Người Đẹp Và Quái Vật

Chương 78: Cuộc sống yên bình




Đông Bộ bất đồng với Nam Bộ, Tây Bộ và Bắc Bộ. Nó vừa không có thành trấn phồn hoa, vừa không có phòng ốc mái ngói đá xanh. Bốn phía không phải là núi lớn liên miên thì cũng là núi nhỏ trùng điệp, đến ngay cả chỗ ở của tà tu, cũng toàn do sơn động thiên nhiên tạo thành!

Âm Tế Thiên đi trên sơn đạo của Quỷ Tông Phái, bộ dáng cứ như đây là nhà mình, hết chạy đông tới chạy tây, nếu không phải có Thôn Phách đi theo phía sau hắn, đệ tử Quỷ Tông Phái đã sớm quát mắng Âm Tế Thiên chớ tùy tiện xông loạn!

Cũng bởi Âm Tế Thiên không cho Thôn Phách đến gần mình, nên mất khoảng hai canh giờ, hắn mới ra khỏi núi của Quỷ Tông Phái, sang tòa Sơn Thành cách đó không xa.

Sau khi tiến vào Sơn Thành, mái tóc màu lam đậm của Âm Tế Thiên cũng không gây sự chú ý cho lắm, nguyên nhân rất lớn trong đó là do ở Đông Bộ, tà tu có tóc màu nhiều không đếm xuể, vì vậy Âm Tế Thiên cũng không phải trường hợp kỳ lạ gì!

Bất quá, Âm Tế Thiên lại cảm thấy vô cùng kỳ quái. Tuy rằng Sơn Thành không phồn hoa bằng Bắc Hoàng Thành, nhưng mỗi ngọn núi đều có rất nhiều cửa hàng, ấy thế mà trên đường phố lại không có mấy người đi đường, nhà nhà đều đóng cửa kín mít.

Thẳng đến khi Âm Tế Thiên đi đi lại vô mục đích suốt nửa canh giờ, bóng đêm cuối cùng cũng chịu buông xuống, lúc này mới thấy lục tục có người mở cửa hàng, thắp đèn ***g lên.

Thời gian chỉ cỡ chừng một chén trà nhỏ, nguyên dãy núi lớn liên miên trập trùng, tất cả đều toàn là ánh sáng của nến. Trên đường càng lúc càng náo nhiệt hơn, tà tu cũng càng lúc càng nhiều. Âm thanh rao hàng không ngừng nghỉ, giống hệt như một phiên chợ đêm!

Âm Tế Thiên càng đi dạo càng hưng trí!

Hắn phát hiện tà tu không những là cú đêm, mà hơn nữa, họ còn lây nhiễm toàn bộ thói hư tật xấu của nhân gian như cật, hát, phiêu, đổ. Mọi thứ rất là đa dạng, muôn hình muôn vẻ, không thua kém những nơi ăn chơi thời hiện đại một chút nào!

(Ăn, uống, chơi gái, cờ bạc)

Sau khi Âm Tế Thiên ăn uống ở khách *** no say, liền trực tiếp rời khỏi, để Thôn Phách đang ngồi ở một bàn khác, giúp mình trả tiền.

Ngay lúc hắn đi ngang qua Lô Đỉnh Viện, bước chân không khỏi dừng lại một chút!

Ba vị cô nương tú lệ đang đứng ở cửa ra vào nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ như vậy, hai mắt liền mở lớn, vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay Âm Tế Thiên: “Vị tiểu tu sĩ này, có muốn vào trong động của bọn ta ngồi một chút không, bọn ta cam đoan ngươi sẽ có thể dục tiên dục tử, không nỡ rời đi!”

“Không được vào!” Một giọng nói âm trầm chen ngang giữa bọn họ.

Âm Tế Thiên nghiêng đầu liếc nhìn Thôn Phách một cái, thản nhiên nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta vào?”

Ba vị lô đỉnh cô nương cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đó! Tiểu tu sĩ muốn vào đây, mắc mớ gì tới ngươi chứ?”

Mắt Thôn Phách trở nên căng thẳng: “Hắn không có linh thạch, các ngươi còn muốn kéo hắn vào sao?”

Sắc mặt vị lô đỉnh cô nương khẽ biến, sau đó ngượng ngùng mà buông tay Âm Tế Thiên ra, có chút lưu luyến không rời nói: “Tiểu tu sĩ, chờ khi nào ngươi có linh thạch, nhớ tới tìm chúng ta đó!”

Âm Tế Thiên khẽ nhếch môi: “Ta sẽ sớm quay lại tìm các người!”

Tươi cười quyến rũ làm cho ba vị lô đỉnh cô nương không khỏi thất thần, một cô nương trong đó chẳng kìm lòng nổi mà bước nhanh tới, hôn phớt qua mặt Âm Tế Thiên.

Tuy nhiên, người còn chưa tới gần Âm Tế Thiên, đã bị một trận gió đen quét văng ra xa hơn mười trượng, chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết!

Thôn Phách dùng âm thanh cực kỳ lạnh lẽo nói: “Không được làm ô uế mặt hắn!”

Hai vị cô nương khác nhìn thấy toàn thân Thôn Phách không ngừng phát ra hàn khí, cũng chẳng quản sống chết của bạn mình, cuống quít chạy vào Lô Đỉnh Viện!

Đáy mắt Âm Tế Thiên có chút giật mình, bĩu môi nói: “Đánh cả nữ nhân, một chút phong độ cũng không có!”

Thôn Phách nhìn hắn, lửa giận trong mắt vô pháp áp chế: “Nếu ngươi dám bước vào Lô Đỉnh Viện một bước, ngươi có tin ngay cả ngươi ta cũng đánh hay không?!”

Âm Tế Thiên không thèm đem Thôn Phách để vào mắt, châm chọc nói: “Ngươi có tư cách gì quản ta? Ngươi lấy thân phận gì để quan tâm ta?”

Thôn Phách vẫn cứ nhìn chằm chằm hắn, con ngươi hằn lên tia máu, thật làm người khác sợ hãi cực kỳ!

Âm Tế Thiên không khỏi lui ra phía sau một bước, yên lặng đi đằng sau y.

Âm Tế Thiên đột nhiên nói: “Cho ta linh thạch!”

Thôn Phách nghĩ hắn muốn linh thạch là để vào Lô Đỉnh Viện, trầm giọng: “Không!”

Âm Tế Thiên cũng chẳng hỏi lại, lúc hắn nhìn thấy trước một cửa tiệm có treo chữ Đổ, tròng mắt khẽ chuyển, lập tức chui vào.

Đầu tiên hắn dạo một vòng quanh sòng bạc, thấy người bên trong không chơi Tài Xiểu thì cũng là đánh cược Đơn Song, những thứ này đối với một người hiện đại như hắn quả thật chẳng chút thú vị!

(Đại Tiểu – Lớn Nhỏ)(Chẵn Lẻ).

Ngay lúc hắn thấy thiếu hưng trí định quay lưng rời khỏi, dòng người ra ra vào vào lại thu hút lực chú ý của hắn.

Âm Tế Thiên nhìn mấy người trong sòng bạc, đa số không phải chơi Tài Xiểu hay Đơn Song, mà là chui vào một cửa khẩu, đồng thời cũng có người từ bên trong cửa khẩu đi ra.

Tò mò, hắn cũng chui vào theo!

Lối đi bên trong không lớn, nhưng có chút dài. Ước chừng mất một nén hương, Âm Tế Thiên mới mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng hò hét, có vẻ vô cùng kịch liệt!

Ngay khi âm thanh càng lúc càng rõ ràng, thì tầm mắt cũng được thông suốt!

Âm Tế Thiên nhìn thấy có rất nhiều tà tu đứng bên trong một sơn động khá lớn, mà chính giữa lại đặt một ***g sắt khổng lồ, có hai con yêu thú cấp hai, cao khoảng ba thước đang vật lộn trong đó.

Hắn tùy ý đoán một cái, cũng biết nhóm tà tu này là đang đấu thú.

Khóe miệng Âm Tế Thiên khẽ nhếch!

Thôn Phách không đưa linh thạch cho hắn, hắn vẫn có thể tự mình kiếm ra!

Đầu tiên Âm Tế Thiên đi dạo một vòng, tiếp đó xác định được mục tiêu là ba tà tu trung niên đang ủ rũ cúi đầu!

Hắn tiến về phía bọn họ.

Thôn Phách khẽ nhíu nhíu mày, tựa hồ đoán được mưu đồ của hắn là gì!

Âm Tế Thiên chặn trước mặt bọn họ, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có phải ba vị tiền bối cược thua mất rất nhiều linh thạch không?!”

Ba vị tà tu trung niên phảng phất như không nghe thấy lời hắn nói, phiền não cào cào tóc, thương lượng xem ván kế tiếp phải đánh cược xem yêu thú nào thắng mới thõa đáng!

Âm Tế Thiên cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Ta có thể giúp ba vị tiền bối dễ dàng thắng được một khoản lớn linh thạch!”

Ba vị tà tu nghe thấy mấy chữ ‘thắng được một khoản lớn linh thạch’, đều đồng loạt ngẩng đầu. Nhưng khi phát hiện người đứng trước mặt bọn họ là một thiếu niên, liền tức giận phất tay quát: “Đi! Đi! Đi! Đừng có cản đường phát tài của bọn ta!”

Âm Tế Thiên không lên tiếng nữa, cứ thế mà lẳng lặng đứng cạnh bọn họ, nghe bọn họ thỏa thuận với nhau là lát nữa sẽ đặt cược cho con Cửu Ngục Khuyển, hắn cười cười: “Ba vị tiền bối, chắc chắn một lát nữa Cửu Ngục Khuyển sẽ thua!”

Ba vị tà tu trung niên kia nghe hắn nói, tức khắc nổi giận: “Tiểu tử thối, ý ngươi là gì hả? Có phải ngươi cố tình tới đây trù xui bọn ta hay không?”

Âm Tế Thiên cười nói: “Ta chỉ là ăn ngay nói thật, như vậy đi! Nếu ván này ta thắng! Ván tiếp theo, các ngươi phải nghe theo ta, ta nói đặt cái gì, các người liền đặt cái đó. Nhưng mà, linh thạch thắng được phải chia một phần cho ta, thế nào?”

Ba vị tà tu trung niên nhìn vẻ tự tin của Âm Tế Thiên, liếc mắt ra hiệu với nhau, sau đó gật gật đầu: “Thành giao! Chỉ cần ngươi có thể giúp bọn ta thắng được linh thạch, tuyệt đối sẽ không thiếu phần ngươi!”

Bởi vì câu chắc chắn Cửu Ngục Khuyển sẽ thua của Âm Tế Thiên, bọn họ cũng không dám móc linh thạch ra đặt cho nó, chỉ có thể ngồi ngốc chờ trận đấu của ván này trôi qua.

Sau một chén trà nhỏ, ván cược chính thức bắt đầu. Cửu Ngục Khuyển cùng với một con Sơn Hầu khác được thả ra, rất nhanh, dưới sự hò hét của tà tu, hai con yêu thú cấp hai lao vào đánh nhau điên cuồng.

Sau một lúc chiến đấu, Cửu Ngục Khuyển có vẻ chiếm ưu thế hơn, chỉ cần là người sáng suốt, đều có thể nhìn ra Cửu Ngục Khuyển thắng chắc!

Ba vị tà tu trung niên mắt thấy Cửu Ngục Khuyển thắng tới nơi, mà bọn lại không có đặt cược cho nó, tức giận trừng Âm Tế Thiên một cái!

Âm Tế Thiên bình thản nói: “Ván cược còn chưa đến cuối cùng, cũng không biết chắc là ai thắng ai thua!”

Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn về Cửu Ngục Khuyển!

Nguyên bản Cửu Ngục Khuyển đang vô cùng hung ác, bất chợt giống như bị kinh hách, liên tục lui về phía sau, mà Sơn Hầu nãy giờ luôn bị khi dễ kia, bỗng dưng lại trở nên dũng mãnh hơn hẳn!

Cửu Ngục Khuyển bị Sơn Hầu đánh đến nỗi phải liên tục tháo chạy, ba vị tà tu trung niên nhìn líu cả lưỡi: “Thế cục nghịch chuyển thật quá là nhanh!”

Mâu quang Thôn Phách chợt lóe!

Những tà tu đã đặt cược cho Cửu Ngục Khuyển, đều không thể tin mà nhìn thế cục chuyển biến, thậm chí có người còn tức giận rống lên: “Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi không phải Cửu Ngục Khuyển vẫn còn rất tốt sao? Cớ gì bỗng dưng lại co đầu rụt cổ? Có phải có ai đó đã động tay động chân hay không!”

Ba vị tà tu trung niên nghe chung quanh nói thế, yên lặng không tiếng động quay đầu ngó về phía Âm Tế Thiên!

Âm Tế Thiên đầy mặt vô tội nói: “Nhìn ta làm gì? Đừng nói các người cho rằng ta làm ra đấy nha?”

Ba vị tà tu trung niên ngẫm lại cũng thấy không có khả năng, bọn họ vẫn luôn đứng bên người hắn, hắn mà có động tác gì thì bọn họ sẽ phát hiện ra ngay.

Sau nửa nén hương, thắng thua của ván cược đã có kết quả!

Ba vị tà tu trung niên nhìn thấy Cửu Ngục Khuyển thảm bại, lập tức đầy mặt hưng phấn quấn lấy Âm Tế Thiên hỏi: “Ván kế tiếp bọn ta đặt cái gì?”

Khóe miệng Âm Tế Thiên cong lên thành một hình cung: “Nếu lát nữa muốn thắng…”

Ba vị tà tu trung niên lập tức nói: “Chia cho ngươi một phần. Không, chia cho ngươi hai phần, có thể chứ?”

Lúc này, Thôn Phách lên tiếng: “Đừng làm rộn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.