Người Đến Nhẹ Nhàng: Không Biết Đã Gặp Anh Từ Lâu!

Chương 5: Xe của tôi~~




Những giọt nước to lớn lan tỏa khắp không trung, trong ánh sáng giống như là mưa rơi xuống, phạm vi bao phủ hơn 10 mét, Sa Sa mở mắt, lúc tỉnh dậy đã thấy Linh Tĩnh đang ghé đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó, nàng nhận ra tình cảnh đường phố lúc này.

Dưới đèn đường sáng trưng, những giọt nước phản xạ ánh sáng, Gia Minh đứng ở bên cạnh cột nước, giống như là mới quay về từ một nơi xa xôi, nàng yên lặng nhìn một lúc lâu, thấy một bóng người lảo đảo đứng dậy, máu tươi trên đầu rơi xuống, người này chính là Quitos, tới lúc này, Sa Sa mới nhận thấy toàn bộ.

Người ở hai bên đường đã chạy sạch, Quitos đứng đó nhìn Gia Minh, vẻ mặt dữ tợn và méo mó, ở bên cạnh con đường, cô gái lúc nãy truy sát nàng đang đi tới chỗ Gia Minh.

Ở phía đối diện, lại có một tên Hấp Huyết Quỷ tên là Victor đang di chuyển dưới những mái hiên, dáng đi rất ưu nhã và ung dung, tình hình trước mắt là… ba đánh một.

"Gia Minh..."

Nàng thì thào, vô ý thức rút súng bên hông, nhưng mà lại không thấy súng đâu.

Linh Tĩnh quay đầu nói:

"Sa Sa."

"Linh Tĩnh, Gia Minh hắn... tớ phải giúp hắn..."

Nàng nói xong, định đứng dậy tìm túi vũ khí, Linh Tĩnh nhìn nàng nói:

"Gia Minh nói là đừng đi ra ngoài..."

"Nhưng ba người bọn chúng rất lợi hại..."

Giống như có thể nghe thấy cuộc nói chuyện trong xe, Gia Minh đứng cách đó không xa cười lắc đầu, xoay người đi về phía cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, lấy đôi găng tay của Linh Tĩnh chậm rãi mở ra. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cách hắn không xa, Quitos cả người ướt đẫm ôm trán, đột nhiên mở miệng kêu lên một tiếng, thanh âm của hắn tràn ngập thô bạo, truyền đi rất xa. Giờ này khắc này. Maria và Victor đã đi tới bên cạnh.

Ầm một tiếng, Quitos nhặt một cái ghế ở ven đường, đập xuống phía trước Gia Minh, sau đó trực tiếp ngồi đối diện, lúc nãy đầu hắn đập vào cột chống cháy, ít nhất cũng bị vỡ xương sọ, nhưng qua một thời gian đã khôi phục được không ít.

Gia Minh ngồi im tìm kiếm thứ thuộc về Linh Tĩnh, thỉnh thoảng nở một nụ cười nhạt. Quitos cách hắn không tới nửa mét, Maria đi tới bên cạnh Quitos, Victor cũng đứng ở phía sau Gia Minh nhìn động tác của hắn. Vô số giọt nước bắn vào lá cây, lên bàn, xuống đường, không khí tiêu điều.

Rốt cục, Gia Minh cũng tìm được thứ hắn muốn, từ trong găng tay lấy ra một cái bỉnh nhỏ, ánh sáng trong bình lấn áp cả ánh sáng ngoài trời. Lúc này Gia Minh mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người phía trước.

"Hôm nay ta đang vội trở về nhà..."

Ánh mắt của hắn quét qua hai người đang ngồi trong xe cách đó không xa, nói:

"Ta không muốn nhiều chuyện, thứ này các ngươi cứ lấy đi, sau đó rời khỏi Giang Hải, ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, thế nào?"

Bầu không khí trở nên im lặng, Maria và Victor dường như lười tỏ thái độ, Quitos hơi tiến về phía trước, nói từng chữ một:

"Người nào muốn nó, chạm vào nó, đều phải chết."

Ba đánh một, tuy rằng lúc nãy Quitos bởi vì khinh địch mà bị thua thiệt nhiều, nhưng lúc này họ không có tâm lý sợ hãi, trước kia họ đã từng đối mặt với những người mạnh nhất như Tuệ Thanh và Natalie, người trước mặt tuy rằng lợi hại, nhưng nhiều lắm cũng chỉ dừng ở mức độ như trên.

Hiện giờ, cho dù là Tuệ Thanh hoặc Natalie ở trong tình huống này cũng chết chắc, huống chi Victoria đã xuất thủ, đêm hôm nay bọn họ muốn diệt trừ toàn bộ những người có liên quan tới Không Kiến Chi Trần.

Không tức giận, cũng không thất vọng, Gia Minh vẫn mỉm cười, đem cái bình nhỏ kia bỏ vào trong túi.

"Vậy thì chết đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.