Người Đẹp Trong Tay

Chương 9: Dị Tật




"Đứng nhìn cái gì? Cởi quần ra hộ tôi." Mộ Thương Nam ra lệnh.

Không hiểu bản thân đang làm trò gì, anh chỉ muốn khoảng cách giữa mình và cô gần thêm một chút, ít nhất thì cô và Cung Trạch Vũ vẫn chưa làm điều này nhỉ?

Diệp Phi bất chấp giúp anh cởi chiếc quần ngủ xuống, còn chiếc quần nhỏ bên trong nữa, cô thật sự không dám nhìn, mặc dù đã tự nhủ người thiệt thòi là anh, nhưng cô vẫn không dám nhìn.

“Ừm…thuốc mỡ của anh đâu?” Cô xoay lưng chỗ khác và chìa tay ra.

Mộ Thương Nam nắm lấy tay và kéo cô về phía mình, “Cô tính vừa quay lưng vừa thoa thuốc cho tôi à? Quay qua đây, mở mắt ra!”

Diệp Phi bị anh kéo xoay người, mắt vẫn nhắm không dám mở ra, “Anh đưa thuốc cho tôi, tôi thoa cho anh là được rồi mà?”

“Cô nhắm mắt thì tính giúp tôi thoa chỗ nào? Sợ thì nói sợ đi, tôi khuyên cô đừng học y nữa, thật là làm mất mặt bác sĩ chúng tôi!” Mộ Thương Nam mắng.

“Tôi không thèm sợ!” Diệp Phi mở to mắt đáp lại.

Cô sợ quái gì chứ, nhìn cho anh xem!

Cô mở mắt nhìn anh, trong chớp mắt bị dọa đến mức lùi về sau, không ngờ anh lại bị bỏng nặng như vậy.

Đỏ tấy lên giống như củ cà rốt lớn, có chỗ còn nổi bong bóng nước và bị lột da nữa.

“Nặng như vậy sao?” Trong đầu cô nghĩ, cuộc đời anh sau này còn tốt được không?

“Qua đây, tôi chĩ cô. Có bong bóng nước, bị lột da còn có chỗ nhạy cảm, như vậy gọi là bỏng cấp độ 2. Có biết bị bỏng cấp độ 2 thì xử lý như thế nào không?” Mộ Thương Nam hỏi.

Diệp Phi lắc đầu, cô đã đậu vào trường Y rồi, nhưng mà vẫn chưa học qua lớp nào!

“Chỗ bị bong bóng thì phải dùng kim chọc vào, dùng bông gòn thấm nước sạch, sau đó thoa thuốc mỡ tiêu viêm trị đau lên, rồi dùng gạc băng lại.” Mộ Thương Nam chỉ dạy cặn kẽ từng chút một.

“Tôi đi lấy hộp cứu thương.” Sắc mặt Diệp Phi nghiêm nghị, vết bỏng của anh không nhẹ, lúc nãy còn bế cô chạy, cô thật sự không biết lúc nãy đau tới mức nào, mấy cái bong bóng đã bể rồi, cô nghĩ là do vì anh bế cô nên mới đè trúng.

Cô cảm thấy người đàn ông này thật ngốc, bản thân bị thương còn bế cô, cô không thể không cảm động được!

Cô lấy hộp cứu thương từ trong ngăn kéo ra, tìm được kim phẫu thuật, nhưng mà, lúc hướng tay về phía anh lại do dự, cô thật sự chưa hề thử qua…

“Cô ngước đầu nhìn anh, “Nếu đau thì anh nói cho tôi biết, tôi sẽ cố nhẹ tay hết sức có thể.”

“Ừ, bắt đầu đi.” Mộ Thương Nam nói.

Diệp Phi hít sâu, ngồi xổm trước mặt anh, giúp anh xử lý đơn giản vết thương.

Mộ Thương Nam ngồi cạnh giường, trong ánh mắt là hình ảnh thiếu nữ nghiêm nghị, nói thật lòng, anh cảm thấy cô gái nhỏ này cũng có tố chất làm bác sĩ, dáng vẻ nghiêm túc bình tĩnh của cô như bản thân đã là bác sĩ vậy.

Nhưng mà, anh lại không có sự bình tĩnh như lúc nãy, vốn dĩ muốn mối quan hệ với cô xích lại một chút, kết quả lại phát hiện tự mình chuốc khổ.

Vì khi gần cô một chút, anh lại nhớ tới chuyện tối hôm qua của họ, cái cảm giác và hình ảnh như thực đó lại quay về trong đầu anh.

Đôi chân mày của anh nhíu lại, phản ứng cơ thể động tới vết thương khiến anh đau đớn.

Hoàn toàn nhờ vào ý chí mạnh mẽ của mình mới không để anh có biểu hiện khó chịu nào.

Diệp Phi đỏ mặt, “Anh, anh giở thói lưu manh!”

Cô xấu hổ xoay người đi, không dám nhìn anh.

Mộ Thương Nam nắm lấy cổ tay cô, “Tôi không có, bị sờ thì có phản ứng này là bình thường, như vậy cũng không dám nhìn thì sau này cô làm sao phẫu thuật mở ngực mổ bụng cho bệnh nhân được? Thoa thuốc băng bó cho tôi nhanh lên đi.”

Có vẻ như anh nói cũng có lý, Diệp Phi chỉ còn cách bất chấp quay người lại, nhanh nhẹn giúp anh thoa thuốc, dùng gạc băng lại.

“Xong rồi, tôi đi vệ sinh một lát.” Cô làm xong liền chạy vào nhà vệ sinh, gương mặt đỏ lự, cô phải đi rửa mặt mới được.

Mộ Thương Nam cúi đầu nhìn vết thương của mình, nín thở, cô gái này lại băng vết thương hình chiếc nơ cho anh…

Lúc Diệp Phi quay lại phòng ngủ, cô nhìn thấy Mộ Thương Nam nằm trên sofa.

Anh cho cô ngủ trên giường à?

“Tổng giám đốc Mộ, tôi ngủ trên sofa được rồi. Anh ngủ giường đi!” Cô vội nói, cô làm sao dám để ông chủ cứu mạng cô nhiều lần ngủ ở sofa được chứ?

“Tôi thích độ êm của sofa, cô ngủ giường đi, ngày mai phải đi làm, không được ngủ nướng. Thuốc mỡ của cô để trên bàn, Nhiếp Hạo mang đến cho cô rồi.” Mộ Thương Nam nói xong thì nhắm mắt lại.

Vốn là định ngủ cùng giường với cô, nhưng mà anh quyết định không để vết thương của mình chịu khổ nữa.

Diệp Phi nhìn anh, anh thích ngủ sofa sao?

Cô cúi người đắp chăn cho anh rồi mới leo lên chiếc giường lớn.

Mệt thật, hôm qua không ngủ, hôm nay lại mệt mỏi cả ngày, cô tưởng mình có thể ngủ được, nhưng lại nghe thấy tiếng thở của anh trong phòng, vừa nhắm mắt lại nhớ tới chuyện tối qua.

Không biết có phải bị chướng ngại tâm lý không, trong phòng có người, cô liền thấy bất an đủ điều, căn bản là không ngủ được.

“Không ngủ được à?” Mộ Thương Nam nhẹ nhàng hỏi.

“Ừ.” Diệp Phi nói khẽ.

Cô nghe thấy tiếng anh ngồi dậy, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.

Cô căng thẳng quay đầu nhìn anh, “Anh, anh làm gì vậy?”

Mộ Thương Nam ngồi xuống cạnh giường, “Nghĩ gì mà ngủ không được? Nhớ Cung Trạch Vũ sao?”

“Không phải, tôi không có nhớ anh ấy.” Diệp Phi nhỏ tiếng.

“Nghĩ tới người đàn ông tối qua?” Mộ Thương Nam truy hỏi.

Diệp Phi thót tim, không ngờ bị anh đoán trúng, “Ừm…không, không có.”

Cô vội vàng phủ nhận.

Ngón tay của Mộ Thương Nam bóp lấy cằm của cô, “Vừa nãy cô đang nghĩ tới anh ta, nói tôi nghe, cô nghĩ gì?”

Diệp Phi thở gấp, “Tôi, tôi chỉ nghĩ, anh ấy là ai.”

Mộ Thương Nam cúi đầu, từ từ tiến sát lại, thanh âm trầm thấp kề sát trán của cô, “Chỉ nghĩ anh ta là ai, không nghĩ tối hôm qua làm sao anh ta muốn cô à?”

May mà là đêm tối, mới che đi gương mặt đỏ bừng của Diệp Phi, “Tôi…không có nghĩ.”

“Cô đang run lên kìa, tim đập nhanh quá, chứng tỏ cô đang nói dối.” Ngón tay của Mộ Thương Nam vẽ lên ngực của cô gái, “Nhịp tim ổn định của con gái trưởng thành khỏe mành sẽ từ 70 – 80 lần, còn nhịp tim của cô đã vượt qua 120 lần rồi.” Một câu nói của Mộ Thương Nam đã bóc trần lời nói dối của cô gái nhỏ.

“Tôi là đang nghĩ đến chuyện hôm qua, hôm qua là lần đầu tiên của tôi, nhưng đến cả người đàn ông đó là ai tôi cũng không biết.” Diệp Phi nói.

“Chuyện hôm qua, cô hối hận không?” Mộ Thương Nam hỏi xa xăm.

Diệp Phi lắc lắc đầu, có những chuyện vốn dĩ không có cách nào hối hận, bởi vì vốn dĩ không có sự lựa chọn.

Không tìm người đàn ông đó, cô sẽ phải lấy Vương Kim Tài, bây giờ cô chỉ là mất đi lần đầu tiên của mình mà thôi.

“Không hối hận, nhưng mà, tôi bị ô uế rồi.”

“Cô là người con gái sạch sẽ nhất.” Mộ Thương Nam đột nhiên áp sát đầu vào môi cô, hôn lên môi cô thật sâu.

Diệp Phi ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông trên người mình, anh thực sự hôn cô?

Mùi thơm bạc hà dễ chịu xông vào mũi của cô, đôi mắt của cô từ từ khép lại, tiến sâu vào trong giấc mộng.

Sau đó, Mộ Thương Nam ngẩng đầu chăm chú nhìn cô gái đã ngủ say, “Ngủ ngoan nhé tôi sẽ không để cô thất vọng đâu.”

Anh đứng dậy đi về phía phòng thay đồ, lấy từ trong ngăn phòng thay đồ ra một chiếc mặt nạ màu bạc đeo lên mặt, mở lối đi bí mất ra, hình bóng của anh biến mất trong lối đi bí mật đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.