Người Dublin

Quyển 1 - Chương 18: Đại Nguyệt và Tiểu Nguyệt




Chỉ thấy quân địch đứng ở phương xa loạn thành một đoàn, hàng cung thủ vốn đứng đằng trước cũng vứt cung đi, mê mang nhìn về phía trước, không phải nhìn hướng quân đối diện. Bọn họ tựa như bị vây hãm ở nơi nào đó, lộ vẻ hốt hoảng, mà Thư Tuấn cũng bị hoảng sợ luống cuống, ngay cả con ngựa hắn cưỡi cũng nóng nảy, không ngừng nhảy loạn lên.

Đột nhiên, bọn họ thấy đối phương như thấy kẻ địch, chém giết lẫn nhau, kiếm đâm xuyên ngực, giết đỏ cả mắt, máu văng khắp nơi.

Chuyện gì xảy ra? Sao bọn họ lại tự giết lẫn nhau. Bình thuốc trong tay Minh Phong từ trong tay trượt xuống, rơi trên đất, may là bình không bể, nếu không, một khi độc tiếp xúc với không khí, như vậy mấy vạn đại quân Thiên Trạch đoán chừng cũng chết hơn nửa, không phải là chết trong tay kẻ địch, mà là chết trong tay quân mình, sợ rằng, Minh Phong có chết ngàn lần cũng không rửa sạch tội.

“Dù có vượt qua thiên cổ, thì có bát hoang chặn lại.”

Tiêu Thanh Hàn nhìn cảnh đám người Thư Tuấn giết thành một đoàn, giọng nói rõ ràng truyền vào lỗ tai Minh Phong .

Dù có vượt qua thiên cổ, thì có bát hoang chặn lại. Minh Phong cả kinh, chẳng lẽ là: Bát Hoang Lục Hợp trận.

Nếu nói bát hoang là chỉ Đông Tây Nam Bắc.

Thì Lục Hợp còn lại là, trời đất, trong sách có nói qua, nhưng đây chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới quốc sư lại biết cái này. Mà hắn cũng chỉ là nghe sư phụ hắn – Thiên Tuyệt tiên nhân nói qua một ít, ai ngờ thế gian này thực sự lại có.

Trận này, do sáu kết giới tạo thành, chia thành 6 hường Đông Tây Nam Bắc, trên trời, dưới đất, vừa rồi ngọc châu trong tay quốc sư e rằng là mắt xích của trận pháp, khi nào thì quốc sư lại bày trận, chẳng lẽ là tối hôm qua, khi hắn mệt mỏi nghiên cứu độc dược thì quốc sư cũng bố trận pháp này. Không trách được, lúc nãy quốc sư lại bình tĩnh đến thế, thì ra đã sớm có chuẩn bị.

Nhưng trận pháp như vậy, thật tàn nhẫn, bị huynh đệ của mình giết chết, nếu như bọn họ tỉnh táo lại, e là sống không bằng chết, không…không…bọn họ căn bản sẽ không tỉnh táo lại, trận này căn bản khiến bọn họ xuất hiện ảo giác, đem mọi người trước mắt trở thành kẻ mình hận nhất, Phật gia có câu, Thế gian vạn vật giai thị hoá tướng, tâm bất động, vạn vật giai bất động, tâm bất động, vạn vật giai bất biến (có ý là nếu mình làm chủ được chính mình thì sẽ không bị hoàn cảnh bên ngoài tác động đến). Nhưng con người ai chẳng vui buồn hờn giận, tự nhiên sẽ bị ảo cảnh hút lấy, cho đến chết mới thôi.

Thư Tuấn cũng cầm kiếm, một kiếm đâm vào ngực một tên binh lính, rút kiếm, máu cũng phun lên mặt lên người hắn, khắp nơi là vết máu, khóe miệng của hắn cười không ngừng, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi, hắn muốn giết sạch mọi người, Tiêu Thanh Hàn, Minh Phong, nhị hoàng tử, tất cả mọi người.

Nhất thời, máu chảy thành sông, thi thể trải rộng.

Trong nháy mắt quân đội Thư Tuấn sắp bị chính bọn họ hủy, kết cục như vậy, e rằng không có ai có thể đoán được. Chẳng qua là quá trình quá mức máu tanh.

“Quốc sư, có thể dừng lại hay không? Điều này thật sự quá tàn nhẫn”. Minh Phong cắn răng, xoay mặt, thật sự là nhẫn tâm, cách đó không xa, âm thanh thê lương hét hò, khiến thân thể bọn họ run rẩy không dứt.

Bị giết rất nhiều người, tuy những người kia là địch, nhưng bọn họ vẫn không nhẫn tâm thấy cảnh này, chết như vậy, quả thật rất tàn nhẫn.

Tiêu Thanh Hàn ngồi trên ngựa, ánh mắt chưa từng nháy, khuôn mặt hắn lạnh lùng tuyệt mĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.