Người Dấu Yêu

Chương 46: Chương 46




Lâm Khiết chẳng hề vùng vẫy hay né tránh mà vô cùng ngoan ngoãn, mặc cho Hạ Tu Dục dắt đi

Hai người băng qua đám đông, Hạ Tu Dục nắm chặt tay của Lâm Khiết, như sợ rằng sơ hở một chút sẽ lạc mất nhau

Đang ung dung dạo phố, Hạ Tu Dục đột nhiên bị một vật ấm áp quẩn quanh cổ, trên đó còn mang theo hướng thơm của riêng Lâm Khiết.

Hạ Tu Dục quay đầu, Lâm Khiết khẽ mím môi chẳng nói gì, chỉ cúi đầu

Đôi tai đỏ hoe như con tôm luộc chín, không biết là vì trời lạnh, hay là xấu hổ.

Chạm tay vào chiếc khăn choàng màu đỏ ở trên cổ mình, Hạ Tu Dục không nói gì, cũng chẳng có lời cảm ơn khách sáo, bàn tay anh càng nắm chặt3tay Lâm Khiết hơn, dắt cô vượt qua biển người mênh mông.

Chiếc khăn choàng màu đỏ không khiến cho Hạ Tu Dục mất đi phong độ, ngược lại màu sắc ấm áp ấy khiến cho anh càng thêm hút mắt, toàn thân như sáng bừng hẳn lên

Không biết vì sao, kể từ ngày hôm ấy, Hạ Tu Dục bỗng yêu màu đỏ, và dấu ấn mà Lâm Khiết để lại trong tim anh càng sâu sắc hơn.

Đưa Lâm Khiết về nhà, anh nhìn chiếc khăn choàng nằm trên ghế lái phụ mà cô nhất quyết không chịu mang về

Hạ Tu Dục chậm rãi cầm lấy quấn lên cổ mình

Nếu như Lâm Khiết đã sợ anh lạnh mà để lại chiếc khăn choàng này, vậy thì sao anh có thể làm mất đi tác dụng của nó được chứ

Nở0nụ cười, anh lái chiếc Mercedes chạy vụt đi trong đêm.

***

Sau buổi tối ấy, một lần nữa Hà Mạn Mạn ý thức được Lục Ly sợ bóng tối đến cỡ nào

Cô muốn hỏi Lục Ly nguyên do khiến anh sợ hãi, nhưng lần nào gặp nhau, cô cũng ngại mở lời, sợ mình lỡ lời làm tổn thương đến anh

Mỗi người đều có vết thương và khuyết điểm cất giấu ở trong lòng không muốn người khác nhìn thấy, điều này Hà Mạn Mạn rất rõ.

Nhưng vào lúc yếu đuối nhất, Lục Ly có thể nhớ đến cô đầu tiên và gọi điện cho cô

Điều này đã làm Hà Mạn Mạn vô cùng vui mừng.

Đối với Hà Mạn Mạn, chuyện của Lục Ly cũng giống như cô khi còn nhỏ

Sau khi Lưu Hà ly hôn với cha của5cô, Hà Mạn Mạn trở nên khép kín, thậm chí còn mắc chứng sợ đám đông, nhìn thấy bất kỳ người lạ nào đang nhìn mình liền thở dồn dập, giống như trong buổi họp thường niên của Tập đoàn Viễn Phong lần trước

Cũng may, nhờ chịu khó rèn luyện trong thời gian dài nên không biến thành chứng tự kỷ.

Hà Mạn Mạn giấu kín thắc mắc trong lòng

Cô tin rằng, đến khi anh tự nguyện kể với cô nguyên nhân sợ bóng đêm, cô sẵn lòng lắng nghe và cũng sẵn lòng cùng anh khắc phục.

Những ngày này, Hà Mạn Mạn vốn đang đắn đo lúc Lục Ly đến nhà thì nên làm món gì cho anh

Cô đã tính cả rồi, nếu mời Lục Ly ăn cơm chắc chắn sẽ không ra ngoài ăn

Người ta chắc đã4ăn cơm nhà hàng đến phát ngán rồi, nếu có còn mời anh đi ra quán nữa thì trông có vẻ hơi xa cách.

Hơn nữa bữa cơm này không thể để bà ngoại nấu

Nếu để ngoại làm, Lục Ly chắc sẽ thấy ngại

Chi bằng cô tự nấu cho anh ăn, nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên cô nấu cơm cho Lục Ly

Hà Mạn Mạn có chút phấn khởi.

Nhưng trong thời gian này cũng có một số chuyện khiến Hà Mạn Mạn và bà ngoại mất vui

Tuy ngày này Hà Mạn Mạn biết sớm muộn gì cũng ập đến

Mùa đông lạnh lẽo, đường trơn trượt, Hà Mạn Mạn sợ bà ngoại đi chợ mua nhiều, cầm giỏ mỏi tay, dễ bị trượt ngã

Cô liền tự mình xung phong đi chợ, không ngờ vừa về đến nhà, vẫn9chưa bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh khá lớn, còn có tiếng đóng mở cửa tủ

Ngày thường khi mở cửa bước vào, bà ngoại sẽ lập tức bước tới đón lấy gió rau của Hà Mạn Mạn, sau đó cằn nhằn rau cô mua bị già, món này món nọ cô mua đắt, vài quả trứng gà bị chèn vỡ..

Nhưng lần này vừa bước vào nhà, Hà Mạn Mạn liền nhìn thấy Lưu Hà và Vương Kiến Quốc cùng với cả nhà Lưu Hoằng đều có mặt ở đây

Lưu Hà đang cầm vali như đang thu dọn quần áo của bà ngoại

Còn bà ngoại chỉ ngồi trên ghế số pha im lặng, dường như đang rất tức giận.

Hà Mạn Mạn nhíu mắt, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, ném gió xuống đất một cái “phịch”, khoai tây và cà chua bên trong lăn lông lốc đẩy sàn

Không phải là do Hà Mạn Mạn nóng tính, mà vì cô nhìn ra được Lưu Hà muốn đưa bà ngoại đi!

Động tác này của Hà Mạn Mạn làm mọi người trong nhà đều nhìn về phía cô, bà ngoại thấy Mạn Mạn về đến liền thở dài một hơi.

Trong khi đó, Lưu Na Na căm phẫn ngồi một bến

Từ sau vụ ảnh chụp lần trước, đây là lần đầu tiên Hà Mạn Mạn gặp lại Lưu Na Na

Ánh mắt cô ta như con dao bén cắt xẻo trên người Hà Mạn Mạn, Hà Mạn Mạn vờ như không thấy, chẳng hơi đâu mà để ý đến cô ta

Đôi mắt nhìn về phía Lưu Hà đang cầm chiếc áo ba lỗ của bà ngoại, cô cười lạnh hỏi:

“Bà muốn làm gì?” Lưu Hà thấy Hà Mạn Mạn như thế, chợt ngẩn người ra, tiếp tục nhét quần áo trong tay vào vali, đầu cũng không ngẩng lên, trả lời Hà Mạn Mạn:

“Không nhìn thấy à, chuyển nhà giúp mẹ tao.”

Bà ngoại vừa nghe Lưu Hà nói như thế, bất lực thở dài một hơi, nhìn về phía Hà Mạn Mạn lại càng không biết phải làm sao.

Hà Mạn Mạn nhíu mắt lại, siết chặt nắm đấm, nhìn Lưu Hà trắng trợn nói “chuyển nhà giúp mẹ tao”

Câu này nói ra cứ như người ngồi bên ấy không phải là bà ngoại của cô

Hà Mạn Mạn tức tối, cười khẩy bước qua bên đó, nhìn quần áo trong vali, bất chợt nắm lấy chiếc vali đang chứa quần áo của bà ngoại hất lên giường

Quần áo gọn gàng rơi tung tóe đầy giường.

Lưu Hà trơ mắt nhìn công sức hơn một tiếng đồng hồ lấy và xếp quần áo của mình trở thành công cốc

Tức thì, Lưu Hà tức giận nhìn Hà Mạn Mạn, hét toáng lên:

“Hà Mạn Mạn, đừng có mà không biết điều!” “Tôi thấy người không biết điều là bà đấy!”

Hà Mạn Mạn không hề nể mặt mà mắng trả lại, cô đóng cửa tủ quần áo của bà ngoại, khoác tay ôm ngực tựa lên trên

Ánh mắt quét qua khuôn mặt khó xử của Lưu Hoằng, khuôn mặt sợ hãi của vợ ông ta, khuôn mặt im phăng phắc nhưng không phục của Lưu Na Na, khuôn mặt bực bội của Vương Kiến Quốc, cuối cùng là liếc đến khuôn mặt ghê tởm của Lưu Hà, nói: “Sao, bảo bà ngoại chuyển nhà? Bà phát tài rồi à, hay là lại tái hôn rồi?”

Lưu Hà vừa nghe thấy câu này, liền dừng lại: “Hà Mạn Mạn, mày có biết cách nói chuyện không vậy?”

Hà Mạn Mạn nhìn bộ dạng tức giận của Lưu Hà, rồi lại liếc nhìn bộ mặt xanh xao của Vương Kiển Quốc, cười khinh miệt hai tiếng

Ngón tay trắng nõn thon dài sờ lên môi mình, cất lời như đang trấn an: “Khoan nóng giận, tôi chỉ muốn hỏi bà, bà ngoại chuyển đi đâu ở?”

Lưu Hà nhếch môi, nói:

“Ở chỗ tao là được.”

“Ha ha”

Hà Mạn Mạn không kìm được cười khan hai tiếng, ngữ khí đầy vẻ chế giễu Lưu Hà không biết tự lượng sức mình, cô nói tiếp: “Hừ, một nhà ba người rồi thêm bà ngoại nữa, trong nhà có hai phòng ngủ, Vương Dập Hạo một phòng, bà ngoại một phòng, bà với Vương Kiến Quốc định dọn ra chân cầu ở à?” Lưu Hà cầm lấy chiếc nón len của bà ngoài ném về phía Hà Mạn Mạn

Hà Mạn Mạn chẳng thèm để tâm, khom lưng cầm lên vỗ vỗ bụi

Lưu Hà nhìn gương mặt tỉnh bơ của Hà Mạn Mạn, mắng: “Hà Mạn Mạn, Vương Kiến Quốc là cha dượng của mày, đừng có mà hỗn láo như thế!” Lưu Hà có chút tức giận

“Đến cả người mẹ như bà tôi còn không nhận, lấy đâu ra cha dượng!” Hà Mạn Mạn cứng cổ, khinh thường nói

Cô cầm lấy móc áo, vừa nói vừa treo nón len lên, xoay người thỏa mãn khi nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của Lưu Hà, sắc mặt bà ta như tro tàn.

Hà Mạn Mạn nói tiếp, tay cầm chiếc áo sơ mi của bà ngoại mà Lưu Hà bất cẩn làm rơi dưới đất, vừa nhàn nhã treo lên, vừa quay lưng lại với Lưu Hà:

“Dù sao thì tôi cũng gọi bà là mẹ hết mười mấy năm trời, chút ý đồ đó của bà đừng tưởng tới không biết

Chẳng qua là bà muốn thừa cơ đưa bà ngoại tới nhà mình, nếu bà ngoại vui, không chừng sẽ giao luôn giấy tờ nhà cho bà; nếu không vui, sau khi bà ngoại mất, bà thân là con cái phụng dưỡng, cho dù có ra tòa thì căn nhà này cũng có hơn một nửa thuộc về bà...”

Lưu Hà ngây người, hơi né tránh ánh mắt của Hà Mạn Mạn, rõ ràng là cô đã đoán được ý đồ của bà ta.

Hà Mạn Mạn nhìn Lưu Hà đang đứng đó lúng túng, nhếch môi cười, hỏi một câu hiển nhiên:

“Tôi nói có đúng không?” “Mày..

Mày nói bậy, tạo không có nghĩ như thế!” Lưu Hà điếc không sợ súng, vẫn cứng miệng, lạnh lùng quở trách Hà Mạn Mạn nói năng xằng bậy nhưng lại chẳng dám nhìn vào đôi mắt thấu đáo của cô.

Hà Mạn Mạn nhìn dáng vẻ của Lưu Hà, lạnh lùng cười khẩy coi thường bà ta, hỏi ngược lại: “Tôi nói bậy? Tôi nói bậy thế tại sao mấy hôm trước bà gọi điện cho bà ngoại, đòi căn nhà này?”

Thì ra Mạn Mạn đã biết cả

Nghe xong câu nói này của Hà Mạn Mạn, bà ngoại đang ngồi im lặng bất chợt nhìn về phía Hà Mạn Mạn đang cố gắng tranh luận vì bà, viền mắt đỏ hoe.

Một người là con gái ruột mình yêu thương từ nhỏ đến lớn, nhưng lại quay sang cắn ngược mình, một người là cháu ngoại mà mình cảm thấy mắc nợ nhiều nhất, nhưng lại chăm lo mình nhiều nhất

Tục ngữ có câu “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”, Mạn Mạn là cháu ngoại của bà là điều không thể chối cãi, nhưng dù sao thì cô cũng mang họ “Hà”, không phải họ “Lưu“...

Bỗng chốc bà cũng không biết nên nói gì, nhưng trong thâm tâm bà vẫn muốn ở lại trong căn nhà cũ kỹ này, trong ngôi nhà có chứa kỷ niệm của bà và ông.

Nghe thấy lời của Hà Mạn Mạn, Lưu Hà mở trừng mắt, không dám tin nhìn về phía bà ngoại đang ngồi trên ghế sô pha

Đôi mắt dường như đang trách cứ tại sao bà lại nói với Hà Mạn Mạn.

Hà Mạn Mạn nhìn bà ngoại đang ngồi yên lặng, rồi lại nhìn vẻ mặt của Lưu Hà, không khỏi cười thành tiếng

Hôm nay coi như cô đã được mở mang tầm mắt rồi đấy

Đúng là cánh rừng to lớn đến nỗi chim chóc gì cũng có, làm việc xấu còn sợ người ta biết được, nếu biết như thế, sao ban đầu còn làm? Còn cả những việc xấu trước đây thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.