Người Em Yêu

Chương 5-1: Chuồn chuồn lướt nước chậm rãi bay




Edit: Tử Liên Hoa 1612

Mười lăm tháng tám, tết trung thu.

Một buổi sáng tinh mơ, Bùi Sắt bị Bùi Nhiên lôi từ trong chăn ra ngoài. Cô vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, Bùi Nhiên đã dẫn theo một toán người vào phòng.

"A Sắt, sao muội còn ngủ được hả, hôm nay chính là ngày thành hôn, kiệu hoa cũng sắp tới rồi, muội lại còn chưa rời giường!"

Bùi Sắt kinh hãi, vội vàng ngồi dậy. Nhìn hàng người xếp dài từ cửa phòng đang lộ vẻ lúng túng, cô đau khổ nhìn Bùi Nhiên nói: "Muội vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc có thật sự cần phải thành thân không!"

"Còn chưa nghĩ ra?" Bùi Nhiên kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau hết cả đầu. Nàng xoay người đóng kỹ cửa phòng, lại nhìn Bùi Sắt. "A Sắt, tỷ biết muội không cam tâm, nhưng hiện tại đã tới mức này, mọi chuyện không phải là tự chúng ta có thể quyết định, nếu bây giờ muội đổi ý, không chừng Kỳ quốc sẽ trở mặt, huống hồ...... Tấn vương kia, tỷ thấy cũng không kém gì Tử Dạ, muội nên quên hắn đi!"

Tử Dạ?

Bùi Sắt hơi sững sờ, đây không phải là lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này từ miệng Bùi Nhiên, nghe giọng điệu kia, cõ lẽ chỉ sợ quả thật là tình lang của thân thể này. Nhưng cô cũng không dám hỏi thêm, chỉ sợ Bùi Nhiên lại lôi vấn đề lần trước ra hỏi.

Ngày đó sau khi từ trong cung ra ngoài, Bùi Nhiên kiên trì ở lại trong phòng cô tới hơn nửa đêm không chịu đi, sốt ruột muốn cô nói cho nàng ta vì sao cô lại biết múa kiếm, bởi vì lúc trước khi còn ở Tướng phủ, nàng ta cũng đã tận mắt nhìn thấy Bùi Sắt biết võ công. Chỉ vì vấn đề kia mà dây dưa với Bùi Sắt tới hơn nửa đêm, bất đắc dĩ, cô đành tùy tiện tìm lý do nào đó gạt nàng ta, nhưng hiển nhiên Bùi Nhiên không tin, đến cuối cùng, chuyện kết thúc trong không vui. Nhưng tới hôm sau, Bùi Nhiên lại tới phòng cô thì dường như đã quên mất chuyện không vui lúc trước, mà từ đó tới nay cũng không nhắc lại nữa, ngược lại bắt đầu một lòng một dạ lo lắng cho hôn sự của cô, mặc dù Bùi Sắt không biết vì nguyên nhân gì, cũng coi như là yên tâm.

"A Sắt? A Sắt?" Thấy cô mất hồn, Bùi Nhiên chỉ coi như là cô đang nhớ lại Lưu Tử Dạ, khẽ thở dài một cái. "Nếu tỷ có thể thế chỗ muội thì đã không cần rắc rối như vậy rồi, đáng tiếc, nhiếp chính vương chỉ đích danh muốn muội đi hòa thân, tỷ thật sự không có cách nào."

"Nhiếp chính vương chỉ đích danh muốn muội đi hòa thân?" Bùi Sắt hồi thần lại, nhớ tới cảnh trong Tướng phủ ngày đó, thật sự là trăm mối nghi ngờ không có cách giải, vô duyên vô cớ, vì sao nhất định phải là cô?

Bùi Nhiên gật đầu một cái, vươn tay xoa mặt Bùi Sắt, trong mắt sinh ra cảm xúc khác thường. "Chỉ trách muội số khổ......"

Bùi Sắt thấy nàng hình như muốn rơi lệ, vội vàng xốc góc chăn xuống giường, một bộ thấy chết không sờn nói: "Thôi, tỷ tỷ cũng đừng nghĩ nhiều, gả liền gả, nói cho cùng cũng là muội được lợi!"

Nhớ tới U Cầm Ca, trong lòng cô lại có chút rung động, nam nhân đó thật dịu dàng!

***

Trong tiếng hoan hô vang dội, Bùi Sắt đạp tiếng pháo bước lên kiệu hoa.

Dịch quán cách Tấn vương phủ có chút xa, Bùi Sắt hờ hững ngồi ở trong kiệu hoa. Xuyên qua cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy ánh mắt của những người tụ tập ở hai ven đường, hoặc lạ lẫm, hoặc hâm mộ.

Dưới rèm, hỉ nương cười tới không ngậm miệng được.

Ở thế giới này, có thể gả cho hoàng thân quốc thích chính là vinh dự chí cao vô thượng.

Nhưng...... Cô khẽ thở dài một cái, trước khi lên kiệu cô có hỏi thăm hỉ nương, hỉ nương nói cho cô biết, Tấn vương có tổng cộng bốn vị phu nhân, nói cách khác, từ giờ cô phải cùng bốn nữ nhân ở chung một mái nhà, hơn nữa, là cùng chia sẻ một người chồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.