Người Đẹp Ngủ Lười Biếng

Chương 1




Căng thẳng một thời gian dài giờ mới được thả lỏng, Tả Đăng Phong ngồi phệt xuống đất. Cảm giác duy nhất hắn cảm thấy là mệt mỏi. Để lấy được nội đan của âm tính hỏa xà, hắn phải hai lần đi La Bố Bạc, suốt nửa năm, vắt hết tâm trí, rốt cục giờ đã có thu hoạch. Quá vất vả.

"Anh không sao chứ?" Diệp Phi Hồng và A Mộc chạy tới. Mặt hai người trắng bệch. Con rắn độc quá khổng lồ làm hai người kinh hồn bạt vía.

"Không sao." Tả Đăng Phong vận linh khí đứng dậy. Chưa lấy được nội đan thì chưa xong việc.

"Đây là cái gì?" Diệp Phi Hồng nhìn mặt đất. Tả Đăng Phong chém hỏa xà dùng sức rất lớn, ánh đao của Hổ dực cắt nát bấy lớp đá của trận pháp, những nhát cắt đó hiện đang từ từ chảy ra một loại chất lỏng màu trắng.

"Thủy ngân." Tả Đăng Phong quét mắt qua, trận pháp này là dực vào thủy ngân trong lòng đất để vận chuyển.

"Anh định xử lý nó thế nào?" Diệp Phi Hồng chỉ hỏa xà đang bị Tả Đăng Phong phân thây.

"Các người trở lại thu dọn đồ đạc, chuyện ở đây để tôi xử lý. Con vật này có độc, các người không nên chạm vào." Tả Đăng Phong xua tay.

Diệp Phi Hồng lôi A Mộc rời khỏi trận pháp trở về lều.

"Thập Tam. Tìm nội đan của nó." Tả Đăng Phong chỉ chỉ cái xác bò cạp.

Thập Tam chạy tới, ngửi ngửi, thò trảo vào tìm.

Thường nội đan của động vật giấu ở trong bụng, thỉnh thoảng có loại giấu trong đầu. Muốn tìm thì phải mở đầu phá bụng, rất là máu tanh, nhưng Tả Đăng Phong lại làm vô cùng tỉ mỉ, cuối cùng tìm được ở bụng dưới hỏa xà một viên nội đan đỏ thắm.

Âm tính hỏa xà tuy rất to, nhưng nội đan lại không to, chỉ bằng nội đan những địa chi khác. Tả Đăng Phong đem ra hồ rửa sạch, bỏ vào hộp sắt đựng nội đan. Bốn viên nội đan hòa vào nhau, tỏa ra năm màu đen, vàng lục, đỏ, trắng, chỉ còn thiếu một viên thuộc tính thổ nữa là đủ.

Tả Đăng Phong làm xong, Thập Tam vẫn còn chưa xong, nên hắn đi qua hỗ trợ, nhưng cuối cùng không tìm được gì. Con bò cạp này không tụ ra được nội đan, quả thực là đồ ngốc thật trăm phần trăm.

Hai người đến đây chỉ và lương khô và cỏ khô. Giờ lương khô gần như đã hết sạch, nên chẳng còn gì nhiều mà thu dọn. Đến khi Tả Đăng Phong và Thập Tam trở về lều, Diệp Phi Hồng và A Mộc đã thu dọn xong, sẵn sàng khởi hành.

A Mộc bước rất chậm, thỉnh thoảng lại quay sang Tả Đăng Phong, định nói gì đó lại thôi. Tả Đăng Phong biết A Mộc muốn vào trận pháp tìm lại người thân năm đó thất lạc, nhưng A Mộc không muốn nhờ, Tả Đăng Phong cũng không chủ động lên tiếng. A Mộc không biết những người thân đó của cậu đã sớm chết hết rồi, không biết những con quái vật thường chạy tới hồ uống nước có chút liên hệ máu mủ gì với cậu hay không. Có những sự thật rất tàn nhẫn, tốt nhất là không nên đi sâu vào tìm hiểu.

Tả Đăng Phong có một cảm giác rất kỳ lạ. Tuyệt đối không phải là ảo giác. Hắn có cảm giác trong sa mạc mênh mông này còn giấu một bí mật gì đó, nhưng chuyện ấy không quan hệ tới hắn. Chuyện hắn còn làm đã làm xong rồi, thời gian còn lại không nhiều, chuyện gì không cần thì phải bỏ.

Trên đường trở về Diệp Phi Hồng và A Mộc thay phiên cưỡi lạc đà. Ở trong sa mạc hơn hai tháng làm cơ thể cả hai rất yếu, Tả Đăng Phong cũng chẳng hơn gì, nhưng hắn có linh khí chống đỡ. Ban ngày nắm lạc đà chạy đi, buổi tối phát ra linh khí giúp Diệp Phi Hồng và A Mộc chống lạnh. Ba người ngày đi đêm nghỉ, vô cùng khổ cực.

Sau năm ngày ba người đã ăn hết lương khô, và đã về tới gần trấn nhỏ. Nếu trấn này còn, ba người chỉ cần thêm một ngày là chạy tới nơi, nhưng trấn nhỏ đã mất, đến chỗ có người ở gần nhất phải đi thêm bảy ngày.

Diệp Phi Hồng và A Mộc rất yên tĩnh, dù hai ngày không ăn uống vẫn không kêu đói khát.

Lúc này Tả Đăng Phong đã cảm nhận được cái gọi là bất đắc dĩ. Hắn không ngờ đường trở về gian khổ như vậy, biết vậy lúc đầu hắn nên và ít cá khô.

Tả Đăng Phong tháo dây cương, thả cho con lạc đà chạy đi, hắn không thể làm con vật tin cậy hắn này tổn thương, ở đây có nước có cỏ, nó có thể sống sót.

Dây cương lạc đà rất dài. Tả Đăng Phong cột Diệp Phi Hồng và A Mộc vào hai bên mình, rồi chạy về hướng đông. Hắn bỏ lại hết vàng, chỉ giữ lại mấy chục cân đá quý.

Diệp Phi Hồng và A Mộc rất gầy, cộng thêm đá quý tổng cộng chỉ chừng hai trăm cân. Bình thường chút sức nặng ấy chẳng là gì, nhưng hiện giờ Tả Đăng Phong cũng gầy yếu, mỗi lần lướt đi không tới hai dặm. May mà đến chạng vạng, rốt cục cũng tới được một trấn nhỏ.

Tả Đăng Phong gắng gượng tìm một khách sạn, vừa vào trong là hôn mê bất tỉnh. Tả Đăng Phong có ý chí kinh người. Lúc hắn ngất, hắn vẫn còn nhớ là có Thập Tam ở bên cạnh, như vậy ba người vẫn được an toàn, nên hắn mới dám xỉu.

Nếu là người thường nhất định sẽ mê man mấy ngày, nhưng Tả Đăng Phong chỉ hôn mê một lúc. Lúc Diệp Phi Hồng đút sữa dê cho hắn thì hắn tỉnh dậy.

"Để tôi tự uống." Tả Đăng Phong mở mắt, cầm lấy cái chén sứ.

"Để tôi giúp anh uống." Diệp Phi Hồng thấy hắn tỉnh lại nhanh như vậy thì rất bất ngờ.

"Không cần. Tôi tự uống được. Cô với A Mộc uống chút sữa thôi, tạm thời đừng ăn uống quá no." Tả Đăng Phong dặn. Khi quá đói mà ăn uống vào quá nhiều, dạ dày sẽ không chịu nổi, rất dễ bị chết no.

Diệp Phi Hồng thấy vậy thì không kiên trì nữa, đi tới cạnh A Mộc, uống sữa dê.

Tả Đăng Phong uống bát sữa dê xong thì ngủ thiếp đi. Lần này ngủ rất lâu, mãi đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Phi Hồng và A Mộc vẫn còn đangngủ.

Hắn là người tu hành, trong cơ thể có linh khí vận chuyển, nên khôi phục lại thể lực nhanh hơn người thường. Hắn đi ra ngoài mua mấy quả táo, đánh thức hai người dậy, cho mỗi người một quả.

Sau ba ngày, Tả Đăng Phong đã hoàn toàn hồi phục, nhưng Diệp Phi Hồng và A Mộc thì chưa, nên chưa thể rời đi được.

Sau bảy ngày, Tả Đăng Phong mua ba con ngựa. Ba người cưỡi ngựa xuôi nam.

Diệp Phi Hồng luôn cưỡi ngựa. A Mộc biết cưỡi ngựa, chỉ có Tả Đăng Phong không biết cỡi ngựa. Hắn ngồi trên lưng ngựa xóc nảy không chịu nổi, đành phải ngồi một bên, giống như các cô mới lấy chồng cưỡi lừa về thăm mẹ đẻ. Diệp Phi Hồng cố nén cười trộm.

Mấy ngày sau ba người đến chi nhánh huy thương mở ở Cam Túc. Chi nhánh này không phải của kim trạch Cửu Châu nhưng có nghiệp vụ lui tới. Tả Đăng Phong gọi điệnt hoại cho Tôn Phụng Tiên. Người kia lập tức gọi điện cho chi nhánh những nhà khác. Sáu người cùng tới kiểm kê đồ vật Tả Đăng Phong mang tới. Cụ thể bao nhiêu tiền Tả Đăng Phong không biết, vì hắn không đợi mọi người hạch toán xong đã rời đi rồi.

"Đây là kim phiếu một vạn lượng Hoàng Kim, có thể dùng trên toàn quốc." Lúc chạng vạng Tả Đăng Phong thuê một phòng trong quán rượu ngon nhất của thị trấn, đưa tấm kim phiếu cho Diệp Phi Hồng trong khi chờ đưa đồ ăn lên.

"250 lượng chớp mắt đã biến thành một vạn lượng. Tôi kiếm bộn rồi." Diệp Phi Hồng cười nhét kim phiếu vào dây lưng.

"Người tốt nên được khen thưởng." Tả Đăng Phong cười. Hắn đã từng cho Diệp Phi Hồng và Thù Hổ mỗi người 250 lượng Hoàng Kim về việc cung cấp manh mối. Kết quả Diệp Phi Hồng cảm thấy tiền quá nhiều, chủ động đề nghị làm người dẫn đường ho hắn.

"Phần thuởng này quá nhiều, tôi không biết phải làm gì nữa." Diệp Phi Hồng cười khẽ.

"Cô với A Mộc định đi đâu?" Tả Đăng Phong hỏi. A Mộc là hắn mang ra, nhưng thân với Diệp Phi Hồng hơn, cậu biết sau này sẽ đi theo ở chung với Diệp Phi Hồng.

"Đến nơi nào ấm áp đi, chúng tôi đều sợ lạnh." Diệp Phi Hồng nhún vai. Cô biết họ sắp phải chia tay, nhưng cô không muốn tỏ ra lưu luyến.

"Vậy thì đi phía nam, tìm chỗ nào không có quỷ Nhật mà ở." Tả Đăng Phong gật đầu.

"Hay anh kiếm giúp chúng tôi một chỗ đi."

"Tôi không quen phương nam." Tả Đăng Phong lắc đầu. Diệp Phi Hồng bảo hắn tìm chỗ ở, chính là vì muốn giữ liên lạc với hắn, nhưng hắn không muốn điều đó. Giữ khoảng cách với cô chính là bảo vệ cô.

"Không giúp thì thôi, có số tiền này, chúng tôi đi đâu mà chẳng được" Diệp Phi Hồng xua tay.

Tả Đăng Phong cười nhẹ, móc ra một tờ giấy đưa cho A Mộc. "Cậu gọi tôi là lão sư, thì tôi cũng phải làm tròn nghĩa vụ một lão sư. Sở học cả đời của tôi rất hỗn tạp, đa số đều là pháp môn giết người. Đây là một ít lĩnh ngộ của tôi về trận pháp, tặng cho cậu. "

"Tạ ơn lão sư." A Mộc rất kinh ngạc, đứng dậy, hai tay nhận lấy tờ giấy, định quỳ xuống cám ơn. Cậu biết thứ Tả Đăng Phong truyền cho mình nhất định là tài nghệ cao siêu.

"Những trận pháp này uy lực rất lớn, sau khi học thành không được dùng để hại người, cũng không được dùng để kiếm lợi, để tránh khỏi bị tổn thương sự cân bằng của trời đất, giảm thọ của mình." Tả Đăng Phong phóng linh khí ngăn cản không cho A Mộc quỳ.

"Cẩn tuân lời sư phụ giáo huấn." A Mộc mạnh mẽ quỳ xuống. Tả Đăng Phong lãnh được nửa lễ của cậu.

Ăn xong, ba người rời khỏi tiệm thì trời trời đã tối. Ở đây rất ít có người đi đường.

"A Mộc còn chưa có tên. Anh là sư phụ, tặng cho cậu ấy một cái tên đi." Diệp Phi Hồng nói.

"Hay cô làm đi." Tả Đăng Phong xua tay.

"Tôi ngay cả chữ còn không biết, làm sao đặt tên." Diệp Phi Hồng lắc đầu.

"Đặt tên đâu có khó. Giữa họ và tên thêm chữ lót là được. Đã trễ rồi. Tôi phải đi." Tả Đăng Phong lên tiếng từ biệt.

"Tôi biết sau này sẽ không gặp lại anh nữa, cho tôi ôm anh một cái có được không." Diệp Phi Hồng nói nhỏ.

"Cô không thể tiếp tục giả bộ đến phút cuối được à." Tả Đăng Phong mỉm cười, ôm cô một cái rồi thả ra ngay, cùng Thập Tam biến mất trong màn đêm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.