Người Dấu Yêu

Chương 34: Chương 34




Từ trên cao, Hà Mạn Mạn nhìn anh, từ đỉnh đầu, trán, lông mi dài cong vút, nốt ruồi lệ và sống mũi cao, làn môi..

tất cả đều rất hoàn hảo, chỗ nào Hà Mạn Mạn cũng rất thích

Hà Mạn Mạn rất muốn ôm chặt lấy Lục Ly, nhưng bây giờ lại hơi nhát gan, như thể tất cả sự can đảm đã được cô sử dụng hết vào lúc nãy rồi...

Lục Ly ngẩng đầu nhìn Hà Mạn Mạn đang nhìn mình không chớp mắt, anh nhìn lại bả vai trần của cô, nghĩ đến cô vẫn còn sốt, cuối cùng thở dài không nỡ, lấy cái chăn ở phía sau đắp lên vai cho cô, anh kéo chăn lại cho ngay ngắn, nhẹ nhàng hỏi:

“Mạn Mạn, em đã nghĩ đến hậu quả khi chúng ta bên nhau chưa?” Ánh mắt anh2trở nên nóng bỏng, như thiêu đốt Hà Mạn Mạn.

Hà Mạn Mạn lắc đầu, nhìn đôi mắt của Lục Ly, trong bóng tối vẫn đẹp hệt như một viên đá quý, Hà Mạn Mạn kiên định nói: “Em không lý trí như thế, nếu suy xét những vấn đề ấy trước tiên, thấy Lục, chuyên môn của thầy là kinh tế, thấy cũng biết suy xét hậu quả, cân nhắc lợi hại, thì chẳng phải là tình yêu mà là giao dịch mua bán!” Hà Mạn Mạn dừng lại, nhìn Lục Ly đang chăm chú nhìn mình, cô nói tiếp:

“Em đã nhìn thấy tấm ảnh trên diễn đàn trường, cũng thấy người khác bình luận về em, thầy nghĩ như thế đã khiến em đau lòng, mà buồn bã nhụt chí? Không thể nào, em đã thích là thích!”

Hà Mạn Mạn cảm7thấy bây giờ mình như một bụi cỏ nhỏ trên vách núi cheo leo, phía dưới là bờ vực sâu thẳm, còn bên cạnh là Lục Ly

Cô đã bày tỏ tấm lòng của mình, nên những vấn đề khác cô không quan tâm nữa, cả tình huống xấu nhất cô cũng nghĩ đến rối, cùng lắm là cô tiếp tục đi học, Lục Ly sang Anh, mãi mãi không liên quan nhau nữa

Hoặc là nhiều năm sau, gặp nhau trên phố, cô đã thành vợ người ta, còn dắt theo con nhỏ, bên cạnh Lục Ly cũng có một người khác, sau đó giống ca từ trong bài hát ấy:

Anh ghi lòng tạc dạ hỏi tôi, từ khi chia tay em vẫn khỏe chứ...

Nghĩ đến đây Hà Mạn Mạn lại bật khóc, cô cũng không biết mình làm sao nữa, cứ gặp9phải Lục Ly là cô lại trở nên yếu đuối..

Cô bây giờ như bị chưng hửng bởi thái độ của Lục Ly, cô có lòng tin mãnh liệt, nhưng lại không tìm được cửa vào trái tim anh, trong sự mù mịt không lối ấy, lại chợt nhìn thấy vài tia sáng ban mai

Giọng nói của cô, từng câu từng chữ cô nói ra đều chạm đến trái tim của Lục Ly

Lục Ly chống hai tay lên mép giường, cứ như vậy lấy Hà Mạn Mạn, anh nhìn cô chằm chằm, chợt nói: “Em còn nhỏ, có rất nhiều chuyện chưa hiểu.”

“Em đã hai mươi mốt tuổi rồi, không nhỏ nữa, hơn nữa, thầy có lớn hơn em bao nhiêu đâu.” Vành mắt Hà Mạn Mạn chợt đỏ lên, vẫn ngoan cố tỏ ra mình không hề yếu đuối, mình rất kiên5cường.

Lục Ly thở dài, kém hơn anh bảy tuổi còn nói chẳng nhỏ hơn anh bao nhiêu, thể thì bao nhiêu tuổi mới xem là nhỏ hơn đây.

“Mạn Mạn, em nghe thầy này, thầy lớn hơn em gần bảy tuổi, độ tuổi này của em như nụ hoa hé nở mới biết yêu

Em chưa trải đời, kinh nghiệm sống còn ít, rất dễ nảy sinh thiện cảm với người khác.” Lục Ly khẽ nghiến răng kìm nén sự hoang mang trong lòng:

“Em không có nhiều người thân ở thành phố A này, đối với thầy có lẽ cũng chỉ là có thiện cảm, cũng có thể tình cảm em dành cho tôi chỉ là sự dựa dẫm nhiều hơn tình thân và tình yêu

Thầy là thầy của em, tình cảm em dành cho thấy chính là kính mến và tôn thờ

Em muốn3tự lập, nhưng trong quá trình này lại chịu tổn thương, cho nên em đem sự quyến luyến cha mẹ ấy dồn lên một người lớn tuổi hơn mình, đây không phải là yêu, mà là rung động nhất thời của tuổi trẻ...”

Lục Ly dịu dàng giải thích, nhìn chằm chằm vào bả vai đang run lên vì đau lòng của Hà Mạn Mạn, lại vội rời mắt đi, anh không nỡ.

Hà Mạn Mạn ngây người ra...

Đây chính là đáp án của thầy Lục sao? Đây, là lời từ chối à...

Nghe thấy câu nói tựa như trả lời của Lục Ly, trái tim của Hà Mạn Mạn đã hoàn toàn nguội lạnh Hóa ra ngay cả tình cảm cô dành cho anh mà anh cũng không tin, còn cảm thấy cô đang cố tình gây rối, cho rằng đó chỉ là sự rung động của trẻ trâu? Coi người đã sống hơn hai mươi năm như cô là một đứa trẻ, còn anh như một người giáo viên đưa học sinh lạc lối về đúng đường, dùng điệu bộ của giáo viên để dạy dỗ cô!

Hà Mạn Mạn đưa tay lau nước mắt, cô chỉ cảm thấy đầu mình hơi choáng, sau khi trấn tĩnh lại, Hà Mạn Mạn nhìn Lục Ly, từng câu từng chữ cô nói ra đều vô cùng nghiêm túc:

“Thầy có thể không chấp nhận em, nhưng mong thầy đừng nghi ngờ em!” Nói xong cô bất ngờ đẩy cánh tay đang chống trên giường của Lục Ly ra, chân trần lảo đảo bước ra khỏi phòng ngủ, bộ đầm rách rưới vẫn chưa thay

Dù nhà của Lục Ly không nhỏ, nhưng Hà Mạn Mạn nhanh chóng tìm ra cửa chính, bây giờ cô chỉ muốn bỏ chạy, chỉ muốn chạy đến một nơi thật xa, để bản thân bình tĩnh lại, để nghĩ xem làm sao để đối mặt với Lục Ly.

Lục Ly bất chợt bị Hà Mạn Mạn đẩy ra, anh ngồi bệt trên đất, quay đầu nhìn bả vai mong manh đang run rẩy của cô, cuối cùng anh siết chặt nắm tay, đứng phắt dậy

Ông trời, xin ông hãy tha thứ cho lòng tham của con, tha thứ cho sự lưỡng lự phân vân, tha thứ cho tất cả sai lầm của con

Con có thể từ bỏ tất cả, con chỉ cần một minh Hà Mạn Mạn thôi, được không? Hà Mạn Mạn vừa mới đặt chân lên thảm lông ở thềm của, Lục Ly chạy theo giữ lấy cổ tay cô.

Giây tiếp theo, Hà Mạn Mạn quay người lại, liền lọt thỏm trong vòng tay ấm áp của anh

Trong vòng tay ấy, có mùi trà xanh và đàn hương hòa quyện đặc trưng của Lục Ly, khiến trái tim cô dịu xuống

Hà Mạn Mạn cảm thấy có một cánh tay chắc khỏe đang ôm chặt lấy eo mình, một tay khác của anh đặt sau gáy cô, khiến cho cả người cô áp sát vào anh, không một kẽ hở.

Hà Mạn Mạn tựa vào lồng ngực của Lục Ly, nghe tiếng tim anh đập, miệng cô hé mở.

Lục Ly...

Anh đang ôm lấy cô...

Không phải là cái ôm an ủi trong bệnh viện, cũng không phải là cô chủ động ôm anh từ phía sau, mà là cái ôm chính diện thật sự, hai người mở lòng ra để cho hai trái tim áp sát nhau

Hà Mạn Mạn không dám tin, thế nhưng cô vẫn không kìm được vòng tay ôm lấy cái eo gầy của anh, hai người ôm nhau thật chặt, không hề tách rời..

Hà Mạn Mạn ngây ngẩn, cô vùi mặt vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Thầy Lục...“.

Lục Ly không nói gì, vòng tay càng siết chặt hơn, như thể muốn cơ thể cô hòa vào cơ thể anh vậy, như đang xác định chắc chắn sự tồn tại của Hà Mạn Mạn.

Hà Mạn Mạn cũng lần đầu tiên nhận ra, vòng tay của thầy Lục còn ấm áp hơn cả chăn bông.

“Mạn Mạn, xin lỗi em...” Giọng anh hơi khàn, như thể đang cổ đè nén điều gì, nhưng bàn tay đang ôm Hà Mạn Mạn không hề nới lỏng.

Nghe lời nói của Lục Ly, Hà Mạn Mạn ngơ ngác.

Xin lỗi, xin lỗi cái gì?

Lúc nãy cô còn tưởng Lục Ly đã đón nhận cô, không biết hai từ xin lỗi này có ý nghĩa gì

Có ý nghĩa khác, hay là từ chối? Lúc này, Hà Mạn Mạn đã hiểu rõ được thái độ của Lục Ly, cô buông tay ra, nhìn người cao hơn có rất nhiều ấy đang lo lắng đau lòng nhìn cô, ánh mắt kia đối với Hà Mạn Mạn mà nói, như thể là đang thương hại cô vậy

Là tội nghiệp có nên mới bố thí cho cô một cái ôm? Cô cười khổ: “Thầy Lục, thầy không cần nói nữa.” Hà Mạn Mạn dừng lại, đến nhìn cũng không dám nhìn anh, cô cúi thấp đầu nhẹ nhàng nói: “Thầy không cần phải xin lỗi em, thích thầy là việc của riêng em, từ chối em cũng không phải lỗi của thầy, nhưng em muốn thấy biết, em thích thầy không phải là rung động nhất thời không có lý trí, ngược lại, em đã cân nhắc rất lâu mới quyết định bày tỏ với thầy, nếu như gây rắc rối cho thấy, vậy em xin lỗi, về sau em sẽ không làm phiền thầy nữa...” Hà Mạn Mạn cúi đầu thật thấp, giọng nói tủi thân trước nay chưa từng có chất giọng mềm mại của cô mang cả giọng mũi của người bị cảm, như một con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, kêu từng tiếng tội nghiệp ở ven đường

Lục Ly nhìn cô, anh bật cười, dịu dàng xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi:

“Nói xong chưa?”

Hà Mạn Mạn bĩu môi, gật đầu.

Đột nhiên đôi tay Lục Ly nâng gương mặt nhỏ bé của Hà Mạn Mạn lên, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, chỉ như chuồn chuồn đậu nước, nhưng cũng đủ để khiến cho Hà Mạn Mạn ngẩn ngơ tại chỗ.

Đây là ý gì?

Là do cố sốt đến ngu ngơ, xuất hiện ảo giác?

Lục Ly nhìn đôi mắt ngỡ ngàng của cô, khẽ thở dài, lại ôm cô vào lòng một lần nữa

Bên tại Hà Mạn Mạn truyền đến giọng nói tao nhã của Lục Ly, không còn trong trẻo lạnh lùng như trước, mà như mang theo cả ngàn tia nắng ấm, đối với cô, giọng điệu này trước nay chưa từng có, mang theo sự mềm mại mà cô chưa từng cảm nhận được

“Xin lỗi vì thầy đã hèn nhát lo sợ như vậy

Mạn Mạn, thầy vừa trả lời em rồi, lần này là thầy đi về phía em, em có cảm nhận được không?”

Lục Ly xoa đầu cô, nói tiếp: “Nếu em không quan tâm tới lời đồn của người đời, thì thầy sẽ đối mặt cùng em

Mạn Mạn..

chúng ta bên nhau nhé...” Mạn Mạn, chúng ta bên nhau nhé...

Mạn Mạn, chúng ta bên nhau nhé...

Mạn Mạn, chúng ta bên nhau nhé...

Tôi không cần biết có thể bên em ấy được bao lâu, cũng không quan tâm mấy lời cay độc của người khác, cả đời người, chúng ta không thể lúc nào cũng nghe theo lý trí, cũng không thể lúc nào cũng căng tất cả dây thần kinh ra

Tôi chỉ muốn nghe theo trái tim mình, nghe theo những gì trái tim bảo tôi làm...

Tôi không muốn mất Mạn Mạn, càng không muốn để lại hối tiếc về sau...

Trong nháy mắt, biết bao nhiêu cảm xúc lướt qua mắt Lục Ly, nhưng nhiều nhất vẫn là dịu dịu dàng và nhẹ nhõm.

Sau khi nghe câu nói đó, Hà Mạn Mạn cảm thấy đầu óc mình loạn cả lên, câu nói của anh cứ vang vọng không thôi

Cô không dám tin đẩy nhẹ anh ra, nhìn vào sự chân thành trong mắt anh, nhìn vào niềm vui và sự dịu dàng ấy, cô lí nhí lắp bắp: “Thầy Lục..

thầy...” “Love to fill the distance..

Câu này không phải em nói sao?” Lục Ly chạm nhẹ vào chóp mũi đã ướt lệ của cô, thoáng cái đầu ngón tay đã dính đầy nước mắt.

Love to fill the distance...

Dùng tình yêu lấp đầy khoảng cách

Hóa ra thầy vẫn luôn nhớ, tốt quá...

Hóa ra không phải là cô yêu đơn phương, thật tốt quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.