Người Đẹp Ngủ Lười Biếng

Chương 2




"Sơn Yêu Tham, thậm chí có tới hai gốc. Long Thần, vận khí của ngươi rất tốt. Việc này không nên chậm trễ, mau mau thu lại hết đi!"

Linh Hi vừa mới dứt lời, Long Thần đã bắt đầu động thủ, cất hai gốc Sơn Yêu Tham vào trong ngực. Ngay lúc này, đột nhiên trong lòng hắn sinh ra dự cảm xấu.

"A, ta quên mất, tên kia hẳn là sử dụng thủ đoạn giam cầm Sơn Yêu Tham không cho chạy loạn. Ngươi bây giờ lấy đi Sơn Yêu Tham sợ rằng đánh động nó rồi."

Long Thần tức giận đỏ bừng mặt mũi, mở miệng mắng to:

"Thối lão nương, ngươi không chịu nói sớm rõ ràng là muốn hại chết lão tử mà."

Nhưng lúc này không thể trì hoãn thời gian, hắn cắm đầu chạy như điên ra ngoài hang động. Còn Linh Hi nhất thời xấu hổ không dám nói một câu.

Hắn đã cảm giác được khí tức nguy hiểm cách đó không xa, một tiếng sói tru đột nhiên vang lên trong bầu trời đêm. Nội tâm Long Thần cực kỳ sợ hãi, vội vàng gia tốc chạy tiếp.

"Bên kia!"

Linh Hi chỉ sang một phương hướng khác.

Long Thần xoay người bỏ chạy sang hướng đó, hắn có thể nghe được tiếng hít thở càng lúc càng gần.

"Lão tử lần này mà thoát chết nhất định sẽ giày xéo ngươi một phen cho hả giận."

"Ta… ta không cố ý nha!”

Long Thần quay đầu lại liền bị dọa kinh hồn tán đảm, phía sau hắn không tới hai mươi thước là cặp mắt đỏ như máu và hàm răng trắng nhỡn. Nếu tiếp tục như vậy thế nào hắn cũng bị Tinh Thần yêu lang đuổi kịp.

"Ta còn nhiều chuyện chưa có hoàn thành làm sao lại chết ở địa phương này?"

Hắn thật sự không cam lòng, liên tục rống giận, dốc hết toàn lực chạy trốn. Nhưng mà tốc độ tên kia quá nhanh, làm thế nào cũng không bứt ra được.

Vài phút sau, mùi vị tanh hôi đã xộc vào mũi hắn.

"Tên khốn nhà ngươi, lão tử chẳng lẽ đánh không lại một con dã thú?"

Trong người hắn huyết khí quay cuồng, biết tiếp tục như vậy tuyệt đối là cửu tử nhất sinh. Ở thời khắc tối hậu, hắn đột nhiên xoay người quát lên một tiếng lớn, đột nhiên bộc phát Tinh quang quay ngược lại công kích đối phương.

"Ăn một kích Vẫn Tinh quyền của lão tử, đi chết đi!"

“Ầm!”

Tinh Thần yêu lang vung trảo ngăn cản nắm đấm của hắn. Lực lượng bộc phát trong nháy mắt phá tan kình khí từ Long Thần. Còn hắn chịu không nổi lực phản chấn há mồm phun ra một búng máu tươi, thân thể bắn ngược về phía sau, lăn vòng vòng dưới đất.

"Ngay cả Vẫn Tinh quyền cũng ngăn không nổi."

Một kích lúc nãy chấn cho khí huyết toàn thân Long Thần quay cuồng, lực chiến đấu mất hơn một nửa. Nhưng mà lúc này đây Tinh Thần yêu lang gầm lên giận dữ, một trảo cực mạnh bổ xuống đầu Long Thần. Nếu như bị đánh trúng khẳng định là đầu hắn nát như tương.

Khí thế yêu lang quá thịnh, đây là đối thủ cường đại vượt quá sức Long Thần. Hắn hoàn toàn không có năng lực phòng thủ, hàn quang trên đỉnh đầu đã sắp tiếp cận, Long Thần vội vàng nắm chặtquả đấm, hét lên điên cuồng:

"Ngươi muốn giết ta cũng phải trả giá rất lớn."

Hắn đã dốc toàn lực, dung hợp Tinh Thần chiến thể và chân khí vào chung một chỗ rồi lao tới nghênh đón Tinh Thần yêu lang.

Cảm giác tùy thời đều có thể vứt bỏ tính mạng đúng là khó lòng chịu đựng, chính vì thế hắn lực chọn hành động điên cuồng để kích thích chiến ý trong người mình.

Mặc dù đã bị thương, nhưng lần này hắn phát động một chiêu công kích cường đại nhất từ trước tới nay. Một chiêu Vẫn Tinh quyền này đã rút sạch chân khí trong người hắn.

"Ngu ngốc, ngươi cần gì phải liều mạng như thế?"

Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên phía sau lưng Long Thần. Ánh mắt hắn hoa lên, một đạo quang mang xuất hiện ngăn cản trước mặt hắn, trong khoảnh khắc đó Long Thần cảm giác như đang nằm mơ.

Linh Hi kiếm lơ lững trên không, từ thân kiếm xông ra sương mù màu trắng che mất tầm nhìn của Long Thần. Sau đó một thân ảnh nữ tử bắt đầu ngưng kết, Long Thần chỉ thấy bóng lưng của nàng đã hiện ra hai chữ trong đầu:

"Tiên nữ!"

Nàng có mái tóc đen bóng tung bay trong gió, làn da nhẵn nhụi như ngọc, trên người mặc y phục màu lam, vai thon eo nhỏ xinh đẹp mười phần.

Mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng hắn tin chắc nàng nhất định rất đẹp.

Lúc trước bị thương nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm, chẳng qua là trong lúc nguy cơ khẩn cấp hắn bắt buộc phải cắn răng liều mạng. Bởi vì hắn không muốn chết ở chỗ này, lúc này đây Linh Hi đột nhiên hiện ra giúp hắn từ từ an tĩnh trở lại.

Nhưng sau đó cảm giác đau đớn tràn tới như muốn xé rách thân thể của hắn, nguyên bản đã trọng thương còn bị rút sạch chân khí trong cơ thể. Thần chí hắn càng lúc càng mơ hồ, thân ảnh trước mắt cũng mờ mờ ảo ảo.

Không biết đã qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại phát hiện mình nằm ở giữa hai tảng đá lớn. Hắn ngẩng đầu lên, bầu trời vẫn một màu xám tro chứng minh hắn còn đang ở trong Hoang Vu thú vực.

Trên người hắn có chút khó chịu, nhưng mà cảm giác không có gì đáng ngại. Long Thần nhớ tới tình hình trước khi hôn mê mới hoảng hốt trong lòng, vội vàng nói:

"Tiểu Hi, ngươi ở đâu?"

"Ở chỗ này!"

Một thanh âm suy yếu đâu đó truyền tới, lúc này Long Thần mới nhìn thấy Linh Hi kiếm ở phía sau lưng mình. Tiếng nói Linh Hi yếu ớt như thế cho thấy nàng đã dốc toàn lực ứng cứu làm cho hắn nhất thời dâng lên cảm giác thân thiết. Đồng thời âm thầm ghi khắc ân tình này vào trong lòng mình.

Hắn xoay người lại hỏi nhỏ:

"Ngươi có khỏe không?"

"Không có chuyện gì! Chỉ là tốn sức mà thôi, ta hiện tại không có khí lực nói chuyện. Ngươi đã tỉnh lại thì ta ngủ đây, nếu như ngươi đánh thức ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi!"

Vừa nói đến đây, nàng lập tức chìm vào giấc ngủ.

"Mới đó đã ngủ mất rồi, đúng là một con heo."

Long Thần mỉm cười mắng thầm, nhưng nghĩ tới tiểu cô nương chẳng những cứu mình, lại còn cố gắng chống đỡ mệt mỏi bảo vệ đến khi mình tỉnh dậy. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

"Phần tình nghĩa này quá đủ rồi. Cũng được, nha đầu này lẻ loi hiu quạnh, sau này Long Thần ta tìm cách báo đáp nàng."

Linh Hi kiếm cực kỳ thần bí, hắn chỉ biết nàng bị kẻ thù phá hủy thân thể, sau đó linh hồn bị hút vào trong thanh kiếm và tồn tại cho tới bây giờ.

"Tinh Thần yêu lang đoán chừng đã bị Linh Hi đánh lui, ta bây giờ chiếm được hai gốc cây Sơn Yêu Tham có thể tăng cường thực lực thêm một tầng."

Nghĩ tới đây, hắn cẩn thận quan sát chung quanh, sau khi xác nhận an toàn mới lấy Sơn Yêu Tham ra, trước tiên ăn một gốc.

Thời gian trôi qua thật nhanh, Long Thần có thể cảm giác được một cỗ nhiệt lực đang di chuyển trong cơ thể mình, trong quá trình tuần hoàn không ngừng bồi dưỡng thân thể, cuối cùng mới quay trở về đan điền của hắn.

"Đây chính là dược lực, nhân cơ hội này ta phải nhanh chóng chuyển hóa thành chân khí."

Thời gian tiếp tục trôi qua, Long Thần chuyên tâm luyện hóa dược lực của Sơn Yêu Tham.

Hơn nửa canh giờ sau, một gốc Sơn Yêu Tham đã được tiêu hóa xong, Long Thần nhíu mày lẩm bẩm:

"Sơn Yêu Tham chỉ là trung đẳng linh dược, một gốc Sơn Yêu Tham vẫn không thể giúp ta xung kích tầng Long mạch thứ tư. Trước tiên nên rèn luyện Tinh Thần chiến thể, lực lượng kinh mạch sẽ cường hãn hơn người bình thường. Từ đó khả năng thừa nhận dược lực sẽ mạnh hơn không ít."

Nghĩ tới là làm ngay, hắn tiếp tục ăn vào một gốc Sơn Yêu Tham khác.

Dược lực mạnh mẽ bắt đầu khuếch tán khắp cơ thể, Long Thần gia tăng tốc độ luyện hóa, chân khí trong đan điền càng lúc càng nồng đậm, từ từ đạt tới điểm giới hạn.

"Hết thảy đã xong, lần này cố gắng xung kích Long Mạch cảnh đệ tứ trọng. Cứ ba trọng Long Mạch cảnh là một chứng ngại, sau khi tiến vào đệ tứ trọng thì thực lực của ta sẽ bay vọt về chất. Sau này gặp phải Tinh Thần yêu lang cũng không đến nổi đứng yên chờ chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.