy bị hắn ôm chặt, không thể nói nên lời.

Nhưng hắn cuối cùng cũng buông tay, điều hòa cảm xúc, lại chăm chú nhìn thân hình đơn bạc của Quan Sơn Thủy vài lần, trong lòng âm thầm thề, chờ thổ bao tử này khỏi hẳn, chính mình nhất định phải cùng y một ngày một đêm, gây sức ép để y rên rỉ khóc không ngừng, làm cho y vài ngày không xuống giường được, như vậy mới có thể giải dục vọng đói khát mấy ngày nay của hắn, không đúng, là loại tình cảm tương tư nhớ nhung.

Đem một chén nhỏ thêm mật ong, ngân nhỉ, hạt sen bỏ vào lên mặt chén cháo ngọt, Phượng Cửu Thiên ôn nhu nhìn y: “Được rồi, tuy rằng không thể lại uống hương lộ, nhưng ngươi có thể ăn một chút cháo, chén cháo này rất ngọt, ngươi hẳn sẽ thích ăn, mấy ngày nay trong người không thoải mải, nhất định vị giác cũng không tốt đi? Mau ăn một chúc cháo đi.”

Hắn lại lấy ra mấy cái dĩa nhỏ, trong đó có mấy điểm tâm sáng tinh xảo: “Cái này, ta đặc biệt dặn phòng bếp chuẩn bị cho người cảm mạo, mau ăn lúc còn nóng đi.”

Quan Sơn Thủy kì thật đang đói bụng, chén hương lộ lót bụng lúc nãy làm cho toàn thân y đang nóng lập tức lạnh lạnh như những ngày hè trong nước biển, cũng có bao nhiêu thư thái.

Loại cảm giác này làm cho dạ dày của y tựa hồ quay cuồng gào thét muốn ăn gì đó, y cũng không quản, cầm chén chao húp sạch, rồi lại càng quét thức ăn trên bàn không còn một mảnh, cuối cùng mới thở dài một hơi, thở dài thỏa mãn nói: “A, thật sự mĩ vị a. Phượng Cửu Thiên, cám ơn..... Ợ..... “ Bởi vì ăn rất no, không đợi nói xong liền ợ một cái.

Trong lòng Phượng Cửu Thiên thầm vui mừng, đây là lần đầu tiên Quan Sơn Thủy nói với mình lời cảm tạ, điều này cho thấy, có phải hay khộng y đã bắt đầu đối với hắn có một mảnh thâm tình?

Hắn chưa kịp hưng phấn, lại bị câu nói kế tiếp của Quan Sơn Thủy làm mất hết cảm xúc: “Nga, Phượng Cửu Thiên, cám ơn trù sư trong phủ của ngươi đã làm ra món mĩ vị như thế này, yêm chưa từng nếm qua những món ngon như vậy, a, cũng muốn cám ơn A Xá, không ngại đường xa mà mang đến cho yêm nhiều đồ như vậy, yêm không gặp được bọn họ, ngươi giúp yêm chuyển lời nha.” Y nói xong liền cảm thấy không còn gì, không quan tâm bàn ăn kế bên, liền giống như chuột chui vào động của mình nhanh chóng chui vào ổ chăn.

Phượng Cửu Thiên ngây ngốc, vậy là sao? Không nói lời cảm tạ với chánh chủ, sao có thể trốn rồi? Hắn lập tức nhảy dựng lên, xốc chăn ra, ôm tia hy vọng cuối cùng run giọng nói: “Ngươi.....  Ngươi nói hết rồi sao? Ngươi.....  Ngươi không còn lời nào muốn nói sao?”

Quan Sơn Thủy dụi mắt, khó hiểu nhìn về hướng Phượng Cửu Thiên đang đằng đằng sát khí, y theo bản năng lại rụt cổ chui vào chăn, bởi vì giáo huấn lần trước nên y nhanh chóng giữ chặt lưng quần, ngập ngừng nói: “Hết... Xong rồi đi, yêm muốn ngủ, không còn điều gì muốn nói, độc xà..... A, không đúng, Phượng công tử ngươi phải đi đúng không? Thứ lỗi cho yêm không tiễn.”

Thanh âm nghiến răng truyền đến. Quan Sơn Thủy sợ đến mức rụt cổ lại, cằm như muốn chạm lên ngực.

Cẩn thận hồi tưởng lại, tựa hồ đối phuơng cho rằng mình còn chưa nói xong, chính là y thật sự đã nói xong, còn có gì đâu?

Nhìn ánh mắt ngày càng thâm thúy của hắn, thân mình liền run run, nghĩ muốn cường giả bộ ta đây không sợ, cuối cùng lại thất bại, đành phải cứng ngắt cười trừ: “Cái kia...  cái kia ngươi cảm thấy ra còn lời nào chưa nói sao? Yêm làm người thật ngốc, ngươi nhắc yêm đi.”

Thanh âm nghiến răng biến mất. Phượng Cửu Thiên nghĩ thổ bao tử này đích thực bổn, hơn nữa theo kinh nghiệm của ba huynh đệ, đối với phu nhân đều phải từng bước ân cần dạy cuối cùng cùng mới có thể làm gia khỏa này thông suốt, nhưng mà, ngốc cũng không đáng sợ, chỉ cần chính mình cố gắng khai thông Sơn Thủy, sớm muộn gì y cũng cam tâm tình nguyện rơi vào vòng tay của mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phượng Cửu Thiên dịu đi một chút, kiên nhẫn nói: “Ngươi nghĩ xem còn phải cảm tạ ai, một người vô cùng quan trọng....”

Không đợi nói xong, ánh mắt Quan Sơn Thủy liền phát sáng. Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm, ông trời cũng còn thương hại mình, nhìn trúng thổ bao tử không đến nổi quá ngốc.

“A, đúng rồi, ngươi xem xem trí nhớ của yêm, còn có ngoại tổ mẫu cùng nương của ngươi a, các nàng đem hương lộ tiến cống khó có được cho ngươi, cuối cùng yêm lại uống vào bụng, đương nhiên phải hảo cảm tạ các nàng. “ Quan Sơn Thủy hưng phấn kêu lên, chợt lại lắc đầu nói: “Bất quá yêm không gặp được các nàng, cho nên Phượng công tử, vẫn là ngươi làm ơn chuyển lời giúp yêm.”

Phương Cửu Thiên thề rằng nghe được thanh âm chính mình tan nát cõi lòng thành từng mảnh thanh âm phun ra máu tươi.

Cho dù hắn chết cũng không nhắm mắt vần hung hăng trừng Quan Sơn Thủy, cuối cùng hét lớn: “Cái gì mà đại trù, A Xá ngoại tổ mẫu cùng nương của ta, ngươi phải cảm tạ chính là ta, là Phượng Cửu Thiên ta có biết không? A, ngươi đúng là tên thổ bao tử ngu ngốc, ngươi thật sự làm ta tức chết, mấy người tám sáo tre cũng đánh không tới thì ngươi nhớ rõ ràng, duy nhất mình ta, đối với ngươi bằng chân tình, ngươi như thế nào lại hoàn toàn quên ta.”

Quan Sơn Thủy trợn mắt nhìn Phượng Cửu Thiên hóa thành bạo long, cuối cùng lắp bắp nói: “Chính là..... chính là ngươi là kia là do ngoại tổ mẫ cùng nương của ngươi cấp, đồ ăn thì do đại trù làm, còn A Xá mang đến, ngươi..... ngươi có liên quan gì đâu.....”

Kì thật còn một nguyên nhân y không nói ra, chính là trong lòng của mình, hành động của Phượng Cửu Thiên như là việc đương nhiên. Giống như là một người chí thân với y, căn bản không cần nói lời khách sáo, tuy rằng y cũng kì quái vì sao chính mình lại nghĩ như vậy, cũng không biết đó lá đại biểu cho ý gì, nhưng y thật nghĩ như vậy.

Thanh âm nghiến răng lần thứ hai lại truyền đến, mắt Phượng Cửu Thiên lộ ra hung quang, tiến đến bên người Sơn Thủy.

Ngay sau đó, hắn liền nghe được thanh âm kinh hoàng thất thố kêu lên: “A a a, được, yêm thừa nhận, yêm thừa nhận, yêm không nên đem ngươi trở thành...... người thân của mình, yêm nghĩ ngươi làm việc này là chuyện đương nhiên không có việc gì, đúng vậy đúng vậy, ngươi là người ngoài, đối với yêm không có quan hệ, sau này yêm sẽ nhớ kỹ, cám ơn ngươi Phượng Cửu Thiên, thật là cảm tạ ngươi.” Y liều mạng giãy dụa hô to.

Thân hình trong phúc chốc liền thả lỏng.

Phượng Cửu Thiên sửng sốt đôi chút, hắn không thể nào tin vào tai mình, tâm tình lúc này của hắn vô cùng hưng phấn.

Ôn nhu cởi dây lưng của Quan Sơn Thủy, thanh âm của hắn ôn nhu như nước: “Không, suy nghĩ của Sơn Thủy tốt lắm, ta không phải không cùng ngươi không có quan hệ gì, ta chính là người thân nhất với ngươi, ngươi phải dựa vào ta, hưởng thụ những thứ ta đem lại.”

Hắn bỗng nhiên cười khoái trá ra tiêng: “A, lão thiên gia đối đãi với ta không tệ, không nghĩ tới tuy rằng ông cho ta mộ thổ bao tử ngu ngốc, nhưng lại nhanh chóng thông suốt, không tồi không tồi, Sơn Thủy, sau khi chúng ta trở về núi Phượng Minh, phải chuẩn bị tam sinh nghi thức tế lễ bái tạ thiên địa, Niếp Thập Phương bởi vì nói năng lỗ mãng với Nguyệt Lão, liền bị chỉnh đến thảm hại, chúng ta phải nhớ kĩ a.....”

Hắn thao thao bất tuyệt nói, còn chưa nói xong, nghi hoặc nhìn về dây lưng nửa ngày vẫn không thể cởi xuống được, liền tức giận.

“Đây là chuyện gì?” Hắn chỉ mười mấy gút thắt trên lưng quần, khẩu khí không tốt hỏi Quan Sơn Thủy.

“Bởi vì....  Bởi vì quần quá rộng, cho nên.....” Quan Sơn Thủy bị Phượng Cửu Thiên hù dọa trong lòng liền loạn cả lên, đem lí do hoàn mỹ đã nghĩ ra lúc ban đầu hoàn toàn quên sạch sẽ, hơn nữa cũng không muốn đứng dậy, đành phải nói đại một lí do sứt sẹo

“Lời này ngươi giữ lại để lừa quỷ đi.” Phượng Cửu Thiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ rằng ta không biết, hai ngày nay ngươi đều nằm trên giường, ngay cả giường cũng không xuống, quần cho dù muốn rơi xuống, chỉ sợ cũng rất khó khăn, hay là ngươi nhàm chán, muốn từ từ mà cởi ra?”

Hắn nói xong, Quan Sơn Thủy liền đỏ mặt, nhưng vẫn gắt gao túm lấy quần của mình, bất quá...... không mở miệng nói chuyện.

Phượng Cửu Thiên đơn giản nhìn mấy gút thắt đó, hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Là vì muốn phòng ta đi? Nên mới buộc nhiều như thế, thiết......”

Hắn cười nhạo một tiếng, hai ngón tay kẹp lấy dây lưng, hơi hơi dùng lực một chút, đây lưng đáng thương liền bị cắt thành hai đoạn: “Thấy sao? Nếu ta nghĩ muốn cởi bỏ quần của ngươi, cho dù là một trăm gút thắt cũng vô dụng, sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn này nữa.” Hắn vừa nói vừa nhanh chóng cởi cái quần dài.

“A, ngươi biết yêm phòng ngươi, vì cái gì còn muốn cởi?” Quan Sơn Thủy kêu to, ngay sau đó, y liền cảm giác được liền truyền nhiệt khí làm mình ngứa ngáy.

“Ngốc, ta chỉ muốn xem vết thương của ngươi, ngươi nghĩ ngươi đã thành ra như vậy, ta còn có thể làm cái gì? Ngươi là người ta thật tâm thích, ta muốn sủng ngươi còn không đủ, ta cũng không phải xem ngươi như dụng cụ tiết dục.”

Phượng Cửu Thiên hơi dùng sức cắn lên vành tai của Quan Sơn Thủy, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên: “Nhớ kỹ, hiện tại mỗi động tác, mỗi câu của ngươi, đều có thể chọc cho huynh đệ của ta phạm tội, nếu quả thực gây ra chuyện gì, ngươi phải chịu trách nhiệm nga.”

Hắn nói xong, liền thấy Quan Sơn Thủy sợ mức không dám cử động, lúc này hắn mới vừa lòng mà tách hai phiến mông, tinh tế nhìn kĩ nơi lúc trước sưng đỏ, cuối cùng gật đầu nói: “Hoàn hảo, đã giảm nhiều, cứ như vậy, hai ba ngày sau liền khỏi hẳn.”

Nhìn thấy Quan Sơn Thủy như ếch đang bị độc xà nhìn một cử động nhỏ cũng không dám, hắn nhịn không được lại muốn trêu đùa, ha hả cười nói: “Ta nghĩ không đến năm ngày, là có thể cùng ngươi da thịt thân cận, lúc đó chúng ta có thể làm một số chuyện khoái hoạt, Sơn Thủy ngươi yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không lộng đau ngươi.”

“Ngươi vì cái gì không lừa yêm nói mèo cùng chuột ở cùng một nhà đi, tối thiểu còn dễ dàng làm yêm tin tưởng.” Quan Sơn Thủy phẫn nộ rống, cảm giác hai móng vuốt rời khỏi mông y, liền vội vàng kéo quần lên.

Y lăn lông lốc trở mình, lại mang theo ánh nhìn quật cường trừng Phượng Cửu Thiên, bị ánh mắt mãnh liệt kia nhìn huynh đệ của hắn không chịu thua kém cũng muốn từ trong bụi cỏ đi ra.

“Tốt lắm, cố gắng dưỡng thương đi, muốn ăn cái gì thì cứ nói với A Xá, hắn sẽ ở nơi này hầu hạ ngươi,” Phượng Cửu Thiên lo sợ nếu y cứ tiếp tục ngốc, chính mình sẽ nổi thú tính mà lại một lần nữa ăn người động lòng nhân trước mắt này.

Tuy rằng luôn kiêu ngạo mình có định lực kinh người, cả bốn huynh đệ đều như thế, nhưng một khi đối mặt với phu nhân của mình, định lực gì đều thành chó má.

Cơ hồ chạy trốn không có gì khác nhau nhanh chóng nhảy ta khỏi phòng. Phượng Cửu Thiên lau mồ hôi lạnh trên đầu, đứng một chỗ hưởng thụ gió xuân, rồi mới mang vẻ tươi cười trước nay chưa từng có mà hát điệu dân gian rời khỏi hậu viện, lại làm hắn thật không ngờ chính là, vừa tiến tới tiền thính, lại gặp Lâu Tam Phượng cùng với nam tử tuấn dật xuất chúng.

Người ta nói cừu nhân gặp nhau liền hết sức đỏ con mắt, cái này là tình cũ gặp nhau, kì thật ánh mắt càng hồng.

Lâu Tam Phượng tuy rằng đã bị Lâu Trung Phàm cảnh cáo, nếu nàng tái kiến Phượng Cửu Thiên thì không được làm đối phương khó xử, nhưng trên thực tế, nếu không gặp mặt, có người yêu hiện giờ cùng bồi, nàng có thể không đi so đo, nhưng lúc này lại tình cờ gặp, mặc dù bên cạnh nàng là người yêu thực xuất chúng, nàng vẫn cảm thấy ủy khuất phẫn nộ.

“Nguyên lai công tử vẫn giữ lời hứa đến Lâu gia chúng ta, lúc trước có nghe dì nói, ta còn tưởng bà mắt mờ, bởi vì Phượng công tử thật sự không có lí do đến a.”

Lâu Tam Phượng ngồi xuống ghế, cầm lấy bát trà uống, cũng không thèm liếc mắt nhìn Phượng Cửu Thiên, ngữ khí thập phần không tốt.

“Tam Phượng...” Lưu Khiêm bên cạnh là một công tử nhà giàu cũng cùng Phượng Cửu Thiên hợp tác làm ăn, bọn họ bây giờ còn muốn mở rộng sinh ý hợp tác với Phượng Cửu Thiên, thật không tốt nếu mà đối xử với hắn như thế, thế là lôi kéo vạt áo của Lâu Tam Phượng, một bên thân thiết đón tiếp Phượng Cửu Thiên ngồi xuống.

Phượng Cửu Thiên thở dài, tâm nghĩ chuyện gì đến cũng phải đến, hiện giờ nhìn, Lâu Tam Phượng đích thật là kinh diễm động lòng người, chỉ tiếc trời không chiều ý người, cố tình cho mình gặp một mỹ nhân, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng đối tượng mình thương yêu chính là thổ bao tử kia, không chỉ nói là một lòng, nhưng ngay cả toàn thân trên dưới đều muốn đã rơi vào tay của y, duyên phận như thế, cũng chỉ có thể nói một tiếng tạo hóa trêu ngươi.

Dù sao mọi chuyện đều do mình, tóm lại Lâu Tam Phượng cũng đã chịu thiệt, đành phải ngồi xuống, ha hả cười nói: “Tam tiểu thư hiện tài cùng với Lưu công tử một chỗ sao? Tài tử giai nhân, thật sự rất hợp a, đứng chung một chỗ liền cho người khác một cảm giác xứng đôi, ta nơi này trước hết chúc mừng hai vị.”

Lâu Tam Phượng hừ lạnh một tiếng nói: “Ta không cần ngươi chúc mừng, Phượng công tử thủ đoạn thông thiên quyền thế hiển hách, sao có thể thật tâm nói lời thật với người khác? Dù sao ta cũng chưa bao giờ nghe được, hiện tại ngẫm lại, ngươi so với kẻ lừa gạt còn không bằng, nói, ngươi chạy đến nhà người ta làm cái gì?”

Nàng càng nói càng khó nghe, ngay cả Lưu Khiêm bên cạnh cũng cảm thấy nàng quá phận, ở Lạc Phượng thành, bởi vì dân phong cởi mở, cho nên nam nử kết giao rồi chia tay cũng là chuyện thường.

Chuyện lúc trước của Lâu Tam Phượng cùng Phượng Cửu Thiên chàng cũng biết, chính là trong đoạn thời gian đó, nàng còn không bị lừa thất thân, thật sự không nên tính toán chi li, huống chi nếu thực chọc giận Phượng Cửu Thiên, đối với sinh ý của Lâu Trung Phàm sẽ ảnh hưởng lớn, thật là không khôn ngoan, bởi vậy ho khan nhắc nhở Lâu Tam Phượng, để nàng chú ý mà thu liễm một chút.

Bất quá Phượng Cửu Thiên lại nhẹ nhàng thở ra, hắn rất hiểu Lâu Tam Phượng là loại nữ tử nào, nói chuyện luôn theo cảm xúc của mình, tính tình ngay thẳng, tuy rằng tức giận, nhưng cũng sẽ không âm thầm làm chuyện xấu, thật sự so với Hàn Phương Tiên Tử còn cường hơn nhiều.

Bởi vậy nghiêm mặt nói: “Thật sự không dối gạt Tam tiểu thư, ta tới đây là muốn thăm biểu ca, nghe nói y bị bệnh, bệnh cũ chứng nhiệt lại tái phát, vừa lúc trên người ta có mấy bình hương lộ, rất tốt để giải nhiệt, liền mang lại đây cho y thử.”

Hắn vừa nói xong, trong đầu Lâu Tam Phượng liền vang lên lời nói trước đây của Quan Sơn Thủy nói với mình, chính là lúc ấy mình không chịu tin tưởng, còn tưởng rằng y muốn cố ý vu hãm Phượng Cửu Thiên, hiện giờ xem ra, hay là....  Hay là những lời nói đó đều là sự thật?

Nàng lập tức đứng lên, cả kinh lêu lên: “Ngươi........ Phượng Cửu Thiên ngươi...... “ Nàng cố gắng bình tĩnh, mới có thể dùng ngẩu khí bình thường nói tiếp: “Ngươi vì cái gì đối tốt với biểu ca như vậy?”

“Bởi vì ta cảm thấy ta với biểu ca thật có duyên hảo hợp.” Phượng Cửu Thiên mỉm cười: “Nga, trong sơn trang còn có chuyện cần ta giải quyết, không quấy rầy Tam tiểu thư với Lưu công tử, nếu hai vị có thời gian, có thể đến Tê Phượng sơn trang làm khách du ngoạn.”

Hắn nói xong, sợ Lâu Tam Phượng lại tiếp tục hỏi, lưu lại chèn trà chưa hề đụng đến mà bỏ đi.

Lâu Tam Phượng vẫn ngồi trên ghế, như thế nào cũng không dám tin tưởng, cuối cùng nàng lại thua trên tay của biểu ca mình.

Tuy rằng Phượng Cửu Thiên không nói ra, nhưng ý hắn chính là như vậy, Lâu Tam Phượng vốn là nữ nhân mẫn cảm đương nhiên vẫn có thể hiểu được.

Thì ra.....  thì ra trong lòng đối phương, từ trước đến nay trong lòng hắn không phải là mình, mà là biểu ca luôn rủa hắn là rắn rết.

Lâu Tam Phượng không rõ, biểu ca có gì tốt? Không chỉ là nam nhân, mà lại còn là một nam nhân vô cùng bình thường, cũng không phải có tướng mạo tuấn tú gì, dáng người cũng không tinh tế cân xứng giống như nữ nhân, thân hình gầy yếu lúc nào cũng mặc trên người một trường bào màu tím bình thường, ngay cả khi y khoác lên người một trang phục quý giá thì vẫn chỉ là một thổ bao tử mà thôi a.

Không chỉ như thế, khuôn mặt cũng không xinh đẹp mịn màng, làn da cũng chỉ là làn da ngâm màu lúa mạch như nam nhân bình thường, sờ sờ sẽ không có cảm giác mềm mại mịn màng như nữ nhân. Còn có, biểu ca không có học thức, ngay cả chữ đại như thế nào cũng không biết, tuy rằng là người tính toán sổ sách rất giỏi, nhưng sinh ý của Phượng Cửu Thiên trải rộng cả nước thậm chí đến cả các quốc gia lân cận, tuyệt đối không thiếu những thuôc hạ là những tiên sinh tính toán số sách.

Lâu Tam Phượng như thế nào cũng không rõ, vì cái gì mà Phượng Cửu Thiên lại lựa chọn Quan Sơn Thủy, nàng đương nhiên không phải khinh thường gì biểu ca, nhưng Phượng Cửu Thiên và Quan Sơn Thủy ở cùng một chỗ, căn bản là không có khả năng, bọn họ không có điểm chung nào, đây là chuyện không cần bàn cãi.

Càng nghĩ càng không rõ, trong lòng Lâu Tam Phượng cảm thấy ủy khuất, nàng không để ý đến Lưu Khiêm ở phía sau gọi mình, một đường chạy nhanh đến hậu viện.

Đi vào phòng Quan Sơn Thủy, không để ý đến A Xá ngăn cản, nàng lập tức đẩy cửa phòng Quan Sơn Thủy ra, thấy A Xá kia không biết liêm sỉ nhanh như chớp chặn trước mặt mình, nàng lập tức hô lên: “Biểu ca, là ta, là Tam Phượng? Không cho ta vào sao?”

Dùng đầu ngón chân cũng biết, Quan Sơn Thủy sao có thể cự tuyệt yêu cầu của biểu muội mình? Y thậm chí vừa mừng vừa sợ mời Lâu Tam Phượng đi vào, giãy dụa ngồi dậy, tươi cười nói: “Biểu muội ngươi mau ngồi, trên người yêm thật sự không có khí lực, nóng rất khó chịu, không phải là không muốn hoan nghênh ngươi.”

Lâu Tam Phượng hừ một tiếng: “Nóng rất khó chịu? Biểu ca không phải vừa mới được Phượng Cửu Thiên cho uống hương lộ sao? Không phải cả người giống như ngày nóng ăn được dưa hấu lạnh liền có thể thư thái sao? Sao vậy sao còn khó chịu?”

Nàng nói đến đây đôi mắt không nhịn được mà đỏ hồng, kéo ghế ung dung ngồi trước mặt Quan Sơn Thủy.

Quan Sơn Thủy “đằng” lập tức đỏ lên, lắp bắp nói: “Biểu muội...... Ngươi.....  Ngươi sao lại biết?” Y khẩn trương đến chà xát hai tay vào nhau: “Kỳ thật..... Kỳ thật.......”

Không đợi y nói xong, Lâu Tam Phượng đã cắt ngang: “Kỳ thật cái gì? Ngươi nghĩ muốn nói cho ta biết kỳ thật ngươi với Phượng Cửu Thiên căn bản không có chuyện gì sao? Các ngươi kì thật không phải là bằng hữu, hắn đưa hương lộ cho ngươi bởi vì hắn không muốn uống, cho nên mới đưa cho ngươi uống? Ngươi muốn nói chính là như vậy phải không?”

Quan Sơn Thủy ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Lâu Tam Phượng: “Biểu muội ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi nói như thế là có ý tứ gì?”

Nước mắt Lâu Tam Phượng lập tức rơi xuống, nàng đứng dậy kích động hét lên: “Ta xảy ra chuyện gì? Ta có ý tứ gì? Nói cho ngươi, ta đã biết tất cả, vừa rồi, ta gặp Phượng Cửu Thiên, hắn đã nói cho ta biết, ta như thế nào cũng không nghĩ đến, thì ra ngày thường ngươi luôn mắng hắn lá rắn rết, thế nhưng mọi chuyện đều là do ngươi diễn cho ta xem, người hắn thích thì ra là ngươi, các ngươi đều giấu diếm ta.”

Lâu Tam Phượng là ai? Đó là biểu muội mà Quan Sơn Thủy xem như trân bảo từ khi còn nhỏ. Thấy nàng nước mắt giàn giụa, y lập tức luống cuống tay chân.

Y không biết Phượng Cửu Thiên rốt cuộc nói hưu nói vượn gì với Lâu Tam Phượng, lại làm nàng thương tâm, trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt, nói năng liền không rõ ràng: “Không phải...... Biểu muội trước xin ngươi bớt giận..... ngươi.....Ngươi nghe yêm nói, cái kia.....  Tên hỗn đản kia rốt cuộc nói cái gì? Ngươi......  ngươi đừng nghe hắn nói bậy a.”

“Nói cái gì? Ta nghe hắn nói cái gì?” Lâu Tam Phượng lau nước mắt: “Ngươi xưng hô hắn lá hỗn đản, ngươi....  ngươi ngay cả kiểu xưng hô thân thiết kia cũng đã nói ra, ngươi còn muốn cùng ta nói cái gì? Ngươi còn gì để nói?”

“Không phải.......Biểu muội....... Không phải......” Quan Sơn Thủy gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, y rất oan uổng, y so với Đậu Nga còn oan hơn a, hỗn đản vốn là từ ngữ mắng chửi người như thế nào lại biến thành từ ngữ xưng hô vô cùng thân thiết, y..... Y rõ ràng là đang mắng tên hỗn đản Phượng Cửu Thiên a, y thật đang mắng Phượng Cửu Thiên a, na......Nào có ý tứ thân thiết nào đâu a?

“Yêm lúc trước đã nói với biểu muội ngươi, hắn chính là độc xà, hắn chính là người thiên hạ vô cùng tàn nhẫn, biểu muội ngươi không tin, còn nói yêm vu hãm hắn.” Quan Sơn Thủy ủy khuất nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.