Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 25: Cái chết trong quá khứ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Quản gia Thành Thúc từ bên ngoài phòng bệnh đi tới: “Thiếu gia, thủ tục xuất viện đã xong cả rồi.”

Long Tư Hạo lãnh đạm nhìn Thành Thúc, đôi môi mỏng vẽ lên nụ cười lạnh, lướt qua Thành Thúc, sải bước ra khỏi phòng bệnh cao cấp.

Sau khi anh rời khỏi đây, Thành Thúc hơi nhíu mày, cảm thấy thiếu gia của bọn họ không còn giống với thiếu gia lúc trước.

Ngồi vào sau xe Rolls-Royce, Long Tư Hạo liền lệnh cho tái xế lái xe tới TE.

Trong khoảng thời gian nằm trong viên này, mỗi ngày anh đều xem tin tức báo chí, cũng hiểu rõ Hoắc thị giờ đang trong tình cảnh thế nào.

Hoắc thị vì trước bị dân kiện lên tòa, thua kiện, nên phải bồi thường một số tiền lớn.

Danh dự của Hoắc thị bị tổn hại nghiêm tọng, ảnh hưởng trực tiếp tới tiêu thụ sản phâm.

Bọn họ làm ra vàng thau lẫn lộn hạ giá để đẩy mạnh tiêu thụ nhưng tiêu thụ ngạch vẫn không đi lên.

Biết việc Hoắc thị làm giả, tự nhiên người tiêu thụ sẽ không muốn mua trang sức ở Hoắc thị nữa.

Hoắc thị vì vậy mà mất đi một nhóm khách hàng lớn.

Năng suất tiêu thụ của Hoắc thị ngày càng giảm, lúc nào cũng trong tình trạng lỗ vốn.

Trong đó, mấy người giữ chức cao trong công ty đều nghỉ việc, mấy đại cổ đông thì muốn rút cổ phần, yêu cầu Hoắc thị trả cổ phần.

thảm nhất chính là Hoắc thị vướng vào vụ kiểm toán của chi cục thuế.

Vì Hoắc Vân Hy đi tới Marseilles còn chưa về nước, nên tỏng thời gian này, Hoắc Nghiệp Hoành tự mình quản lý công ty.

Giờ Hoắc thị gặp phảo muôn trùng khó khă, tràn ngập nguy cơ phá sản.

Điều ông lo lắng nhất lúc này là việc kiểm toàn của cục thuế, Hoắc thị từng trốn thuế, so với thuế ngạch là trên ba mươi phần trăm, nếu như bị tra ra được, tuổi già của Hoắc Nghiệp Hoành có lẽ sẽ phải trải qua trong tù.

Lúc này, ông ngồi trong phòng làm việc, tinh thần đã kém hơn trước rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, mày nhíu chặt, tâm sự nặng nề.

Ông vốn tưởng Hoắc thị có thể gắng gượng qua nguy cơ lần này, nhưng thật không nghĩ tới việc làm giả lần này lại khiến Hoắc thị chịu tổn thất nặng nề đến thế.

Nếu như trong buổi công bố không bị người tiêu dùng gây chuyện thì có lẽ Thoắc thị đã không bị tổn thất nặng như vậy. Lần này Hoắc thị đã bị hủy khi Hoắc Vân Hy trong buổi họp báo giám định thật giả kim cưởng với truyền thông và khách hàng.

Lần này họ đúng là tự lấy đá đập lên chân mình rồi.

“Ai!”

Ông sầu bi thở dài trong phòng làm việc, điện thoại bên cạnh đột nhiên đổ chuông.

Ông nhìn điện thoại một lát mới nghe máy.

“Lão gia, đại thiếu gia đã xuất viên rồi, giờ đang tới TE.” Người gọi chính là quản gia ở Hoắc gia, Hoắc Nhiên Nghiêm.

Long Tư Hạo lúc trước đi Pháp, mặc dù bận xử lý chuyện của Hoắc thị, nhưng ông vẫn luôn cho người đi điều tra hành tung của Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn.

Khi Long Tư Hạo trở lại thành phố K, ông vẫn cho người âm thầm giám thị anh.

Khi biết Long Tư Hạo vì bị súng bắn bị thương phải nằm viện, ông cũng qua bệnh viện, chỉ là không lần nào có thể nhìn thấy Long Tư Hạo.

Vì bên ngoài phòng bệnh của Long Tư Hạo có rất nhiều vệ sỹ, cho dù ông nói mình là ông nội của Long Tư Hạo, ông cũng không thể vào được bên tọng.

Biết Long Tư Hạo xuất viện liền tới TE, cúp máy xong ông liền gọi cho Hoắc Vân Hy.

Trong khoảng thời gian này, ông không chỉ một lần gọi cho Hoắc Vân Hy, mỗi lần ông đều nói Hoắc Vân Hy về nước, chỉ là Hoắc Vân Hy luôn nói mình có chuyện trọng yếu cần làm, nên chưa về được.

Ở nước Pháp xa xôi, Hoắc Vân Hy lúc này vẫn tìm Long Tư Hạo, bọ họ đã liên hệ với cảnh sát địa phương hỗ trợ vào núi tìm nhưng vẫn không tìm được người.

Nhân điện thoại của Hoắc Nghiệp Hoành, Hoắc Vân Hy không cần hỏi cũng biết mục đích gọi điện của ông là kêu anh mau về nước.

Nghe điện thoại, anh chỉ lãnh đạm đáp một tiếng: “Ông nội.”

Sau đó không đợi Hoắc Nghiệp Hoành lên tiếng, anh liền nói: “Cháu có chuyện trọng yếu cần làm, tạm thời không trở về thành phố K được.”

Mỗi lần Hoắc Nghiệp Hoành gọi điện liền nghe được đáp án này, trong lòng tự nhiên sẽ tức giận.

Sắc mặt ông trầm xuống: “Vân Hy, ta không quan tâm việc trọng yếu cả cháu là gì, lập tức trở về thành phố K, Hoắc thị giờ đứng trên bờ vực nguy cơ rồi, cháu phải nhanh trở lại nghĩ cách giải quyết với ta.”

Hoắc thị giờ gặp nguy cơ gì, trong khoảng thời gian này nghe Hoắc Nghiệp Hoành nói chuyện điện thoại cũng biết ua, nhưng giờ tâm tư của anh hoàn toàn không đặt tại công ty, anh chỉ muốn tìm Long Tư Hạo, vì Lê Hiểu Mạn.

Anh và Long Tư Hạo là anh em cùng ba khác mẹ, nhưng anh chưa từng cọi Long Tư Hạo như anh trai, trước kia anh rất lạnh lùng với người anh này, hoàn toàn coi anh như một người xa lạ mà đối dãi, hiện giờ chỉ muốn vì người anh này mà làm chút chuyện.

Anh hy vọng hai người có thể có một ngày chân chính làm hòa, có thể sống chung giống như anh em.

Hoắc Nghiệp Hoành hồi lâu chưa nghe Hoắc Vân Hy trả lời thì tiếp tục nói: “Vân Hy, Tư Hạo giờ đã về nước, cháu phải....”

“Ông vừa mới nói gì?” Vốn đang suy nghĩ, Hoắc Vân Hy nghe được lời này thì kinh ngạc, giống như không nghe rõ, dí sát điện thoại gần tai, kinh ngạc hỏi: “Ông nội vừa nói gì cơ?”

Nghe tiếng Hoắc Vân Hy kích động, Hoắc Nghiệp Hoành hơi nghi ngờ: Ông nói Tư Hạo trở về nước, có vấn đề gì không? Một lúc nữa ông sẽ đến TE tìm nó, cháu về nước ngay đi.”

Hoắc Nghiệp Hoành nói xong liền cúp điện thoại.

Hoắc Vân Hy cúp máy xong thì vẫn ngây ngốc tại chỗ, hồi tưởng lại lời của Hoắc Nghiệp Hoành.

Anh ấy về nước từ lúc nào, tại sao bọn họ không biết?

Ông nội không thể vô duyên vô cớ lừa anh được, cho nên anh không hề nghi ngờ lời của ông.

Điều làm anh không giải thích được chính là, Long Tư Hạo về nước, tại sao không báo cho Mạn Mạn? Tại sao lại để cho bọn họ ở nước Pháp tìm người.

Anh cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, liền quyết định trở về nước.

Sau đó anh gọi cho Long Quân Triệt, nói cho ông ta biết Long Tư Hạo có thể đã trở về thành phố K rồi, cũng nói mình đi trước xác nhận chuyện này.

Long Quân Triệt nghe Hoắc Vân Hy nói thì cũng rất kinh ngạc.

Nói chuyện điện thoại với Long Quân Triệt xong, Hoắc Vân Hy lập tức gọi cho Lạc Thụy.

Vì trong khoảng thời gian này, bọn họ đều trong núi tìm Long Tư Hạo, nên để tiện cho việc liên lạc khi tìm được người trước, Hoắc Vân Hy có số của Lạc Thụy.

Lạc Thụy nhận điện thoại của Hoắc Vân Hy nói Long Tư Hạo đã về thành phố K thì cũng kinh ngạc không dám tin giống Long Quân Triệt.

“Cái gì? Hoắc tổng, ngài nói rõ đi, tôi không nghe rõ, ngài mới nói gì?” Lạc Thụy dán chặt điện thoại vào tai, kinh ngạc không thôi hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.