Người Đẹp Trong Tay

Chương 13: Bố Xin Lỗi!




Miệng Mộ Thương Nam ngập hơi thở của đàn ông, một mùi rất dễ chịu.Diệp Phi mạnh dạn cạy răng anh và chiếm hữu anh.Cô biết Thiên Tịnh sẽ gọi Thiên Huệ đến làm chứng, dù cô có nói gì đi nữa Mộ Thương Nam sẽ không tin, Cô đã đoán được kết cục sẽ bị đuổi khỏi công ty. Nhưng cho dù bị đuổi khỏi công ty, cô cũng không để Thiên Tịnh sống vui vẻ.

Cô hôn thật mạnh Mộ Thương Nam, trước mặt Thiên Tịnh, để Thiên Tịnh thấy chồng sắp cưới của mình bị người phụ nữ khác hôn, cho dù ghê tởm, cô cũng phải làm cho Thiên Tịnh tức chết.

Mộ Thương Nam - người đàn ông bị cô chiếm hữu, cô xem Thiên Tịnh về sau làm thế nào có thể hôn anh. Cô nghe thấy tiếng ngạc nhiên của đám người xung quanh, ha hả…, quả nhiên cặn bã.

Nhưng sao tay Mộ Thương Nam càng ôm càng chặt. Giống như muốn siết chặt cô vào người anh. Nhưng như này không đúng, không phải anh nên đẩy cô ra sao? Đứng trước mặt vợ sắp cưới, anh hôn cô như thế này sao?

Ngay lúc này, tâm trí Diệp Phi hỗn loạn, mọi việc diễn ra không như cô tưởng tượng, cô chỉ muốn chọc tức Thiên Tịnh, không ngờ hôn Mộ Thương Nam thật. Cô định đẩy môi ra khỏi môi Mộ Thương Nam, nhưng Mộ Thương Nam lại kịp thời quấn lấy lưỡi cô.

Mộ Thương Nam ngay lập tức lấy lại quyền chủ động. Nơi này chủ quyền thuộc về anh, không phải chỗ cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.Tay anh giữ chặt gáy cô, để cô không thể cựa quậy được, thành công chiếm lấy cô.

Có gì đó ngứa ngứa khó chịu từ miệng cô đi xuống tim cô, tất cả dây thần kinh đều kích động muốn nhiều hơn từ người đàn ông này.

Tay Mộ Thương Nam vừa khéo đặt trên mông cô, anh dùng lực sờ bóp, cô đau muốn chống lại, nhưng miệng lại bị anh hôn chặt, tất cả âm thanh thoát ra từ hơi thở dồn dập, trầm bổng.

Tất cả các cô gái trong đám đông cố khống chế không để thần kinh bị âm thanh này cuốn hút, rõ ràng chỉ là một cái hôn, mà âm thanh lại giống như âm thanh cực khoái, có thể thấy kĩ thuật hôn của Mộ Thương Nam thật là lợi hại, hôn thôi cũng đủ làm cho phụ nữ ngây ngất.

Có phải bị Mộ Thương Nam hôn đều có thể có thai không?

Trong con mắt họ đang cháy lên dục vọng, sốt ruột nhìn hai con người đang quấn vào nhau, hận người được sếp hôn không phải là mình!

Sắc mặt Thiên Tịnh từ nhợt nhạt dần chuyển sang trắng bệch, chồng sắp cưới của cô lại hôn em họ cô trước mặt cô.Nỗi nhục này còn nhục hơn cả cái tát, cô trở thành trò cười trong mắt mọi người.Tay cô nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau.

Tiến đến xé nát Diệp Phi, đánh chết cô ta! Sau đó chất vấn Mộ Thương Nam sao lại đối xử với cô như vậy? Cuối cùng phải để nhà họ Mộ chú Mộ Thâm làm chủ cho cô.Cô đã nghĩ xong hết các đối sách, chỉ là tay chưa kịp giơ lên thì tự mình ép xuống. Cô không thể lật mặt với Mộ Thương Nam, chỉ có mỗi mình cô biết, Mộ Thương Nam không hề muốn cưới cô, làm không tốt Mộ Thương Nam sẽ viện cơ hội này mà hủy hôn với cô.Cô lấy điện thoại ra âm thầm chụp ảnh Diệp Phi hôn Mộ Thương Nam, và gửi cho Liễu Họa.

Diệp Phi bị anh hôn đến không thở nổi, tay cô đấm vào lưng anh chống lại sự bá đạo của anh, gã đàn ông đáng chết này muốn ép chết cô sao?

Mộ Thương Nam từ từ nhả môi cô ra, mắt mải miết nhìn gương mặt nhỏ bé mơ mơ màng màng, vì không thở nổi nên cô chưa tỉnh hẳn.

“Kĩ thuật hôn kém thế này còn dám cám dỗ tôi à? Thiếu kĩ năng!” anh cười nhạo.

Trời! Diệp Phi tức đến nỗi muốn băm nát mồm anh ta ra, anh lợi dụng cô, còn dám nói cô không biết hôn.

“Cảm ơn sự chỉ giáo của Tổng giám đốc Mộ, có điều kỹ thuật hôn của anh cũng chả ra làm sao, làm tôi không thoải mái chút nào”.

Mộ Thương Nam đưa ngón tay lau nước bọt lóng lánh trên môi Diệp Phi “Thế sao? Sao tôi lại thấy cô rất sảng khoái, quấn chặt lấy tôi không cho tôi ra”

Diệp Phi suýt chút nữa tức nôn ra máu, trước mặt bao nhiêu người như này lại dám nói cô quấn lấy anh.

“Tổng giám đốc Mộ, là anh...”

“Đứng hết ở đây làm gì? Công ty trả lương cho các cô để các cô chương trình thự tế của tôi đấy à?” Không chờ Diệp Phi nói ra lời, Mộ Thương Nam đã ngắt lời cô. Tất cả mọi người bị dọa sợ chạy hết.

Thiên Tịnh đứng ngây ra đấy, hoàn toàn không biết mình mình nên làm gì.

Mộ Thương Nam nhìn Thiên Tịnh “Sắc mặt không tốt à? Không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi”

Câu nói của anh đã tìm lại mạch suy nghĩ của cô “Em không khỏe. Anh Thương Nam, anh và em họ em như này, em là sao có thể khỏe được?Dì Liễu Họa luôn dạy em rằng, làm thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, thì phải có cốt cách của thiếu phu nhân, đàn ông gia đình giàu có ai chả có ba thê bảy thiếp. Nếu để em và người phụ nữ khác cùng hầu hạ anh, thì em càng hi vọng người đó là em họ em! Anh yên tâm em sẽ không ghen đâu. Chị em em vừa có thể noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, hai chị em cùng hầu hạ một chồng” Tay cô nắm lấy cánh tay anh, dáng vẻ đầy dịu dàng, có thể làm cho tất cả đàn ông tan nát trái tim.

Diệp Phi cười lạnh nhạt, vì cái ghế thiếu phu nhân này, Thiên Tịnh cũng xem như là liều mạng rồi! “Chị, chị rộng lượng thật, đồng ý cùng em lấy chung một chồng!”

“Đó là điều đương nhiên rồi, ai mượn em là em họ chị! Chuyện em tìm Ngưu lang đã bị lộ ra rồi, cũng không còn nguyên vẹn, muốn gả vào gia đình tốt một chút cũng không thể, chị làm sao nhẫn tâm để em chịu khổ? Em yên tâm, chị sẽ đối tốt với em, sẽ không coi em là vợ lẽ đâu, mình sẽ giống như bình thường, là chị em tốt của nhau!” Thiên Tịnh nói dõng dạc. Một trái tim đau như bị rách ra, cố giấu sau nụ cười trên khuôn mặt cô.

Diệp Phi thực sự khâm phục mưu kế của Thiên Tịnh, cho dù đến lúc này rồi, cô ta vẫn không quên tìm cách giữ cho mình vị trí thiếu phu nhận, còn biến cô thành vợ lẽ.

“Vợ lẽ? Em không làm, cho dù là vợ cả, em đều không đáng, em thật không giống chị, đồ qua vài tay rồi vẫn nuốt trôi, Tổng giám đốc Mộ tướng mạo cũng được, lại không cần phải mất tiền như trai bao. Thuộc loại phù hợp với lợi ích kinh tế. Chị họ, chị đừng lo, em chỉ chơi bời với anh ta một chút, chờ em chơi chán rồi, thì sẽ trả anh ta lại cho chị”. Cô giơ tay sờ mặt anh, ngón tay lướt nhẹ trên đôi môi mỏng manh của anh.

Mộ Thương Nam không thể một miếng cắn đứt cái chân mèo của cô, cô chỉ là chơi bời với anh, chơi chán rồi, vất anh cho Thiên Tịnh. Anh thấy nha đầu thối này đang tìm đến cái chết! Ánh mắt anh trĩu xuống đen tối, muốn chơi à, được thôi! Anh sẽ chơi cùng cô, để cô biết chọc giận anh phải trả giá thế nào!

Mặt Thiên Tịnh co rúm lại, người đàn ông cô coi như báu vật, Diệp Phi chỉ coi như đồ chơi. Giống như một vạn cái tát đang tát lên mặt cô. Ý của Diệp Phi là muốn nói cho cô biết, cô chỉ xứng đáng ăn đồ cô ăn thừa.

“Em họ, sao em có thể nói như vậy được? Chị biết em còn trẻ nên ham chơi, nhưng dù gì em cũng là con gái, bộ dạng em như này, sau này đứa con trai nào dám thích em? Con trai không thích loại con gái dễ dãi tùy tiện đâu!” lời châu ngọc của Thiên Tịnh không ngừng nhắc nhở Mộ Thương Nam, Diệp Phi dễ dãi như nào, dễ đến mức có thể đê tiện lăn lộn trên giường với đàn ông.

“Ta thấy cô ta không phải trẻ nên ham chơi, mà đê tiện ngấm vào trong xương rồi! Nhà họ Mộ ta tại sao lại chạm phải loại con gái như cô! Thương Nam, đuổi cô ta ra khỏi công ty!” Liễu Họa đẩy cửa đi vào văn phòng, tức giận hét lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.