Người Dấu Yêu

Chương 36: Chương 36




Lục Ly âm thầm ngồi bên giường nhìn Hà Mạn Mạn, khóe môi anh chứa nụ cười, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng

Hà Mạn Mạn đang say giấc dường như cảm nhận được ánh nắng chiếu trên mắt mình, cô khẽ cau mày

Lục Ly vẫn đang ngắm nhìn cô, anh giơ tay che đi tia nắng quấy nhiễu ấy, để lại một chiếc bóng nhỏ trên khuôn mặt của cô.

Bàn tay thon dài trắng nõn che phủ đỉnh đầu của Hà Mạn Mạn, cứ như Lục Ly đang dồn hết sức bảo vệ cô

Nhưng Hà Mạn Mạn vẫn tỉnh giấc bởi tia nắng ấy

Cô vẫn chưa mở mắt, nằm lười biếng, khẽ rên như một chú mèo

Ngay sau đó, cô mở mắt ra2liền nhìn thấy Lục Ly đang cười mỉm nhìn mình.

Hà Mạn Mạn mơ màng chớp chớp đôi mắt..

“Á!” Hà Mạn Mạn nhất thời không phản ứng kịp, hét toáng lên, ngồi phắt dậy, kéo chăn lùi về phía chân giường, cúi đầu ngại không dám nhìn mặt Lục Ly

Cô ngượng ngùng gọi: “Thầy Lục...” Giọng nói này và tiếng thét lúc nãy như là hai người khác nhau, lần này lại nhỏ giống như con muỗi

Dường như biết Hà Mạn Mạn đang xấu hổ, anh kiên nhẫn không vạch trần cô, vẫy tay với cô, dịu dàng nói: “Qua đây, thầy xem thử em còn sốt không?”

Ngữ điệu của Lục Ly hơi khác thường, cứ như đang dụ dỗ

Hà Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn7anh, rồi đôi mắt như bị dán chặt không thể rời đi

Dưới nắng sớm Lục Ly như mới tắm xong, mái tóc vẫn chưa khô hoàn toàn, vương trên trán

Đôi mắt sáng ngời và đuôi mắt cong, ngay cả nốt ruồi nhỏ phía đuôi mắt của anh cũng rất thu hút

Anh vươn bàn tay thon dài ngoắc Hà Mạn Mạn, cô lần mò qua như ma xui quỷ khiến.

Thấy Hà Mạn Mạn đang dần di chuyển về phía mình, Lục Ly mỉm cười hài lòng, vươn tay vén tóc mái của Hà Mạn Mạn, đỡ lấy đôi vai của cô

Đôi môi mỏng như cánh hoa mang theo thân nhiệt của anh, hôn lên vòm trán trắng muốt của cô, hơi thở của Hà Mạn9Mạn như lỡ mất một nhịp

Anh thủ thỉ: “Ừm, đỡ nhiều rồi, chắc không sốt nữa.”

Lục Ly dùng môi để thử nhiệt độ, có được kết quả vừa ý, anh vươn tay xoa tóc mái rối bù của Hà Mạn Mạn, khẽ cười một tiếng

Nhưng rồi anh lại phát hiện Hà Mạn Mạn ngồi thơ thẩn, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình trượt sang một bên, lộ ra nửa bờ vai, nhờ ánh mặt trời mà trông càng trắng sáng hơn

Ánh mắt Lục Ly khẽ ngưng đọng, ngượng ngùng nhìn nơi khác.

Động tác này của Lục Ly khiến mặt Hà Mạn Mạn bỗng chốc ửng đỏ, cắn môi ngơ ngác nhìn anh

Lục Ly cúi đầu nhìn cô, có chút lo lắng Hà Mạn5Mạn vẫn còn chưa khỏe hẳn, cũng sợ tên khốn Khúc Minh tối hôm qua đã làm tổn thương cô, anh dịu dàng nói:

“Sao thế, không khỏe chỗ nào?” Giọng nói không giấu nổi sự lo lắng.

Hà Mạn Mạn lắc đầu, thỏ thẻ: “Em chỉ thấy mình giống như đang nằm mơ..”

Nghe thấy Hà Mạn Mạn nói thế, Lục Ly phì cười thành tiếng

Lần đầu tiên Hà Mạn Mạn phát hiện nụ cười của Lục Ly còn ấm áp hơn cả ánh nắng giữa ngày đông, soi thẳng vào tim cô, làm tan chảy cả một trái tim băng giá.

Lục Ly đưa tay véo mặt Hà Mạn Mạn Hà Mạn Mạn chợt ngơ ra, nhíu mắt nhớ lại tối hôm qua mình véo mặt3của Lục Ly, giận dỗi bĩu môi..

Hay lắm! Không ngờ lại trả đũa mình như thế! Điều không ngờ đến là, một giây sau gương mặt anh tuấn của Lục Ly bỗng tiến gần hơn, khẽ hôn lên chóp mũi của Hà Mạn Mạn, dịu dàng và ấm áp

“Như thế có thực tế hơn chưa?” Lục Ly ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hà Mạn Mạn, anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, thấy cô càng ngơ ngẩn hơn

Anh lại hồn cô lần nữa, mục tiêu lần này là đôi môi đang bĩu lên của Hà Mạn Mạn

Ngón tay mát lạnh của anh khẽ chạm đôi môi mềm mại của Hà Mạn Mạn

Đôi mắt của Lục Ly rũ xuống, khẽ hôn lên

Nụ hôn này thật khác thường, muốn thu về cũng không được

Lục Ly chỉ cảm thấy môi của Hà Mạn Mạn như được phủ một lớp mật, mềm mại và ngọt ngào

Tức thì, nụ hôn của Lục Ly như một cơn mưa bão điên cuồng cuốn lấy Hà Mạn Mạn

Đôi mắt sáng như sao của Lục Ly tràn ngập tình cảm dịu dàng cùng yêu thương cháy bỏng

Anh biết ngay từ khi quyết định bên cạnh Hà Mạn Mạn, dục vọng bị kiềm chế bao lâu nay đã bắt đầu giải phóng

Lục Ly tự nhận mình là một người có sức khống chế cực tốt, nhưng khi đối diện với Hà Mạn Mạn, hết lần này đến lần khác anh phải chịu thua

Tình yêu và dục vọng của người đàn ông là hai phạm trù khác nhau, có dục vọng chưa hẳn đã có tình yêu

Nhưng có tình yêu, dục vọng chắc sẽ cao ngút trời

Bây giờ Lục Ly đang trong tình trạng này.

Lục Ly ôm lấy chiếc eo thon của Hà Mạn Mạn, nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn

Bàn tay vốn dĩ mát lạnh của Lục Ly không kiếm được chầm chậm lướt qua góc áo của Hà Mạn Mạn, chạm lên bờ vai mịn màng của cô

Dường như tay của Lục Ly quá lạnh, khiến Hà Mạn Mạn đang đắm chìm trong nụ hôn bỗng chốc bừng tỉnh, phát hiện ra cả người Lục Ly đã đè hắn lên người cô.

Chóp mũi cô phảng phất hương thơm say đắm của anh, mùi thơm mát dịu của riêng Lục Ly, mùi hương khiến cho Hà Mạn Mạn say mê hết lần này đến lần khác, dưới thân lại là tấm chăn mỏng, ấm áp dễ chịu.

“Thầy..

Thầy Lục..”

Hà Mạn Mạn khó khăn bám víu lấy một chút lý trí còn sót lại, mặt cô đỏ như gấc, dịu dàng gọi Lục Ly

Anh đang gần như mất hết lý trí, bàn tay sắp cởi chiếc cúc áo sơ mi trước ngực của Hà Mạn Mạn bỗng dừng lại.

Hà Mạn Mạn nằm ngửa mặt ở trên giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, bên tai là tiếng thở dốc của Lục Ly

Lục Ly ôm cô, gương mặt đẹp vùi vào trong hõm cổ của cô, hít lấy hương thơm nữ tính trên người của Hà Mạn Mạn

Lúc lâu sau anh mới nói một câu, giọng nói khàn đặc vì bị ham muốn xâm chiếm: “Bây giờ đến thầy cũng có cảm giác không chân thực...” Nói rồi Lục Ly chống tay lên giường, đứng phắt dậy đi vào nhà tắm

Hà Mạn Mạn ngẩn ngơ nằm trên giường

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào vọng ra từ phòng tắm

Hà Mạn Mạn cắn môi dưới, mặt đỏ bừng

Cô tạm cho là do Lục Ly quá yêu cô, nhìn thấy cô và không kiểm soát được bản thân

Phản ứng sinh lý buổi sáng của đàn ông thôi mà, cô hoàn toàn hiểu được.

Hà Mạn Mạn nằm ở trên giường, ngửi mùi hương của Lục Ly trong tấm chăn, cười ngây ngô thành tiếng, nhíu mắt lại, vui vẻ lăn qua lăn lại ở trên giường.

Trong phòng tắm, Lục Ly vẫn mặc nước xổi ào ào

Rõ ràng đang là mùa đông, nhưng bên trong phòng tắm lại chẳng có chút hơi nước nào khiến người khác không khỏi ngờ vực

Cô nhìn kỹ bộ đo nhiệt của máy nước nóng, mới phát hiện Lục Ly đang tắm nước lạnh, nhằm dập tắt ngọn lửa trong lòng anh.

Anh thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu

Những giọt nước lạnh men theo mái tóc của Lục Ly lăn xuống xương cằm và cần cổ hoàn hảo của anh, lại theo rung động của yết hầu đang rung nhẹ, lăn xuống lồng ngực, cơ bụng và đường Apollo"s belt săn chắc của anh...

Lục Ly thầm trách mình mất kiểm soát

Nhưng đối với anh mà nói, Hà Mạn Mạn như thuốc gây nghiện, thậm chí còn hơn thế, một khi dính phải sẽ điên loạn như đánh mất lý trí

Nếu lúc nãy không dừng lại kịp, có lẽ anh sẽ khiến Hà Mạn Mạn sợ hãi, càng làm cô tổn thương hơn

Anh có thể đợi, đợi đến khi Mạn Mạn tự cảm thấy đã đến lúc, đợi đến thời khắc thích hợp nhất

Còn trước lúc đó, anh sẽ không cưỡng ép cô...

Nghe thấy tiếng cười và tiếng hò reo của Hà Mạn Mạn vọng đến từ bên ngoài phòng tắm, lần đầu tiên Lục Ly cảm nhận được hơi thở của con người trong nhà mình

Anh khẽ nhếch môi, hàng mi thấm nước đẹp không nói nên lời, trong tim anh tràn ngập sự ngọt ngào...

Sau bữa sáng, Hà Mạn Mạn và Lục Ly chưa kịp dọn dẹp đã có người đến nhân chuồng

Vừa mở cửa ra liền thấy Hạ Tu Dục cầm một bộ trang phục đứng ngay cửa

Vừa vào nhà, Hạ Tu Dục đã nhìn thấy Hà Mạn Mạn sắc mặt hồng hào, nhảy nhót vui vẻ

Hạ Tu Dục liền nhếch mép cười, nói: “Mạn Mạn, thần sắc tốt nhỉ.”

“Thường thôi thường thôi.” Hà Mạn Mạn nói rồi đón lấy chiếc túi lớn trong tay Hạ Tu Dục, là Eland

Cô cười với Hạ Tu Dục, nói:

“Cảm ơn Hạ đại ca.” Hà Mạn Mạn dứt lời, Lục Ly đích thân rót cho Hạ Tu Dục một ly nước, đặt lên bàn trà

Nghe thấy Hà Mạn Mạn gọi Hạ Tu Dục thân mật như thế, Lục Ly khẽ nhíu mày.

Anh hơi ghen

“Sau này cứ gọi cậu ta là Tu Dục, hoặc gọi thẳng họ tên, thầy cho phép em.” Lục Ly nói với Hà Mạn Mạn, gật đầu với cô và ngồi xuống bên cạnh

Đôi mắt đào hoa của Hạ Tu Dục đảo qua đảo lại giữa hai người, anh nhìn Lục Ly khẽ cười

Hạ Tu Dục biết anh ta chẳng thể nói lại Lục Ly nên quay sang trêu chọc Hà Mạn Mạn.

“Đúng vậy, Mạn Mạn, sau này tôi gọi em là chị dâu nhé, Lục Ly lớn hơn tôi vài tháng.” Chị dâu..

Lý nào lại như thế..

Mỗi lần xấu hổ là cái miệng lanh lợi của cô bỗng cứng đơ, lắp ba lắp bắp không thể phản bác Hạ Tu Dục, chỉ có thể ngồi một chỗ đỏ mặt, hai tay và túi giấy đựng quần áo

Nhìn dáng vẻ của Hà Mạn Mạn, Lục Ly khẽ vỗ vai cô, bảo cô vào phòng thay quần áo trước

Khi Hà Mạn Mạn khép cửa phòng ngủ lại, gương mặt ngả ngớn của Hạ Tu Dục lập tức thay đổi, sắc mặt nhìn Lục Ly hơi nghiêm túc

Thật ra lúc Hạ Tu Dục gõ cửa, Lục Ly đã cảm nhận được có gì đó không đúng

Nếu như đến đưa quần áo, không thể nào sớm như thế, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì

Lục Ly nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, hạ thấp giọng nói: “Đã tra ra được địa chỉ IP của bức ảnh.”

Hạ Tu Dục gật đầu, anh lôi từ túi áo ra một mảnh giấy, phía trên có một dãy số

Lục Ly nhìn rồi vứt lên bàn trà, nói:

“Nếu cậu đã tới, vậy thì chứng tỏ là đã tra ra được người đứng sau, là ai?”

Ngữ khí của Lục Ly hơi lạnh, vẻ mặt cũng lạnh lùng như một tảng băng

Hạ Tu Dục đã cảm nhận được áp lực của Lục Ly, hiểu cảm giác của Lục Ly

Trên diễn đàn của trường tràn ngập những lời lăng mạ, người mình yêu chịu tổn thương, nếu như chỉ nhắm vào mỗi anh, có lẽ anh không tức giận và chấp nhặt như thế

Nhưng đến cả người vô tội bên cạnh mình cũng chịu tổn thương, nếu là Hạ Tu Dục, có lẽ đã đến tận nhà, đánh bầm dập cái tên đăng tin ấy, rồi đâm đơn kiện hăn tội xâm phạm đời tư, kiện đến nỗi tan nhà nát cửa.

Nhưng nhìn bộ dạng của Lục Ly, Hạ Tu Dục có chút không dám nói với anh người đăng tin là ai.

“Cũng may là trong kỳ nghỉ hè, chuyện này chỉ sau một tuần nghỉ lễ sẽ tạm vơi đi.” Hạ Tu Dục cố nói tránh, cắn môi, cười gượng.

Chỉ là người đăng bức ảnh này, anh ta thật sự rất khó nói ra

Hạ Tu Dục nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín

Hà Mạn Mạn vẫn đang ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.