Người Dấu Yêu

Chương 42: Chương 42




Trời ơi, nếu bị những ông bà lão ấy nhìn thấy, cô sẽ xấu hổ đến không dám tiếp tục sống ở đây nữa.

Cô vừa xua tay vừa chạy khỏi chiếc xe BMW của Lục Ly.

Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn chạy về hướng cầu thang của khu nhà ở, anh mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô

Ngay góc ngã rẽ có một phụ nữ lớn tuổi nhìn Lục Ly đến mụ cả người, bất cẩn va vào một người phụ nữ khác đang đi tới

Người phụ nữ này trong tay cầm giả thức ăn đang vui vẻ về nhà, nhìn kỹ hơn, đây không phải là bà ngoại của Hà Mạn Mạn sao? Người phụ nữ trông thấy Lục Ly ấy gặp phải bà ngoại Hà Mạn Mạn liền như chim sổ2lồng, nắm tay bà ngoại kéo vào sân, vừa đi vừa nói:

“Bà Lưu à, Hà Mạn Mạn nhà bà có bạn trai rồi đấy!”

Bà ngoại sửng sốt, lập tức phủ nhận, người phụ nữ kia bĩu môi nhìn bà ngoại, trách bà không thành thực, sau đó liền chỉ tay về hướng Lục Ly đang dựa vào chiếc xe BMW.

“Chính là anh chàng đó, lúc nãy tôi còn thấy Mạn Mạn bước xuống từ xe của anh ta.”

Không đâu, tiểu Mạn Mạn có bạn trai, sao bà lại không biết chứ? Bà ngoại cẩn thận nhìn chàng trai trẻ cao ráo ấy, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, khí chất bất phàm, lại nheo mắt nhìn kĩ hơn..

Ôi, đây không phải là thầy giáo của Mạn Mạn sao, họ gì đây ta, Lục! Đúng7rồi, họ Lục! Nhìn vẻ mặt như chợt nhớ ra của bà ngoại, người phụ nữ phía sau lưng dùng tay khẽ chạm vào vai bà, nói:

“Không sai chứ, anh chàng này nhìn rất khá, chiếc xe của cậu ấy hiệu gì nhỉ, nhìn bóng loáng như thế chắc không rẻ.” Đôi mắt người phụ nữ kia ngập tràn ngưỡng mộ, nhìn bạn trai của cháu gái nhà người ta, đúng là khác hẳn, điểm nào cũng hợp yêu cầu của người già, vừa nhìn là biết ngay là đàn ông tốt, ngoại hình đẹp, lại giàu có.

Người già mà, cùng nhau đi chợ, tập thể dục, hóng hớt, toàn nói chuyện con cái nhà này nhà nọ, thế nọ thế kia, nhà họ Trương dài, nhà họ Lý ngắn

Lục Ly chỉ mới xuất9hiện vài phút đã dát vàng vào mặt mũi nhà họ Lưu

Ngay lập tức, trong mắt người phụ nữ ấy, dáng đi của bà ngoại cũng trở nên tự hào và kiêu ngạo hơn

Sự thật cũng chứng minh, sức mạnh của tập thể rất vĩ đại.

Bà ngoại nhìn xe của Lục Ly chậm rãi rời đi, mặc kệ người phụ nữ láng giềng sau lưng mình ngưỡng mộ đến thế nào, bà không quan tâm những điều này, điều bà muốn biết là thầy Lục ấy rốt cuộc có phải là bạn trai của Mạn Mạn không? Chẳng lẽ Lục Ly người ta mắt kém, sao lại thích Mạn Mạn nhà minh chứ? Đương nhiên bà ngoại nghĩ như thế không phải xem thường cháu gái mình, chỉ là Lục Ly bất kể là5nhìn từ góc độ nào cũng quá ưu tú, dù điều kiện của Hà Mạn Mạn vốn không tệ, nhưng cũng có chút không xứng với người ta.*** Tết đã cận kề, lại đúng lúc có kỳ nghỉ, đến cả nhà địa chỉ còn hết lương thực dự trữ, những sinh viên nghèo thì càng khỏi nói, Lâm Khiết chạy vạy khắp nơi, sẵn tiện hủy luôn những đơn hàng cổ đã đặt nhưng chưa gửi hàng trên trang Taobao, mới gom đủ tiền mua vé máy bay.

Những ngày sắp về nhà, Lâm Khiết chỉ ăn cơm với rau, vì muốn tiết kiệm, cô đến một miếng thịt cũng không dám ăn

Những ngày ấy, đến “tiểu cường” (gián) trong phòng, Lâm Khiết cũng cảm thấy giống một miếng thịt đang bò dưới đất

Sau đó,3may mắn nhận sự tiếp tế từ Cam Lộ và được Hà Mạn Mạn mời ăn mới qua được, những ngày “sống không bằng chết” đó cuối cùng cũng kết thúc trước khi cổ về nhà.

Nhà Lâm Khiết không giàu có, thậm chí so với nhà Hà Mạn Mạn còn có phần kém hơn

Nhưng ở thành phố B kinh tế không phát triển, số tiền kiếm được từ tiệm mỹ phẩm nhỏ do cha mẹ Lâm Khiết mở, cũng đủ cô “hoang phí”.

Nói “hoang phí”, cũng vì Lý Tín nên mới phát sinh

Nhà cổ kinh doanh mỹ phẩm, có shop online và cửa hàng, chuyên kinh doanh những sản phẩm thiên nhiên được làm từ bột ngọc trai và thuốc Đông y

Sản phẩm của một công ty có chút tiếng tăm, doanh số shop online cũng khá

Dần dần gia đình Lâm Khiết cũng thành lập một công ty nhỏ, cha mẹ của Lâm Khiết tuyển vài sinh viên tốt nghiệp ngành Đông y, phụ trách nghiên cứu và kiểm tra an toàn vệ sinh

Cũng xem là có chút quy mô, cha mẹ của Lâm Khiết còn quen biết với cha Hà Mạn Mạn

Đôi khi còn gọi điện thoại hỏi những kiến thức về dược lý Đông y.

Mỗi năm sau kỳ nghỉ, Lâm Khiết đều mang cho Hà Mạn Mạn các loại mỹ phẩm gia đình cô mới nghiên cứu, xem như là món quà cho cha Mạn Mạn

Năm nay Lâm Khiết vừa về nhà, vẫn như bình thường, cha mẹ cô vẫn suốt ngày làm việc trong phòng nghiên cứu, cô thì ra ngoài tìm bạn bè, hoặc đi làm thêm kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

Qua một người bạn cấp hai, cô tìm được một công việc ở một quán cà phê nhỏ

Lâm Khiết mang tạp dề, đội mũ, xem như là chính thức nhậm chức

Vài ngày đầu không có vấn đề gì, nhưng đứng một chỗ trong thời gian dài khó tránh khỏi mỏi chân

Nhân lúc không có khách, Lâm Khiết liền ngồi một chút, nhưng lần nào cũng bị quản lý trực ca bắt gặp

Cô cảm thấy khó hiểu, sao lại trùng hợp như thế?

“Lâm Khiết, lần thứ mấy rồi? Nếu cô ngồi thì đừng mặc đồng phục của tiệm nữa, chúng tôi không nuôi người lười biếng.”

Quản lý trực ca chống nạnh, nói một cách hung dữ

Đôi môi thoa son màu đỏ bầm, trông càng đáng sợ

Nghe thấy tiếng động, Lâm Khiết lập tức bật dậy, cúi gằm mặt xin lỗi: “Quản lý Cốc, em sai rồi, xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Quản lý trực ca họ Cốc, là một phụ nữ tầm 30 tuổi

Vì chỉ trực ca, không cần pha cà phê hay làm những việc khác nên suốt ngày phấn son lòe loẹt, trên người mặc bộ đồng phục đen, ngay cả chiếc váy màu đen cũng không biết do chị ta cố tình cắt ngắn hay do mông quá to mà khiến cho váy xốc lên ngắn hơn, chỉ cần khom lưng một chút là lộ cả chiếc quần lót ren màu đen bên trong.

Lâm Khiết biết nguyên nhân tại sao quản lý Cốc ăn mặc như thế, chẳng qua là muốn thu hút những anh chàng nhà giàu

Quán cà phê nơi Lâm Khiết làm thêm thuộc khu thương mại trung tâm thành phố B, là một quán cà phê cao cấp nổi tiếng trong thời gian gần đây, một ly cà phê thông thường cũng hơn 100 tệ, những món bánh ngọt như macaron, Souffle thì càng khói nói.

Khách đến quán đều là nhân viên văn phòng gần đây, thậm chí là cấp quản lý, nói chung khách hàng ở đây tố chất và khả năng kinh tế đều khá cao, đây cũng là lý do Lâm Khiết chọn làm thêm tại đây.

Đương nhiên tên quán cũng rất hay, rất được lòng Lâm Khiết.

“Breeze, tức Gió nhẹ.”

Quản lý Cốc xem bộ dạng của Lâm Khiết, cười khinh bỉ, sau đó ưỡn ẹo đi mất

Lâm Khiết đứng phía sau quầy tính tiền với đôi chân ê ẩm, miễn cưỡng vịn vào mặt quầy bằng đá Marble

Sau khi nói xong Lâm Khiết, quản lý Cốc ngồi vào chỗ nổi bật nhất trong quán, Lâm Khiết cắn môi nhìn chị ta, không cam tâm.

Nếu không vì mức lương phù hợp, chị hai đây còn lâu mới làm việc ở đây!

Nhìn bóng lưng quản lý Cốc, Lâm Khiết thè lưỡi làm mặt quỷ nghịch ngợm, nhưng lại không chú ý đến một bóng người trước mặt, kèm theo là mùi nước hoa nhàn nhạt, dễ chịu, nếu ngửi kỹ hơn thì sẽ nhận ra đó là mùi Thiên Trúc Quỳ (Dương Tú Cẩu)

Tao nhã lại cao quý, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, không giống những người đàn ông thông thường chỉ có mùi cologne (1), ngửi lâu là mất cảm giác.

Lâm Khiết lơ đãng gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, thật là một người đàn ông tinh tế

Vì gia đình Lâm Khiết làm mỹ phẩm, đương nhiên cũng liên quan đến chế tạo nước hoa, nên một số cây thuốc thực vật, đặc biệt là những loài hoa có mùi thơm nồng nàn, cô gần như đều có thể phân biệt được, đặc biệt là một loài hoa có giá trị dược liệu cao như Thiên Trúc Quỳ.

Người đàn ông trước mặt dường như thấy được động tác tinh nghịch của Lâm Khiết, anh cười nhẹ thành tiếng.

Như bị nhìn thấu tâm sự, đôi gò má của Lâm Khiết ửng hồng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước thì thấy người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ đen, cổ tay vắt một chiếc áo vest màu xanh ngọc

Vóc dáng anh ta khá cao, Lâm Khiết ngay cả mặt anh ta cũng không nhìn, liền gập người chào, sau đó lễ phép hỏi:

“Xin chào, anh chọn món gì ạ?” Người đàn ông trước quầy nhìn cô gái nhỏ nhắn tóc vấn cao đang cúi gập người trước mặt mình, liền cảm thấy không vui, tại sao những người khác đều có thể nhận ra anh qua mùi nước hoa, cô ta thì không?

“Chiếc mũ này xấu quá, cô xõa tóc ra đẹp hơn.” Cô hỏi một đằng, anh ta trả lời một nẻo, giọng của anh ta nhẹ nhàng rất cuốn hút, như dòng suối giữa mùa đông, trong vắt nhưng tao nhã.

Lâm Khiết đang cúi chào lập tức đơ cả người, mồ hôi rịn ra từ sau ót.

Giọng nói này..

Nếu cô không nghe lầm thì...

Là Chủ tịch trường! Lâm Khiết lập tức ngẩng đầu, mặc kệ phần tóc mái che khuất đôi mắt sáng của cô, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt cao hơn mình một cái đầu

Mặt trắng môi đỏ, môi hình cánh cung, chỉ cần mím lại là khóe môi tự nhiên hướng về trên, sống mũi thẳng và cao, một đôi mắt cuốn hút đang nhìn cô

Khác với khí chất hòa nhã thanh tao của Lục Ly, Chủ tịch lại cuốn hút lả lơi.

Quả nhiên là anh ta, chủ tịch trường - Hạ Tu Dục! Anh không phải đang ở thành phố A à, sao lại đến thành phố B? Lâm Khiết bất ngờ đến đơ của người, ấp a ấp úng nói không thành lời

Quản lý Cốc đang ngồi ở hướng ngược lại với hai người, kể từ câu chào hỏi lúc nãy của Lâm Khiết thì chị ta không nghe cô nói gì nữa, cảm thấy kỳ lạ liền quay đầu qua xem

Đôi mắt chị ta lập tức sáng quắc lên trước vẻ đẹp của Hạ Tu Dục.

Hạ Tu Dục như hiểu được Lâm Khiết đang nghĩ gì, anh cười nhạt, ngón tay dài xoa xoa vùng xương cạnh hàm tinh xảo của mình, từng cái như trêu ghẹo trái tim yếu ớt bé nhỏ của Lâm Khiết

“Tôi vì cô mà gác hết công việc trong một tuần đến thành phố B này, Lâm tiểu thư, không tính mời tôi uống chút gì sao?”

Hạ Tu Dục nhìn Lâm Khiết đang đờ đẫn, giọng nói nhẹ nhàng tựa một làn gió mát ấy giống một tấm lưới kín mít giăng vào trái tim Lâm Khiết, cô không thể chống cự.

Anh ta nói cái gì, vì cô?

Lúc này, không đợi Lâm Khiết nói tiếp, quản lý Cốc liền nhong nhong chạy đến, gót giày cao gót nện vào nền gạch phát ra những tiếng “cộc, cộc”, chống tay vào quẩy phục vụ, chưa đợi Lâm Khiết phản ứng, chị ta đã bắt đầu to tiếng mắng cô, trong lời nói đều là sự công kích.

Hạ Tu Dục cau mày rùng mình.

(1) Cologne chỉ chứa từ 2 - 5% tinh dầu nước hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.