Người Dublin

Quyển 1 - Chương 19: Tội phản quốc




Sau khi khóc cho thỏa nỗi lòng, để cảm xúc của bản thân tự do bộc lộ, nó tiếp tục tập luyện phép thuật. Nó tập luyện mãi miết, chăm chỉ, mồ hồi không ngừng tuông rơi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, khó khăn vì mệt.

Nó nằm dài xuống đất, tựa lưng lên lớp lá khô trong rừng, bắt tay lên đầu nhìn ngắm bầu trời. Cũng đã xế chiều rồi, chắc Witchard cũng sắp tan học.

Nghỉ vậy, nó chống tay đứng dậy, trở về lại phòng của mình. Nó không muốn ai biết mình đang làm gì bởi lẽ nó chẳng muốn liên lụy đến bất kì ai. Cuộc chiến sắp tới là của riêng nó, nó không muốn làm cho những người xung quanh vì nó mà gặp nguy hiểm hay bất trắc gì.

Nó về phòng, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ trang phục mới.

Nó dùng khăn lau cho khô mái tóc tím đẫm nước rồi thong thả vào bếp chuẩn bị bữa tối. Nó muốn làm thật nhanh rồi trở về phòng nếu không lát nữa nó lại gặp hắn, nó sẽ không biết phải đối diện với hắn thế nào.

Nó không chút hay biết rằng cái con người mà nó đang định né tránh ấy thật chất đã không còn ở Witchard nữa rồi mà người đó đã trở về nhà của mình từ trước.

Nó đã ở yên trong phòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của bé Pi thì nghe bên ngoài có tiếng mở cửa. Chắc chắn là hắn và anh đã trở về, nó ánh mắt đượm buồn, hướng về cửa sổ nhìn ngắm những tia sáng cuối cùng của mặt trời đang dần dần tắt hẳn.

Đêm.

Bên ngoài, nó nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh vội vã đi ra, từ tốn mở cửa. Thì ra là Saphia, Gin và Kai đến. Saphia thấy anh, khuôn mặt có nét buồn, nở nụ cười gượng gạo:

– Tụi em đến thăm Ryu. Và cũng có thứ muốn cho Ryu xem.

Anh gật đầu, đứng nép sang một bên nhường đường cho ba người họ bước vào. Kai lúc này cũng lên tiếng:

– Hôm nay cả Ryu và Ren đều không đến lớp, cả hai ở lại phòng hết sao?

Anh gật đầu rồi đi đến cửa phòng nó, gõ cửa đồng thời lên tiếng:

– Ryu. Saphia, Gin và Kai đến thăm em này.

Nó vừa nãy cảm thấy buồn chán, từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nghe anh nói vậy, nó ngồi bật dậy, vào phòng tắm rửa mặt rồi bước ra ngoài.

Thấy Saphia, Gin và Kai mỉm cười với nó, nó cũng cười đáp lại. Anh nhìn nó, nói:

– Anh vào phòng một lát, mọi người cứ nói chuyện thoải mái.

Nó gật đầu rồi tiến lại chỗ Saphia, Gin, Kai, ngồi đối diện ba người. Saphia lên tiếng đầu tiên:

– Ryu à, rốt cuộc cậu đang gặp chuyện gì vậy?

Gin cũng nói theo:

– Đúng đấy, có gì cậu chia sẻ với bọn tớ đi, im lặng, một mình chịu đựng không phải là cách duy nhất đâu Ryu.

Nó cười nhẹ nhưng rõ ràng đây là một nụ cười buồn. Nó nói:

– Không có gì cả, chỉ là mình thấy không được khỏe thôi.

– Thật chứ?

Kai hoài nghi hỏi lại. Nó có hơi sững người nhưng lập tức gật đầu chắc nịch.

Bất ngờ, cửa phòng anh bật mở, anh bước ra, vẻ mặt thản thốt:

– Ren, cậu ta đi rồi.

– Đi rồi?

Saphia, Gin và Kai đồng thanh hỏi. Nó kinh ngạc nhìn anh chằm chằm.

Anh nhìn hết thảy mọi người rồi gật đầu chắc nịch:

– Cậu ta để thư lại, nói về lại cung điện, không ở đây nữa. Cậu ta còn nói có khả năng sẽ không trở lại Witchard nữa.

– Sao lại như vậy?

Gin vội vã lên tiếng.

Saphia, Gin, Kai và cả anh hướng mắt nhìn về nó. Anh hỏi vội:

– Em không biết chuyện này sao, Ryu?

Nó lắc đầu, ánh mắt thoáng buồn. Ai nấy đều ngạc nhiên.

Saphia bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn, nghiêm giọng chất vấn nó:

– Nói thật đi Ryu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người?

Nó giật mình trước câu hỏi của Saphia, chỉ biết lặng lẽ cúi đầu. Kai lên tiếng:

– Cậu mau nói đi Ryu, cậu không xem chúng tớ là bạn à?

Nó ngẩng đầu, vội vã xua tay:

– Không. Không phải vậy.

– Vậy em mau nói đi.

Anh cũng xem vào chất vấn nó.

Nó lại lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt buồn phiền:

– Em với anh ấy… kết thúc rồi.

– Cái gì?

Cả bốn người đồng thanh thản thốt. Gin hỏi dồn:

– Tại sao? Tại sao lại như vậy? Chẳng phải lúc quốc vương vương quốc bóng tối đến, cậu đã rất mạnh mẽ đối diện với ông ấy sao? Cậu rất yêu hoàng tử Ren mà, sao cuối cùng lại từ bỏ? Không lẽ, hoàng tử Ren từ bỏ cậu? Hay là… cậu quyết định nhường Monika?

Nó im lặng cúi đầu, môi mím chặt. Nó hít thở thật sâu rồi đáp:

– Không phải vậy. Mình nhận ra mình chỉ xem anh ấy như một người anh trai thôi, không có tình cảm nam nữ gì cả nên quyết định kết thúc. Còn về Monika, cô ta chẳng liên quan gì cả, mình cũng không việc gì phải nhường cô ta.

Anh, Saphia, Gin và Kai sững sờ hoàn toàn trước lời nói của nó. Cả bốn người họ đều không nói thêm gì nữa, nhưng họ đều có chung một suy nghĩ, chắc chắn nó đang nói dối, và họ biết rằng, sự việc không hề đơn giản như vậy, nó nhất định còn có chuyện đang giấu giếm, không muốn nói cho người khác biết.

Saphia thở dài.

Rồi, Saphia lấy trong túi ra một chiếc thiệp màu đỏ rất đẹp mắt đưa về phía nó. Nó ngơ ngác hỏi:

– Gì vậy?

Gin nói, giọng buồn phiền:

– Cậu mở ra xem đi.

Nó gật đầu, chầm chậm mở ra.

Dòng chữ màu vàng nổi bật hoàn toàn trong tấm thiệp này khiến nó hơi sững lại, tim nó nhói đau. Nhưng rất nhanh, nó lấy lại bình tĩnh, cố nở một nụ cười tươi nhất có thể:

– Tuần tới là lễ đính hôn giữa anh Ren và Monika sao? Mọi người đều có thiệp mời hết à???

Mọi người đều gật đầu, họ biết dù nó cố che giấu cảm xúc của mình đi chăng nữa thì hiện giờ tim nó cũng đang rất đau.

Kai lên tiếng:

– Có cả thiệp mời cho cậu nữa, Ryu.

Mọi người lo lắng, đưa mắt nhìn nó. Nó có hơi sững sờ nhưng cũng mỉm cười:

– Vậy sao.

Anh hỏi, giọng hơi ngập ngừng:

– Em… tính thế nào???

Nó nhìn anh, khuôn mặt hết sức bình thản, nhún vai:

– Đã mời thì em sẽ tham dự.

Rồi, nó đưa tay về phía Kai, cười híp mắt:

– Cho mình xin thiệp mời của mình.

Kai ái ngại, từ từ lấy thiệp mời đưa cho nó. Không chỉ có Kai, cả anh, Saphia và Gin đều đang cảm thấy rất ái ngại và cực kì lo lắng cho nó. Nếu nó nói nó buồn, nói rằng nó đau khổ thì mọi người còn an tâm, đằng này, nó lại tỏ ra hết sức bình thản, lại cười nói vô tư, thử hỏi làm sao mọi người có thể không lo ngại cho được???

Trời cũng đã khuya, Saphia, Gin, Kai tạm biệt nó và anh trở về phòng mình. Nó cũng nhanh chóng trở lại phòng.

Nó ở ngoài vẫn vui vẻ nói cười, trò chuyện nhưng vừa vào trong phòng, đóng chặt cửa lại, nụ cười trên môi nó cũng tắt hẳn. Nó ngồi phịch xuống sàn, tựa người vào cánh cửa, nước mắt lăng dài. Tay nó vẫn giữ chặt tấm thiệp mời dự lễ đính hôn của hắn và Monika, nó đưa tấm thiệp ôm chặt vào tim mình, cảm giác đau nhói, tổn thương không sao tả được.

Sáng hôm sau.

Nó bước ra khỏi phòng, thấy anh đang chuẩn bị đến lớp, nó vội vã chạy lại:

– Anh Yun.

Anh nhìn nó, ý hỏi nó đang muốn nói gì. Nó nói:

– Em muốn nghỉ học một thời gian, anh giúp em được chứ?

Anh hơi bất ngờ, ngẩng người nhìn nó rồi hỏi lại:

– Nhưng tại sao?

Nó cười hì, gãi đầu:

– Chỉ là… em… muốn được đi dạo chơi thế giới phép thuật một lần.

Anh trầm ngâm. Anh nghĩ, thời gian này có quá nhiều chuyện xảy đến, nó cũng đang chịu nhiều đau khổ, có lẽ dạo chơi như vậy sẽ giúp nó thư giản, cảm thấy thoải mái hơn, không còn buồn nữa. Nghĩ vậy, anh liền gật đầu:

– Được. Nhưng em nhớ cẩn thận.

– Vâng.

Nó mỉm cười vui vẻ rồi chạy tít vào phòng.

Anh cũng bật cười nhìn theo bóng dáng của nó đang lon ton về phòng rồi nhanh chóng đến lớp.

Thế nhưng, anh không hề hay biết rằng, nó xin nghỉ học không phải để dạo chơi thế giới phép thuật như lời nó nói mà nó xin nghỉ học là để dành hết thời gian tập trung vào công việc nâng cao phép thuật của mình. Nó muốn rèn luyện cho mình dùng phép thuật thật tốt, sử dụng được năng lượng phép thuật lớn. Có như vậy nó mới có thể giải phong ấn và vẫn dụng được sức mạnh phong ấn đó. Nếu như việc tập luyện của nó không có hiệu quả, nếu nó đã giải được phong ấn trên người mình nhưng vẫn không thể điều khiển được sức mạnh phong ấn đó thì chắc chắn, kết cục của nó chính là… phải chết.

===

Trong cung điện vương quốc bóng tối.

Hắn trong bộ trang phục của Hoàng tử bóng tối càng khiến hắn nổi bật bởi vẻ ngoài hoàng mỹ. Đã vậy, trong bộ trang phục này, nhìn hắn càng có vẻ lạnh lùng và huyền bí hơn hẳn thường ngày.

Hắn ngồi trong phòng, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nhìn về khoảng không vô tận. Trong tâm trí hắn lúc này vẫn luôn là hình ảnh của nó.

Cánh cửa phòng hắn bật mở ra, một bóng người bước vào. Nhưng hắn vẫn không chút để tâm, không thèm liếc mắt nhìn dù chỉ một lần.

Cánh cửa lại khép lại, một người con gái tiến lại chỗ hắn, vẻ mặt tươi cười. Người đó không ai khác chính là Monika. Cô ta chạy lại chỗ hắn, ôm lấy cánh tay của hắn:

– Anh Ren, anh chịu về rồi.

Hắn nhanh chóng hất tay Monika ra một cách lạnh lùng, im lặng không nói gì.

Monika bất ngờ, có vẻ hơi khó chịu nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ trở lại, cười nói với hắn bằng giọng điệu ngọt ngào:

– Không sao cả, chỉ cần anh về là tốt rồi.

Monika lại tiếp tục cười tít mắt. Thế nhưng, đáp lại Monika chỉ có cái hừ lạnh của hắn cùng một dáng vẻ lạnh lùng đến vô cảm.

Monika tò mò, nhìn theo hướng nhìn của hắn, hỏi:

– Anh đang nhìn gì vậy? Ngoài đó có gì hay để nhìn đâu?

Hắn vẫn lạnh lùng, không đáp lại dù chỉ một từ. Monika cảm thấy cực kì khó chịu, nhưng rồi cô ta lại cười nói với hắn:

– Anh không chịu nói thì thôi vậy. Em đến đây là có chuyện muốn nói với anh.

Biết chắc hắn sẽ không trả lời, Monika tiếp tục:

– Lễ đính hôn của chúng ta sắp diễn ra rồi. Hôm nay em đi chọn trang phục để mặc cho hôm đó nên em muốn anh đi cùng để chọn giúp em. Và cũng để anh chọn cho mình một bộ cho trang phục của hai chúng ta thật phù hợp với nhau.

Lúc này, hắn mới liếc mắt nhìn Monika một cái rồi nhanh chóng nhìn trở lại vào khoảng không vô tận. Hắn nhàn nhạt trả lời:

– Tôi có nói sẽ đính hôn với cô à?

Monika mỉm cười:

– Anh đã về đây thì chắc chắn là vậy rồi.

Hắn hừ lạnh:

– Tôi về đây không phải vì cô. Còn nữa.

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:

– Tôi sẽ không đời nào đính hôm với cô đâu. Biến đi cho khuất mắt tôi.

– Anh…

Monika tức giận, bàn hoàng, nắm chặt hai tay lại, nói không nên lời.

Hắn một lần nữa lạnh giọng lên tiếng:

– Biến.

Monika tức giận đến đỏ mặt, giậm mạnh chân bước ra ngoài. Monika đứng trước cửa, nói vọng vào trong:

– Anh nhất định sẽ phải đính hôn với em.

Rồi Monika cố tình đóng cửa thật mạnh, hậm hực bước đi.

Hắn vẫn lạnh lùng và bình thản như cũ, tiếp tục nhìn xa xăm, không ngừng nhớ về nó:

– Ryu, lúc này… em đang làm gì? Em… có đang vui vẻ hay không???

===ENDCHAP54===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.