Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 17: Lời mời không thể từ chối




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lê Hiểu Mạn rất hiếu thuận với bà, bà cũng sợ mất đi người con này, vì vậy, chuyện bà sợ nhất là một ngày nào đó Lê Hiểu Mạn sẽ biết chuyện này.

Hoắc Nghiệp Hoằng uy hiếp bà, nếu như bà không hợp tác với ông ta, ông ta sẽ nói chuyện này cho Lê Hiểu Mạn biết, vì không để Lê Hiểu Mạn biết chuyện này, bà mới đáp ứng Hoắc Nghiệp Hoằng chuyện giả bộ bệnh cùng với ép Lê Hiểu Mạn chia tay Long Tư Hạo.

Nhưng lý do bà đáp ứng Hoắc Nghiệp Hoằng không phải chỉ vì ông ta uy hiếp, mà còn một nguyên nhân khác là bà rất không tán thành Lê Hiểu Mạn gả vào nhà giàu có lần nữa, đặc biệt là Hoắc gia.

Trước đó, bà không biết Long Tư Hạo là người của Hoắc gia vẫn là cháu trai của Hoắc Nghiệp Hoằng, vì vậy bà mới không phản đối chuyện Long Tư Hạo và Lê Hiểu Mạn chung một chỗ, nhưng sau khi bà biết Long Tư Hạo là con cháu của Hoắc gia. Hơn nữa, dưới sự uy hiếp của Hoắc Nghiệp Hoằng, bà liền không tán thành bọn họ chung một chỗ nữa.

Lê Hiểu Mạn cắn chặt môi, cô lạnh lùng nhìn về phía Tô Dịch lần nữa: “Năm năm trước, lúc tôi mang thai Nghiên Nghiên, thiếu chút nữa là xảy ra tai nạn xe cộ, cũng có liên quan đến anh, có đúng hay không?”

“Đúng.” Tô Dịch vẫn không nhanh không chậm thừa nhận: “Là tôi cho người đâm vào xe cô, sau khi cô sinh đứa trẻ xong, người xông vào phòng bệnh của cô cũng chính là tôi.”

Long Tư Hạo thấy Tô Dịch thừa nhận không chút đắn đó, nếu không phải vì Lê Hiểu Mạn vẫn còn ở trong tay anh ta, anh thật sự sẽ cho anh ta một phát súng cho hả giận.

Bây giờ Lê Hiểu Mạn cực kỳ căm ghét Tô Dịch, cô lạnh giọng hỏi: “Làm thế nào mà anh có thể trộm long tráo phượng Allen thành một bé gái đã chết? Anh đã thu mua cả ekip bác sỹ đỡ đẻ cho tôi lúc đó.”

Tô Dịch nhìn Lê Hiểu Mạn thật sâu, anh ta thừa nhận nói: “Cô đã đoán đúng rồi, là tôi thu mua bác sỹ và y tá đỡ đẻ cho cô, tất cả mọi chuyện phát sinh ngày đó đều là do tôi bày kế.”

Đầu tiên là anh ta phá hủy mộ của Lê Tố Phương, ngày hôm đó người gọi điện thoại nói cho Lê Hiểu Mạn biết mộ của Lê Tố Phương bị người ta đào không phải là Hoắc Nghiệp Hoằng, mà do anh ta bắt chước giọng nói của Hoắc Nghiệp Hoằng, mục đích chính là muốn lừa Lê Hiểu Mạn ra khỏi biệt thự Thủy Lộ Hồ.

Bọn họ gặp phải bất ngờ ở trên đường, là bởi vì anh ta núp ở ven đường dùng súng giảm thanh bắn hỏng lốp xe, sau khi tài xế xuống xe, anh ta đã đánh tài xế ngất xỉu.

Sau đó anh ta đưa Lê Hiểu Mạn đã bị Lý Tuyết đánh thuốc mê ngất xỉu dẫn tới khách sạn quốc tế Đế Hoa, rồi lại thiết kế gọi Hoắc Vân Hy đến khách sạn.

Những ký giả đến khách sạn ngày đó đều là do anh ta sắp xếp, chờ Hoắc Vân Hy vừa tiến vào phòng mà Lê Hiểu Mạn đang ở xong, anh ta sẽ để cho những ký giả kia vọt vào trong phòng.

Lúc Hoắc Vân Hy ôm Lê Hiểu Mạn ra khỏi khách sạn, xe cứu thương đã tới nơi, thật ra thì xe cứu thương kia cũng là do anh ta gọi tới trước, mục đích chính là đưa Lê Hiểu Mạn đến đúng bệnh viện mà anh ta đã liên hệ trước đó.

Nhờ bác sỹ tìm giúp xác một bé gái vừa mới ra đời đã chết cũng không khó, sau khi Lê Hiểu Mạn sinh xong cô đã rơi vào hôn mê, nhờ vậy bọn họ mới có thể thuận lợi trộm long tráo phụng.

Nghe Tô Dịch nói xong, Lê Hiểu Mạn hận không thể tự tay giết chết Tô Dịch được.

Nghĩ đến sau tai anh ta có chữ Tư, cô lại lạnh lùng hỏi: “Tại sao chữ Tư sau mang tai của anh lại biến mất?”

Tô Dịch hơi bất ngờ, không có ai biết chuyện sau tai anh ta có chữ Tư, tại sao Lê Hiểu Mạn lại biết?

Anh ta nhìn chằm chằm vào cô rồi hỏi ngược lại: “Làm sao cô biết sau tai của tôi có chữ Tư?”

Lê Hiểu Mạn cũng đã từng hỏi Long Tư Hạo xem trên người Tô Dịch có hình xăm hay không, nhưng Long Tư Hạo cũng không phát hiện qua.

Lúc này, Long Tư Hạo nghe Lê Hiểu Mạn nhắc lại, trong lòng vẫn có một số nghi ngờ, nhưng bây giờ anh càng lo lắng cho cô nhiều hơn.

Vì vậy, anh vẫn đang tìm cơ hội muốn thừa dịp lúc Tô Dịch không chú ý để cứu Hiểu Hiểu, nhưng tính cảnh giác của Tô Dịch còn cao hơn so với anh nghĩa, anh tạm thời còn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Lê Hiểu Mạn thấy Tô Dịch cảm thấy hơi bất ngờ, cô lạnh lùng nheo mắt lại: “Nếu không muốn ai biết, trừ phi mình đừng làm, chữ Tư sau tai anh là thế nào?”

Đối với điểm này, cô vẫn luôn không rõ, trước đó cô không biết Tô Dịch là người của Knox, không nghĩ ra chuyện này, bây giờ biết anh ta là người của Knox, cô càng không nghĩ được ra chuyện này.

Nếu Tô Dịch nghe theo mệnh lệnh của Knox, vậy chữ Tư sau mang tai anh ta là như thế nào.

Vấn đề này, Tô Dịch nhìn Lê Hiểu Mạn thật sâu, ròi mới hỏi: “Cô đã điều tra tôi?”

Lê Hiểu Mạn khẽ nâng tầm mắt lên: “Đúng vậy!”

Lúc ấy, cô đã nhờ Hàn Cẩn Hi giúp cô điều tra chuyện này.

Ánh mắt của Tô Dịch dần trở nên lạnh lùng hơn, sau đó anh ta mới lên tiếng: “Bởi vì đó là hình xăm dùng một lần.”

Theo như lời của anh ta, hình xăm sau tai anh ta là hình xăm dùng một lần, sau khi gặp nước thì nó sẽ biến mất.

Chính vì điều này mà lúc Lê Hiểu Mạn nhờ Hàn Cẩn Hi điều tra anh ta, chụp được bức ảnh sau mang tai anh ta có hình xăm, mà sau này thì không có.

Bởi vì lúc anh ta bị chụp ảnh, vừa vặn sau mang tai anh ta có xăm một chữ Tư, sau khi rửa sạch, tự nhiên hình xăm sẽ biến mất.

Sau đó, Tô Dịch nhìn về phía Long Tư Hạo, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, không có bất kỳ gợn sóng nào: “Tôi đã trả lời nhiều vấn đề của các người như vậy, có phải các người cũng nên trả lời tôi mấy vấn đề hay không, anh bắt đầu hoài nghi tôi từ khi nào?”

Trước kia, lúc Long Tư Hạo đã nói với anh ta là anh hoài nghi Lạc Thụy là người thần bí, lúc ấy anh ta đã thật sự cho rằng anh đang hoài nghi Lạc Thụy, nhưng càng về sau anh ta mới phát giác ra người mà anh đang thực sự hoài nghi chính là anh ta.

Thật ra thì, trong lòng anh ta rất sợ bị anh biết chuyện anh ta chính là người thần bí, vì vậy anh ta vẫn luôn rất cẩn thận, tận lực không lộ ra bất cứ sơ hở gì ở trước mặt anh.

Nhưng anh quá thông minh, lại bảo anh ta đi điều tra người thần bí để thử thăm dò anh ta, buộc anh ta phải lộ ra chân tướng.

Lúc tháo mặt nạ xuống ở ngay trước mặt anh, áp lực trong lòng tanh ta rất lớn, nhưng bây giờ, sau khi tháo mặt nạ xuống, bị anh biết anh ta chính là người thần bí, trong lòng anh ta lại bình tĩnh lạ thường.

Cái gì tới cũng sẽ tới.

Anh nói đúng, lúc anh ta lựa chọn phản bội anh, làm tổn thương Lê Hiểu Mạn, anh ta phải nên nghĩ đến kết quả ngày hôm nay.

Nhưng anh ta đã làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, bây giờ quay đầu trở lại cũng đã quá muộn rồi, anh ta biết anh có thể tha thứ cho anh ta tội phản bội, nhưng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta chuyện anh ta làm Hiểu Hiểu của anh tổn thương hết lần này đến lần khác.

Long Tư Hạo thấy anh ta hỏi anh bắt đầu hoài nghi anh ta từ khi nào, anh hơi khép mắt lại, lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải biết chuyện này, cái gì nên nói cậu cũng đã nói xong rồi, bây giờ cậu nên trả giá cho những gì mình đã làm, thả Hiểu Hiểu ra.”

Súng trong tay Tô Dịch vẫn đặt ở huyệt Thái dương của Lê Hiểu Mạ, anh ta lịch sự mỉm cười, đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nào: “Muốn tôi thả cô ta ra, có thể, anh để súng xuống trước đi.”

Nghe vậy, Long Tư Hạo lạnh lùng nhìn anh ta, anh chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi từ từ để súng xuống.

Lê Hiểu Mạn ngồi ở trên ghế gỗ bị trói cả hai tay hai chân thấy vậy, cô lo lắng nhìn anh, áy náy nói: “Tư Hạo, thật xin lỗi, em lại cho anh thêm phiền toái rồi.”

Cô thật sự hận mình đã quá yếu ớt, lúc người thần bí bắt cô tới nơi này, cô không có cách nào chạy thoát khỏi tay anh ta.

Bây giờ, cô đang là công cụ để Tô Dịch uy hiếp Tư Hạo.

Nếu Tô Dịch nói anh ta là người của Knox, lỡ như anh ta giúp Knox đối phó với Tư Hạo của cô, nếu như trong tay Tư Hạo không có súng, há chẳng phải là rất nguy hiểm hay sao.

Đều do cô, đều do cô, cô thật quá vô dụng, luôn tạo ra cho Tư Hạo thêm nhiều phiền toái như vậy, làm hại Tư Hạo của cô lo lắng cho cô như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.