Người Em Yêu

Chương 4-2




Edit: Thảo My    

Mới vừa nhất định mình bị điên rồi, nếu không làm sao lại cùng một con chó bắt tay?

Tô Nhược mộng nhìn bộ dáng của hắn, cười một cái, tức giận: "Đại Giáo Chủ, chó là bằng hữu trung thành nhất của con người. Không phải là từ trước đến giờ chàng chỉ cần mình không vui, mặc kệ ý kiến của người khác sao? Cần gì phải mua dây buộc mình, vui vẻ lên liền có thể rồi sao?"

Hắc Tử giống như là có thể nghe hiểu lời nói của Tô Nhược Mộng, cũng đi theo ư ử một bên vừa gật đầu, vừa gọi.

Cặp mắt đen bóng kia giống như đang nói với Lôi Ngạo Thiên: "Chính là vậy nha! Đại Giáo Chủ Ma Giáo như ngươi, tại sao lại có thể tầm thường như vậy? Ta có chỗ nào không tốt? Ta so với những người dụng tâm tính toán, không thật tâm đối với ngươi, còn tốt hơn nhiều."

Nó không so đo ân oán trước kia cùng hắn, hắn còn già cái gì nữa?

"Này, Nhị Lôi Tử, chàng muốn như thế nào? Xem ra chàng không dậy nổi Hắc Tử sao?" Tô Nhược Mộng thấy hắn có vẻ khó xử, luôn miệng hỏi.

Lôi Ngạo Thiên thấy bộ dạng nàng‘ xem thường chó của ta, chính là xem thường ta ’, tắt tiếng bật cười, lắc đầu một cái, nói: "Ta là đang suy nghĩ, toàn thân hắn lông màu đen, ta lại ưa thích áo trắng, nó đi theo bên cạnh ta có chút đen trắng rõ ràng. Xem phân thượng nương tử, người bạn này, ta chấp nhận."

"Phốc..." Nghe vậy, Tô Nhược Mộng hì hì cười một tiếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn và nó một phen, cười nói: "Vừa đúng, trắng đen rõ ràng vừa vặn có thể thể hiện diện mạo thật sự của Ma Giáo. Các ngươi cũng coi như tấm gương cho chúng giáo đồ, làm người phải trắng đen rõ ràng chứ sao. Hắc hắc."

"Nương tử, nàng ở đây cười ta." Lôi Ngạo Thiên uất ức nhìn nàng.

"Ta có sao?" Tô Nhược Mộng kỳ quái nhìn hắn.

"Nàng có."

"Giống như không có chứ? Ta chỉ là nói thật thôi mà."

"Ân ân ân..." Hắc Tử cũng đi tới dưới chân Tô Nhược Mộng, ngửa đầu nhìn nàng, cùng Lôi Ngạo Thiên lên tiếng phê phán nàng.

Tô Nhược Mộng nhìn Hắc Tử nhanh như vậy đã hướng về bên Lôi Ngạo Thiên, có chút ghen ghét mà nói: "Hắc Tử, ngươi thật không có nghĩa khí, nhanh như vậy đã hướng về hắn. Quả nhiên là chỉ nghe người mới cười, không nghe thấy người xưa khóc."

Lôi Ngạo Thiên dở khóc dở cười nhìn nàng, nàng đây đang so sánh cái gì, nàng muốn hắn so với chó, hay là muốn so chó với người trưởng thành? Còn bắt hắn làm bạn cùng chó?

"Nương tử, làm sao nàng có thể nói như vậy?"

"Ta đang nói Hắc Tử, cũng không phải là nói chàng." Tô Nhược Mộng khom lưng níu lấy lỗ tai Hắc Tử, dạy dỗ: "Hắc Tử, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi?"

"Ư." Hắc Tử trừng mắt nhìn, vô cùng chân chó cọ xát bên người nàng.

Tô thị cùng Đoan Mộc Lệ thấy hình ảnh thú vị trong sân, nhìn nhau cười một tiếng, hướng về phía bọn họ hô: "Các con đừng đứng trong sân phơi nắng nữa, nhanh một chút vào nhà uống trà thôi." Thật là hai tiểu oan gia, ngày nào đó không đấu võ mồm bọn họ liền không quen.

Hai người Tô thị cùng Đoan Mộc Lệ dắt tay nhau vào nhà, sau lưng Tô Nhược Mộng cùng Lôi Ngạo Thiên nhìn hành động thân mậtcủa bọn họ, không khỏi nhìn nhau, mỉm cười yếu ớt.

Ha ha! Xem ra họ ở chung cũng không tệ lắm.

Lôi Ngạo Thiên kéo Tô Nhược Mộng lại, cười nói với nàng: "Nương tử, ta muốn vào được. Nàng đi vào cùng các nàng ấy tâm sự đi, ta còn có một số việc phải xử lý." Ma Giáo nhiều người nhiều chuyện, mặc dù có rất nhiều trợ thủ đắc lực, nhưng mà, có một số việc hắn trực tiếp hạ lệnh mới có thể thực hiện được.

"Được, chàng đi đi." Tô Nhược Mộng gật đầu cười, bây giờ nàng đã biết rất nhiều chuyện tình Ma Giáo, tự nhiên cũng biết hắn cũng không phải một Giáo chủ mặc kệ mọi thứ, Ma Giáo còn có thật nhiều chuyện chờ hắn giải quyết.

Cho nên, nàng cũng không giữ hắn lại, chẳng qua là nhịn không được lên tiếng dặn dò: "Đừng quá mệt mỏi."

"Tốt!" Lôi Ngạo Thiên ôn hòa gật đầu, lên tiếng: "Cơm tối ta sẽ đi qua cùng các nàng ăn chung." Nói xong, hắn thật nhanh hôn trộm một cái lên trán Tô Nhược Mộng, xoay người toét miệng rời khỏi viện.

Tô Nhược Mộng nhìn hắn rời đi, xoay người đi vào phòng của Tô thị.

Tô thị nhìn sau lưng nàng một chút, hỏi:"Ngạo Thiên đâu?" Rõ ràng là hai người ở trong sân, làm sao lại một mình vào đây.

" Chàng còn có việc phải xử lý." Tô Nhược Mộng đi tới ngồi xuống, bưng trà trên bàn lên, khẽ uống một ngụm, chế nhạo nàng: "Nương, bây giờ người không phải là thiên vị sao? Lúc nào cũng là Ngạo Thiên như thế này  Ngạo Thiên như thế khác? Ta có phải là con gái của người hay không?"

Tô thị liếc nàng một cái, cười nói: "Cái đứa bé này, đang nói cái gì thế? Nương nào có thiên vị? Ngạo Thiên cũng không phải là người xa lạ, không bao lâu nữa các ngươi sẽ thành thân, chúng ta chính là người một nhà, không nên nói đến chuyện thiên vị!"

Đứa nhỏ này là thật không hiểu hay là giả không hiểu? Một cha mẹ vợ đối với con rể tốt cũng là có mục đích, đơn giản chỉ là mong hắn về sau đối với nữ nhi mình tốt hơn một chút.

Hôm nay cùng Đoan Mộc Lệ tán gẫu, nàng mới biết thân thế của Ngạo Thiên, thì ra là, hắn là một cô nhi. Nhớ đến thân thế hắn, nàng càng thêm mấy phần đau lòng vì hắn.

Trên đời này, người cường đại lại độc lập cũng có thời điểm yếu ớt, cũng sẽ cần một gia đình, cũng sẽ cần người thân quan tâm.

"Nương, người còn tưởng là thật? Đừng nghiêm túc như vậy nha, ta chỉ đùa với người một chút thôi." Tô Nhược Mộng cười dời cái chén không đến trước mặt Tô thị, làm nũng nói: "Nương, ta còn muốn uống trà."

"Hắc hắc, cái đứa bé này." Tô thị sủng ái quở mắng nàng một cái, cầm lấy ly trà lại rót cho nàng một ly trà nữa, dời đến trước mặt nàng.

Đoan Mộc Lệ hâm mộ nhìn hành động hai mẹ con nàng, cười nói: " Về sau Ngạo Thiên có Mộng nhi chăm sóc, lại có Tô tỷ tỷ thương yêu, ta thật sự  vì hắn cảm thấy vui vẻ."

"Lệ di, người đừng nói như vậy, mặc dù hắn không nói, nhưng mà, ta biết rõ hắn rất vui mừng khi gặp lại người." Tô Nhược Mộng nhìn Đoan Mộc Lệ nhợt nhạt cười một tiếng, đột nhiên nghĩ tới tính tình cổ quái của Lôi Ngạo Thiên, vì vậy lại hỏi: "Lệ di, thời điểm người rời đi Nhị Lôi Tử, chàng bao nhiêu tuổi? Chàng đã dị ứng với nữ nhân sao?"

Đoan Mộc Lệ lắc đầu, nói: "Khi đó hắn hơn hai tuổi rồi, chưa từng có tình huống nhạy cảm. Khi hắn còn bé, các đại thẩm dưới chân núi cũng thường ôm hắn, cụ thể là từ lúc nào hắn biến thành như vậy, ta cũng không biết."

Nói xong, dừng lại, Đoan Mộc Lệ trầm ngâm một lát, lại nói: "Chuyện này con đi hỏi Tiểu Dịch Tử một chút, có thể hắn sẽ biết, hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn đối với chuyện tình Ngạo Thiên là người biết rõ nhất."

Tiểu Dịch Tử lớn hơn Ngạo Thiên ba tuổi, năm đó, hơn năm tuổi  Tiểu Dịch Tử luôn như là tiểu hộ vệ đi theo phía sau Ngạo Thiên, khi đó bọn họ cơ hồ đều như hình với bóng.

"Tiểu Dịch Tử? Hắn là ai?" Tô Nhược Mộng nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Lệ, hỏi.

Đoan Mộc Lệ kinh ngạc nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Con không biết tên tuổi của Đại Hộ Pháp rồi sao? Đại danh hắn là Nguyễn Dịch, trước kia chúng ta đều gọi hắn là Tiểu Dịch Tử."

"Oh." Tô Nhược Mộng nhẹ ồ lên một tiếng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, đứng lên nhìn Đoan Mộc Lệ cùng Tô thị, nói: "Nương, Lệ di, ta đi tìm Đại Hộ Pháp, các ngươi trước cứ tiếp tục tán gẫu."

Biết được Đại Hộ Pháp cùng Lôi Ngạo Thiên cùng nhau lớn lên, nàng không kịp chờ đợi muốn đi tìm Đại Hộ Pháp hiểu rõ chuyện tình của Lôi Ngạo Thiên không chỉ là cái tính tình cổ quái đó, còn muốn biết từng tí một, tất cả thời gian trưởng thành của hắn.

Ở trong viện các hộ pháp sống đang rất náo nhiệt, Tứ Hộ Pháp đang dạy Lạc Băng Vũ, còn Đại Hộ Pháp cũng đang cầm Anh Thương dạy Thẩm Thanh, cũng không phải thấy bóng dáng những hộ pháp khác.

Bọn họ thấy Tô Nhược Mộng xuất hiện tại cửa viện, nhất tề ngừng lại, cung kính nhìn về phía nàng nói: "Phu nhân."

"Tứ Hộ Pháp, ngươi và Băng Vũ tiếp tục, ta chỉ tới tìm Đại Hộ Pháp." Tô Nhược Mộng nhìn Tứ hộ pháp cùng Lạc Băng Vũ khoát tay áo, nhìn về phía Đại Hộ Pháp, hỏi: "Đại Hộ Pháp, bây giờ ngươi có thời giờ rảnh không? Ta muốn thỉnh giáo ngươi một ít chuyện."

"Có!" Đại Hộ Pháp mười phần trung khí đáp một tiếng, đem Anh Thương đưa tới trước mặt Thẩm Thanh, nói: "Tiểu Bạch, trước tự mình luyện tập những thứ ta dạy ngươi, ta đi một chút sẽ trở lại."

"Dạ, sư phụ." Thẩm Thanh nhìn Tô Nhược Mộng từ xa, ngay sau đó cầm Anh Thương vui đùa có bài bản hẳn hoi.

"Vào trong phòng ngươi nói chuyện." Tô Nhược Mộng không đợi Đại Hộ Pháp mở miệng nói, liền mở miệng trước.

Đáy mắt Đại Hộ Pháp nghi ngờ chợt lóe rồi biến mất, cung kính đáp: "Dạ, phu nhân xin mời đi theo ta."

Hắn không hiểu, tại sao Tô Nhược Mộng lại đến tìm hắn? Hơn nữa còn muốn đi vào trong phòng của hắn, nhìn giống như là có cái gì không thể để cho người khác nghe được chuyện muốn hỏi hắn, hoặc là tìm hắn làm việc.

Kẽo kẹt ~~

Cửa phòng mở ra, Tô Nhược Mộng nhìn gian phòng được dọn dẹp chỉnh tề, mười phần cương vị, đáy mắt lướt qua một tia tán thưởng.

Trong phòng hắn dễ thấy nhất chính là giá sách gỗ thô, giá sách không lớn, phía trên bày cũng không nhiều sách, có thể thấy được Đại Hộ Pháp cũng không phải người nhiệt tình yêu thích văn tự. Tô Nhược Mộng dạo bước đến trước kệ sách, ngẩng đầu nhìn binh thư trên kệ, lông mày nhẹ chau lại.

"Đại Hộ Pháp, những sách này đều do ngươi lưu lại?" Binh thư rất nhiều loại, Tô Nhược Mộng rút ra một quyển viết tay, xoay người nhìn Đại Hộ Pháp, nói: "Ta muốn mượn quyển này viết tay trở về xem một chút, được không?"

"Phu nhân xin cứ tự nhiên!"

Tô Nhược Mộng dời bước đến trước bàn trong phòng ngồi xuống, nhìn Đại Hộ Pháp không nhúc nhích đứng ở trước bàn, khẽ cười một tiếng, nói: "Đại Hộ Pháp vẫn luôn nghiêm túc như vậy? Hay là ta tới nơi này tìm ngươi, ngươi có cảm giác bị áp bức?"

"Phu nhân quá lo lắng!"

Lông mày cau lại, rõ ràng làm cho người ta nhận thấy chính là loại cảm giác này, hoàn toàn không giống cảm giác nhẹ nhõm như lúc bọn họ đi chung với các hộ pháp, hai cảm giác trái ngược nhau.

"Ngươi ngồi xuống đi, ta có việc muốn hỏi ngươi. Mong ngươi nói cặn kẽ cho ta biết, yên tâm, ta làm như vậy không có nguyên nhân gì khác, chỉ là vì muốn hiểu hơn về Giáo chủ các ngươi."

"Dạ! Phu nhân xin hỏi." Đại Hộ Pháp theo lời ngồi xuống, trên mặt đã còn không buột chặt như trước. Hắn âm thầm ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vậy, phu nhân tìm hắn là vì muốn hiểu Giáo chủ hơn.

"Ta mới vừa từ chỗ Lệ di biết, thì ra là Đại Hộ Pháp cùng Nhị Lôi Tử lớn lên từ nhỏ."

"Nhị Lôi Tử? Hắc hắc." Đại Hộ Pháp nhìn ánh mắt của Tô Nhược Mộng ám chỉ‘ chính là người ngươi nghĩ’, ngay sau đó nhịn không được bật cười. Trời ạ! Cách xưng hô này, Giáo chủ thế nào lại nguyện ý để phu nhân gọi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.