Người Đẹp Và Quái Vật

Chương 79: Tất cả đều là mẹ Kha Lâm




Âm Tế Thiên sửng sốt, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười tà mị, khiến mọi người chung quanh không khỏi nhìn đến thất thần!

Không cho hắn quậy, hắn càng muốn quậy lớn một chút!

Những trận đấu thú kế tiếp, ba vị tà tu trung niên liên tục thắng cuộc!

Linh thạch được phân cho Âm Tế Thiên càng lúc càng nhiều, túi để đựng linh thạch cũng càng lúc càng lớn!

Đám tà tu xung quanh thấy bọn họ liên tục thắng năm, sáu ván cược liên tiếp, nhao nhao đặt theo họ!

Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, nhà cái đã tổn thất một lượng linh thạch đáng kể, rất nhanh chuyện này cũng gây nên sự chú ý của tổng quản sòng bạc!

“Tiểu đạo hữu, ngươi nói xem lần này bọn ta nên đặt gì?” Ba vị tà tu cười lấy lòng.

Âm Tế Thiên liếc nhìn mấy tấm thẻ bài, rồi quay sang bọn họ nói: “Kế tiếp…”

Hắn dừng lại một hồi, ánh mắt xuyên qua bả vai ba vị tà tu trung niên, thấy có hơn mười tà tu cao giai đang tiến về phía này, bộ dáng hùng hùng hổ hổ, vừa thấy liền biết là tổng quản sòng bạc đến mời họ uống trà!

“Chạy trốn!”

Âm Tế Thiên túm cái gói to dưới chân lên bỏ chạy, Thôn Phách sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo!

“Chạy trốn?” Ba vị tà tu trung niên ngây ngốc nhìn thẻ bài trong tay: “Không có con nào tên Chạy trốn mà!”

Âm Tế Thiên vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy ba vị tà tu trung niên bị hộ vệ của sòng bạc bắt lấy, còn một tốp đang đuổi về phía bên này!

Thôn Phách cũng không khỏi quay đầu nhìn theo, phát hiện hộ vệ của sòng bạc đang đuổi theo bọn họ, một người trong đó là tổng quản sòng bạc, cảnh giới đã là Độ Kiếp đỉnh kỳ!

Âm Tế Thiên nói: “Hình như có một tà tu Độ Kiếp Kỳ!”

Quả nhiên là quậy lớn chuyện!

Cũng do thắng linh thạch mà thắng quá mức, mới có thể bị tu sĩ Độ Kiếp đỉnh kỳ đích thân ra mời bọn họ về uống trà!

Thôn Phách: “…”

Âm Tế Thiên lao ra khỏi Đổ Phòng, liền buồn bực!

Đường phố trong Sơn Thành đúng là từ những ngọn núi uốn lượn tạo thành, từ dưới chân núi lên đến đỉnh núi chỉ có một con đường uốn lượn lớn kéo dài. Nói cách khác, dưới tình huống không có pháp khí để rời đi, thì bọn họ không muốn chạy xuống dưới chân núi, cũng bắt buộc phải chạy xuống dưới chân núi, không hề có hẻm nhỏ đan xen nào cho bọn họ ẩn nấp!

Thôn Phách lên tiếng: “Chúng ta cưỡi pháp khí rời đi!”

Âm Tế Thiên cũng không quay đầu lại nói: “Ngươi cách xa ta một chút!”

Tiếp đó, hắn liền chạy xuống núi!

“Chết tiệt!”

Thôn Phách nhìn bóng lưng đang chạy đi, tức giận mà hung hăng nện vào cánh cửa bên cạnh, rầm một tiếng, cửa Đổ Phòng nháy mắt văng ra ngoài!

Hai tên hộ vệ canh giữ ở cửa ngốc lăng nhìn Thôn Phách, không đợi bọn họ kịp phản ứng, người đã chạy xa!

Hai tên hộ vệ lấy lại *** thần, vừa đuổi theo vừa la ầm lên: “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, ngươi còn chưa bồi thường tiền cửa mà đã dám chạy! Có phải chán sống rồi hay không!”

Tổng quản cùng với mười tên hộ vệ từ phòng đánh cược chạy ra, trái nhìn phải nhìn!

Khi thấy hai tên hộ vệ vừa đuổi theo một cái bóng đen vừa la hét đòi tiền, cũng không chút nghĩ ngợi mà lao về phía ấy.

Lúc Âm Tế Thiên chạy đến chỗ ngoặt, phát hiện Lô Đỉnh Viện ngay phía trước, ánh mắt sáng lên, tức khắc chạy vào!

Thôn Phách đang đuổi theo phía sau, thấy Âm Tế Thiên chạy vào Lô Đỉnh Viện, một bụng lửa giận ùng ùng nổi lên!

Âm Tế Thiên vội vội vàng vàng ném linh thạch thắng được lên người nữ quản sự, sau đó vừa đi vừa nói: “Cho ta một gian phòng, tốt nhất là có bố trí trận pháp cao cấp, người khác không xông vào được, cũng không thể sử dụng thần thức tra xét!”

Với một nơi hỗn tạp như Lô Đỉnh Viện này, khẳng định sẽ có bố trí trận pháp cao cấp giúp khách nhân giữ bí mật riêng tư. Hơn nữa, người có thể mở được Lô Đỉnh Viện hay Đổ Phòng trong một thành lớn, sau lưng chắc chắn có núi to để dựa. Chắc chắn đám người của Đổ Phòng sẽ không dám tùy tiện tới đây tìm phiền toái, trừ phi chủ nhân của Lô Đỉnh Viện và Đổ Phòng là cùng một người!

Nữ quản sự che miệng cười: “Tiểu tu sĩ, ngài cứ yên tâm đi. Mỗi gian phòng ở nơi đây đều có trận pháp cao cấp, cam đoan sẽ không có ai quấy rầy ngài!”

Nàng mở túi ra, xác định bên trong đều là linh thạch, tươi cười càng thêm rực rỡ, vội vàng dẫn Âm Tế Thiên đến căn phòng tốt nhất trong Lô Đỉnh Viện.

Vừa vào tới nơi, nữ quản sự bật người hỏi: “Không biết tiểu tu sĩ thích cô nương dạng gì?”

“Hắn không cần!” Một tiếng nói đầy lạnh lẽo chen vào!

Nữ quản sự vừa xoay người lại, liền trông thấy một nam tử mặc đồ đen mang mặt nạ màu bạc đang tiến về phía này, hàn khí từ trên người y tràn ra khiến cho nàng không khỏi run rẩy!

Thôn Phách bước vào trong, đem quản sự đầy mặt ngốc lăng đẩy ra ngoài, rầm một tiếng, đóng cửa phòng lại!

Nữ quản sự có chút lo lắng, sợ tiểu tu sĩ gặp bất trắc!

Bất quá, thời điểm tiểu tu sĩ nhìn thấy người áo đen, cũng không có tỏ vẻ sợ hãi hay hướng nàng cầu cứu, nói vậy chắc hai người có biết nhau!

Nữ quản sự đoán có lẽ bọn họ là đạo lữ đang giận dỗi, khóe miệng hé ra nụ cười ái muội, rời khỏi chỗ đó, xuống dưới chuẩn bị tiếp khách nhân khác!

Hai tên thủ vệ Đổ Phòng đứng trước cửa Lô Đỉnh Viện, không dám đi vào tìm người, tổng quản vừa đuổi theo tới, hỏi: “Có phải các ngươi đang đuổi theo hai nam tử mặc đồ đen không?”

Hai tên thủ vệ sửng sốt: “Vâng!”

Làm sao tổng quản biết bọn họ đang đuổi theo chúng?

Chẳng lẽ tổng quản cũng nhìn thấy nam tử áo đen phá cửa Đổ Phòng?

Tổng quản hỏi: “Vậy bọn hắn đâu rồi?”

Hai tên thủ vệ chỉ Lô Đỉnh Viện!

Tổng quản nhíu mày!

Mỗi gian phòng của Lô Đỉnh Viện đều có bố trí trận pháp cao cấp, sử dụng thần thức căn bản không thể tra xét ra bóng dáng hai tên kia. Hơn nữa, người trong Lô Đỉnh Viện cũng không phải dễ chọc!

“Hai người các ngươi ở đây canh chừng, vừa thấy hai tên kia đi ra, lập tức báo cho ta biết!”

“Vâng!”

Lúc này trong Lô Đỉnh Viện, Âm Tế Thiên cứ như không nhìn thấy lửa giận của Thôn Phách, thảnh thơi ngồi trên ghế, rót cho mình một chén nước trà!

Thôn Phách lạnh mặt nhìn Âm Tế Thiên, đột nhiên lên tiếng nói: “Ngươi còn nhớ lúc trước ta đã nói gì không?”

Âm Tế Thiên khẽ dừng động tác trên tay, nghi hoặc hỏi: “Nói cái gì?”

Thôn Phách kềm nén lửa giận, giật lấy chén trà trong tay Âm Tế Thiên, sau đó ôm người đến bên giường, đặt Âm Tế Thiên nằm lên đùi, đánh thật mạnh vào mông hắn!

Âm Tế Thiên sửng sốt, mãi đến khi mông truyền đến cảm giác đau đớn, hắn mới phục hồi lại *** thần: “Sao ngươi đánh ta?”

Thôn Phách cả giận: “Ta nói rồi, nếu ngươi dám bước vào Lô Đỉnh Viện một bước, ngay cả ngươi ta cũng sẽ đánh!”

“Ta đây cũng đã hỏi ngươi, ngươi có tư cách gì quản ta, lấy thân phận gì để quản ta? Nếu ngươi trả lời được, ta sẽ mặc cho ngươi đánh!”

Thôn Phách dừng động tác lại, giọng nói vẫn lạnh tanh: “Là đạo hữu tương lai, như vậy có tư cách không?”

Âm Tế Thiên ngẩn ra!

Hắn quên mất việc Si Mị lão tổ và Võng Lượng lão tổ muốn gả hắn cho Thôn Phách!

Thôn Phách tiếp tục vung tay, đánh mạnh vào mông Âm Tế Thiên!

Âm Tế Thiên ăn đau, kêu lên một tiếng!

Nghe thế, Thôn Phách rất đau lòng. Nhưng vẫn quyết tâm đánh mông Âm Tế Thiên hơn mười cái!

“Lần sau còn dám bước vào Lô Đỉnh Viện không?”

Âm Tế Thiên chẳng lên tiếng!

Thôn Phách không nghe được câu trả lời của hắn, nguyên bản muốn đánh thêm vài cái, nhưng vừa nghĩ tới thân thể của hắn chịu không nổi, cuối cùng đành phải buông hắn xuống!

Âm Tế Thiên châm mới vừa chạm đất, đã mạnh nhào về phía Thôn Phách, đem người đặt ở dưới thân, trào phúng hỏi: “Ta đối với ngươi chỉ có hận cùng ghê tởm, ta như vậy, ngươi cũng muốn cưới sao?”

Thôn Phách ngẩn ra, trong mắt có chút phức tạp, giọng khàn khàn nói: “Ta cưới!”

Âm Tế Thiên cũng nhìn ra các loại cảm xúc ấy, đột nhiên lật người, đá y lăn xuống giường, kéo chăn đắp qua đầu, buồn bực nói: “Ta muốn đi ngủ!”

Thôn Phách đứng lên: “Ta bôi thuốc cho ngươi!”

Bên trong chăn lập tức phát ra một tiếng xùy: “Bị ngươi đánh chính là bị ngươi đánh, cho dù thoa thuốc, thì chuyện ngươi đánh ta cũng là sự thật!”

Thôn Phách trầm giọng nói: “Ta không hối hận khi đánh ngươi, lần sau ngươi còn bước vào Lô Đỉnh Viện, ta cũng sẽ lại đánh ngươi như vậy!”

Y kéo kéo chăn: “Bôi thuốc!”

Âm Tế Thiên hừ một tiếng: “Cút ra xa năm thước cho ta, không cần khiến ta thêm ghê tởm!”

Thôn Phách có chút bi thương, đồng thời, lại có chút bất đắc dĩ!

Y đứng bên giường một lúc lâu, mới xoay người ngồi lên ghế nhắm mắt dưỡng thần!

Âm Tế Thiên nghe được tiếng bước chân đi xa, len lén nhấc một góc chăn lên, trông thấy Thôn Phách ngồi trên ghế tu luyện, mới lặng lẽ úp góc chăn lại, bưng mông mà khẽ nguyền rủa nói: “Phắc diu mó đờ, thật là đau mà!”

Hắn xoay người, cuộn chăn càng chặt hơn càng kín hơn!

Âm Tế Thiên không biết là mình ngủ khi nào, chỉ cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng, có người cởi quần của hắn, kế tiếp trên mông được bôi một lớp mỡ mát lạnh, nhất thời tia đau đớn kia liền biến mất tăm mất tích!

Sau đó, hắn ngủ cực kỳ thơm ngọt, hơn nữa một đêm không mơ cho đến tận hừng đông!

Lúc Âm Tế Thiên tỉnh lại, Thôn Phách đã chuẩn bị sẵn một bàn điểm tâm lớn!

Thôn Phách thấy hắn dậy, nhàn nhạt nói: “Ta có đặt một chậu nước bên giường, ngươi rửa mặt xong thì qua dùng điểm tâm!”

Âm Tế Thiên nhìn nhìn y một lúc lâu, mới chậm rãi mang giầy vào, đứng dậy rửa mặt súc miệng, rồi bước đến trước bàn ăn ngồi xuống!

Lúc này, hắn mới chú ý tới, cái mông bị đánh đau đêm qua, thế nhưng chẳng còn đau nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.