Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 11-1




Khi những tia sáng đang lăn tăn bên rèm cửa, những con chim bé xinh đứng hót trên cành cây cao, thì trong căn phòng màu trắng đen lại chứa đựng những điều kinh diễm

Trong căn phòng rộng, bày biện những đồ vật tinh xảo và quý giá, chính giữa phòng là một chiếc giường lớn, nằm trên chiếc giường đó là một đôi nam nữ, hai người đều có vẻ đẹp khó có thể miêu tả bằng lời mà ông trời đã ưu ái ban cho, họ đang say ngủ trên chiếc giường rộng lớn, không còn sự đấu đá, tranh chấp, hờn dỗi hay hối hận, mà đơn giản chỉ là họ đang yên giấc bên nhau mà thôi

Phạm Ngọc Ly khẽ mở đôi mắt ngập nước vì buồn ngủ của cô, trong tình trạng còn ngơ ngác thì nhanh chóng đánh giá căn phòng, sau một hồi đánh giá tổng thể của căn phòng xong thì cô lại quay mặt qua nhìn người đang ngủ bên cạnh mình. Trong đôi mắt ngập nước bây giờ đã có phần thanh tỉnh và xen lẫn là những tia ngạc nhiên

Nhìn mọi thứ xung quanh, lại nhớ một đêm điên cuồng ngày hôm qua thì cô đủ hiểu mình đã xảy ra chuyện gì, cô đã thất thân cùng với thầy của mình

Lắc lắc đầu để trôi đi muộn phiền, cô nhanh chóng tiến đến chiếc tủ ở góc phòng, mở chiếc tủ ra lấy ngay một bộ váy màu đen và bước vào phòng tắm

Cô mở vòi nước ấm và nằm lên đó trong đầu lại vô vàng suy nghĩ Lãnh Tuấn Kiệt hay thật, phòng đàn ông nhưng lại có đầy đủ đồ của phụ nữ, phải làm như thế nào thì mới lộ rõ bản chất thật của hắn đây

Chà sát thân mình xong, cô nhanh chóng mặc đồ vào và bước ra ngoài. Khi cô bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Lãnh Tuấn Kiệt đã ngồi trên giường từ lúc nào

Hắn nhìn cô với gương mặt cực kì nghiêm túc và không độ ấm, khác hẳn lớp vỏ ôn nhu mà hắn vẫn thể hiện

“ Chúng ta cùng nói chuyện “ Hắn nhẹ thả ra mấy chữ nhỏ chỉ đủ cho cô và hắn nghe được

Cô nhẹ gật đầu khi hắn đưa ra yêu cầu. Nơi cô và hắn nói chuyện chính là một quán cà phê nhỏ và vắng khách

Những làn khói mỏng manh và mờ ảo từ hai ly cà phê nóng cứ bay lượn lờ trong không trung như một vũ khúc đẹp đẽ và đầy xa hoa, nó làm cho người khác cứ như bị bóp nghẹt vào vũ khúc say mê ấy, một khi đã luân hãm vào nó rồi thì không cách nào có thể thoát ra được

“ Tôi sẽ chịu trách nhiệm “ Không để cô cứ thất thần trước những làn khói kia thêm nữa, Lãnh Tuấn Kiệt lên tiếng xoá tan bầu không khí và suy nghĩ của cô

“ Trách nhiệm?” Cô không nhanh không chậm nói ra hai từ, thái độ đối với Lãnh Tuấn Kiệt là một mặt lạnh lùng

“ Phải “ Lãnh Tuấn Kiệt khẽ nhấp một ngụm cà phê, khi miệng ly cà phê dừng trước đáy mắt hắn thì hắn cũng đồng loạt đánh giá Phạm Ngọc Ly. Chiếc váy màu đen cổ kính xa hoa được phủ lên cơ thể hoàn mĩ của cô, vừa vặn và xinh đẹp là từ để miêu tả nét đẹp của cô bây giờ. Mái tóc nâu bồng bềnh xoã tung trên vai, gương mặt nhỏ xinh, từng đường nét tinh xảo. Đôi mắt cơ hồ luôn ngập nước mà giờ đây nhìn hắn chỉ toàn trống rỗng. Chiếc cổ thon dài cách lớp áo là từng dấu hôn in đậm, thành quả của đêm hôm qua. Nhìn cô lúc này như một yêu tinh chuyển thế, tinh tế mà cổ kính, xinh đẹp và quyến rũ, hắn dám chắc một điều rằng, không một thằng đàn ông nào đứng trước vẻ đẹp của cô mà kháng cự lại được, có lẽ hắn cũng đã nằm trong số đó rồi

“ Không cần “ Cô nhìn hắn cứ nhìn cô mà đánh giá, cô thật không còn một chút nào gọi là kiên nhẫn

“ Thầy cứ xem đó như một hồi mộng, mộng qua rồi sẽ quên “ Nói rồi cô đứng lên, nhất chân đi ra khỏi quán cà phê, bỏ lại một bóng hình cao lớn, âm trầm ngồi trên ghế

Cô bước đi những bước thật chậm rãi và nhẹ nhàng trên con phố đầy người, gương mặt cô giờ đây không mảy may có một tia cảm xúc. Tình cảm nhiều khi giống như một ẩn số vậy, lúc thì mở toàn diện khi người ta tìm được đáp án nhưng nhiều khi lại ẩn mình và không thể nào phát hiện được khi họ đã đi sai đường, nó luôn ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, có chua, có ngọt, có bùi, đôi khi lại là cay đắng. Tình yêu là như thế, luôn đến từ hai phía thì nó mới mại bền vững, cô đã không yêu, hắn cũng chưa chắc có cảm tình gì với cô thì cô phải bận tâm chi mà trả lại cho hắn hai chữ trách nhiệm. Có lẽ cứ mãi theo thời gian thì mọi việc sẽ lại đâu vào đấy, cô vẫn là cô, hắn vẫn là hắn. Hai người như hai đường thẳng song song, tuy cùng chuyến tuyến nhưng hai đường thẳng ấy sẽ không thể nào chạm mặt

“ Tôi nghe “ Giọng cô trở nên khàn khàn không còn trong trẻo, nhưng vẫn làm người nghe cảm thấy dễ chịu

“ Ly nhi? “ Sở Hạo thật lo lắng, mới sáng sớm hắn đã qua nhà để dẫn Phạm Ngọc Ly đi chơi để bù ngày hôm qua hắn bận không tới đi chơi với cô được, nhưng khi tới nơi thì lại nghe được dì Ngô nói cô cả đêm không về, cô thật làm hắn lo lắng muốn bất chấp đi tìm ngay lập tức thì bỗng nhiên nghe giọng dì Ngô bảo điện cho cô thử xem, hắn đúng thật là lo mà quên hết mọi thứ, đến lúc điện được cho cô thì nghe được giọng khàn khàn của cô lại làm lòng hắn càng thêm lo lắng

“ Hạo ca “ Nhận được điện thoại gương mặt cô vẫn vậy nhưng lại nghe được đầu dây bên kia là giọng lo lắng của Sở Hạo thì tâm trạng đã trở nên hoà hoãn xuống, bất giác cũng chỉnh lại giọng nói của mình một chút, tránh cho tâm của Sở Hạo lại càng thêm lo lắng

“ Ly nhi, em có sao không? Đêm qua sao em không về nhà? “Nghe được giọng nói của Phạm Ngọc Ly một lần nữa và nó đã trở nên khá hơn thì hắn cũng thấy yên ổn phần nào

“ Em....” Không lẽ cô nói mình qua đêm bên ngoài với một tên đàn ông à

“ Thôi được rồi, em đang ở đâu? “

“ Em đang ở con phố X “

“ Em cứ ở đó, anh sẽ đến đón em ngay “

“ Ân “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.