Người Dấu Yêu

Chương 31: Chương 31




Hà Mạn Mạn vô thức có người lại trong chiếc áo khoác nhưng vẫn cảm thấy tiết trời lạnh đến thấu xương, lần đầu tiên cô đón Giáng sinh với tâm trạng thế này...

Ngột ngạt!

Nghĩ đến ánh mắt của Lục Ly khi nãy, không chỉ cơ thể cô cảm thấy giá lạnh mà trái tim cũng nguội lạnh theo.

Có lẽ, là do bản thân cô đòi hỏi quá nhiều

Có lẽ, thầy Lục vẫn luôn bị ép buộc phải để ý đến cô chứ không phải là muốn chủ động quan tâm cô, có lẽ vì bị ép buộc như vậy nên khiển thấy chán ghét, chắc hẳn thấy ghét cô lắm...

Thế mà cô không nhận ra, còn cho rằng người ta2thích mình

Kiểu người như cô, quan hệ gia đình rối rắm phức tạp, cũng không giàu có, ngoại hình chỉ tạm chấp nhận được, cái giỏi nhất chỉ là tài ăn nói, hôm nay còn để người ta phát hiện mình mắc hội chứng lo âu gián đoạn

Hà Mạn Mạn ngồi ở đó đung đưa chân, nhìn đôi giày cao gót nhỏ trên chân mình, không hiểu sao lại nhớ đến câu chuyện của cô bé Lọ Lem, cô tự cười nhạo:

“Đeo giày thủy tinh thì cô bé Lọ Lem cũng vẫn chỉ là cô bé Lọ Lem thôi, giống như phân bón vậy, nói đủ kiểu ba hoa chích chòe, cuối cùng vẫn là thứ được làm từ phân.”

“Nhưng cuối7cùng cô bé Lọ Lem trở thành Hoàng hậu, còn..

cũng trở thành vật thiết yếu của người nông dân, tránh được số phận bị quẳng vào ống cống.” Một giọng nói chợt vang lên từ phía sau, nhất thời lưng Hà Mạn Mạn cứng đờ lại.

Giọng nói truyền đến từ sau lưng ấy rất dịu dàng, ôn hòa, mang đến chút ấm áp trong mùa đông lạnh giá.

Hà Mạn Mạn quay đầu, dưới ánh trăng sáng, Phùng Dực Dương trong bộ Âu phục màu xanh lam đứng đó, mỉm cười dịu dàng nhìn Hà Mạn Mạn, phía sau anh ta là một khoảng không trống trải, không có bóng dáng người mà cô đang muốn gặp nhất.

Cô chào hỏi anh ta9theo phép lịch sự, Phùng Dực Dương ngồi bên cạnh cô, thấy Hà Mạn Mạn không mấy vui vẻ, anh ta nhẹ nhàng hỏi:

“Có chuyện gì không vui à?” Phùng Dực Dương vốn đến muộn, vừa bước vào cổng đã nhận ra Hà Mạn Mạn đang ngồi trong định nghỉ chân, thế là anh ta không vội vào tiệc mà đi thẳng ra đây nên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong sảnh tiệc

Hà Mạn Mạn lắc đầu, rõ ràng là cô không muốn nói.

Vì tôn trọng cô nên Phùng Dực Dương không hỏi nhiều, càng không đào sâu thêm nữa, chỉ ngồi đó với Hà Mạn Mạn, không nói một lời nào.

Yên lặng hồi lâu, tuy Phùng5Dực Dương là một người hướng nội vẫn không khỏi cảm thấy gượng gạo, anh ta nhìn Hà Mạn Mạn, bây giờ bỏ đi thì không hay lắm, ở lại thì không quen, nên dù không có chuyện gì anh ta cũng có tìm để tài để nói:

“Bài diễn thuyết lần trước của em..

tôi vẫn còn chưa nói lời chúc...”

“Mạn Mạn.” Đột nhiên một tiếng gọi cắt ngang lời của Phùng Dực Dương, anh ta thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng.

Dù đó là ai thì cũng là cứu tinh của anh ta!

Hạ Mạn Mạn nghe tiếng gọi liền quay qua nhìn thấy Hạ Tu Dục và Lâm Khiết đang đứng ở phía sau.

Hạ Tu Dục nhìn thấy3Phùng Dực Dương liền thân thiết vỗ vai một cái, cả bọn nói với nhau vài câu, sau đó Phùng Dực Dương liền tìm cớ bỏ đi.

Lúc này

dưới mái đình chỉ còn Hà Mạn Mạn, Lâm Khiết và Hạ Tu Dục

Hai người nọ không ngại nhàm chán cũng ngồi lại, cùng Hạ Mạn Mạn ngắm trăng, xem phong cảnh

Hà Mạn Mạn nhìn hai người cùng mình ngồi đây chịu lạnh, ngại ngùng nói: “Hạ đại ca, anh đưa Lâm Khiết vào trong đi, em ở đây một mình là được rồi, hai người không cần ở cùng em đâu.”

Hạ Tu Dục nghe thấy Hà Mạn Mạn nói như thế, nhìn sang Lâm Khiết đang ngồi cạnh cô: “Lâm Khiết, em có muốn vào không?” Lâm Khiết lắc đầu nói không muốn

Hạ Tu Dục gật đầu, anh ta quay sang Hà Mạn Mạn: “Anh cũng không thích mấy chỗ như vậy, bình thường những buổi tiệc thế này đều là Lục...” Lời nói của Hạ Tu Dục chợt khựng lại, anh ta biết không nên nhắc đến Lục Ly vào lúc này, thế mà không chú ý, suýt nữa lại thốt ra

Lâm Khiết hung hăng trừng mắt với Hạ Tu Dục, Hạ Tu Dục cười gượng hai tiếng, nhìn Hà Mạn Mạn không có bất cứ phản ứng nào thì thở phào một hơi

“Thật ngại quá, Hạ đại ca, cuộc họp hằng năm của công ty anh vì em mà hỏng cả...” Hà Mạn Mạn cúi thấp đầu, mặt đầy áy náy

Hạ Tu Dục xua tay, tỏ ý không bận tâm

Hà Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn ánh trăng bị đám mây che mất một nửa, lúc tỏ lúc mờ, giống như trái tim của Lục Ly, cô nhìn không thấu, cũng không sao hiểu được.

Đột nhiên Lâm Khiết hắt hơi một cái, Hạ Tu Dục sững người, vội cởi áo khoác của mình ra mặc cho Lâm Khiết, Lâm Khiết mỉm cười ngượng ngùng cảm ơn anh ta

Hà Mạn Mạn thấy vậy, trong lòng thầm chúc mừng cho hai người.

Nhìn trời càng lúc càng tối, Hạ Tu Dục xem đồng hồ, đã gần chín giờ, thời gian trôi qua nhanh thật, bọn họ ngồi không ở đây xem phong cảnh cũng đã hơn một tiếng đồng hồ

Hạ Tu Dục nhìn chóp mũi đỏ ửng của Lâm Khiết, sợ cô bị cảm, nói: “Để anh đưa hai người về, dù sao cũng tiện đường.”

Hà Mạn Mạn và Lâm Khiết nhìn nhau một cái, sau đó cùng gật đầu

Cô đứng dậy, lưu luyến nhìn vào bên trong Dinh thự Hào Đình, vũ hội hình như đã bắt đầu, Hà Mạn Mạn dễ dàng thấy được cái người nổi bật nhất trong đám đông đó - Lục Ly

Anh đang lả lướt khiêu vũ cùng với cô gái tên Linda ấy, từng bước chân uyển chuyển điêu luyện, vừa tao nhã vừa quý phái.

Cô gái đó mới là người cùng một thế giới với anh, chính cô ta...

Cuối cùng Hà Mạn Mạn cúi đầu xuống, quấn lại chiếc áo ba đờ xuy, cùng Hạ Tu Dục và Lâm Khiết đi về hướng bãi đỗ xe.

Trung tâm sàn nhảy, Lục Ly nhìn theo bóng lưng xa dần của Hà Mạn Mạn, hàng mi cong vút khẽ rung nhẹ, nhạc còn chưa dứt đã vội buông Linda ra

Linda không hiểu gì, cứ tưởng mình đã nhảy sai bước nào khiến Lục Ly mất vui, vội vàng giải thích rằng mình không hề cố ý.

Lục Ly cúi người chào lịch sự, thành thật nói: “Xin lỗi vì tối nay đã lợi dụng cô, Linda.” Nói xong xoay người bỏ đi, nếu không phải là do Hà Mạn Mạn ở bên ngoài, với cái tính cách thường ngày thì anh đã bỏ đi từ lâu rồi

Linda vội vàng lắc đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô ta vội kéo tay áo của Lục Ly lại, điệu bộ vô cùng đáng thương nói: “Tổng giám đốc Lục, em không bận tâm đâu, em không bận tâm.” Mọi người đều dừng lại không nhảy nữa nhìn hai người bọn họ, rì rầm bàn tán với nhau

Lục Ly nhìn hất tay Linda một cách nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, anh xuôi mắt nhìn cô ta, ánh mắt của một đấng bề trên nhìn xuống..

Linda như mất hết sức lực, loạng choạng vài bước, tựa vào cái bàn cách đó không xa, chỉ vì câu nói cuối cùng của Lục Ly.

Anh nói:

“Xin lỗi, tôi bận tâm...” Linda nhìn theo bóng lưng xa dần của Lục Ly, nghĩ đến người con gái lúc nãy, cắn chặt môi không can tâm, bàn tay nắm khăn trải bàn càng siết càng chặt.

Hai nhân vật trọng yếu nhất của công ty đều đi cả rồi, cuộc họp hàng năm cũng giải tán

Còn chưa tới được bãi đậu xe, điện thoại của Lục Ly đã vang lên, lòng anh vốn đang rối bời, anh không thèm nhìn, cũng không lấy điện thoại ra khỏi túi áo, trực tiếp đưa tay vào bấm tắt.

Không ngờ Lục Ly vừa lên xe, chưa kịp nổ máy, điện thoại lại rung lên, anh rít một hơi sâu, đành lấy điện thoại ra xem, là anh chàng thư ký giả làm nhân viên giao hàng tặng laptop cho Lâm Khiết, Lục Ly bực mình nối máy, còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã vội lên tiếng:

“Tổng giám đốc Lục, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi!” Lục Ly mím chặt môi hỏi chuyện gì

“Bức ảnh của anh với một nữ sinh đã lan truyền rộng trên diễn đàn trường Đại học A rồi.”

Ảnh?

Ảnh gì? Bên kia truyền đến tiếng gõ máy vi tính, nói tiếp: “Để tôi gửi ảnh cho anh.”

Lục Ly dùng cằm giữ điện thoại, lấy cái ipad bên cạnh ghế lái ra, chưa đến mười giây đã nghe thấy tiếng thông báo tít tít..

Lục Ly nhìn bức ảnh, trong chiếc xe hơi tối đen, màn hình máy tính hắt lên mặt anh ánh sáng lạnh lẽo, anh mở to hai mắt.

Là ảnh anh và Hà Mạn Mạn khi ở trong bệnh viện, chính là cái buổi tối ông ngoại của Hà Mạn Mạn mất ấy.

Trong ảnh, phòng cấp cứu không có người, Hà Mạn Mạn ôm lấy eo của Lục Ly khóc nức nở, Lục Ly đứng đó xoa lưng cô, thoáng nhìn đã nhận ra hai người, người cầm máy rất cứng tay, lấy góc chụp rất đẹp, chụp ra cảm giác vô cùng lãng mạn.

Trong đó, quan hệ của hai người họ được thể hiện rõ qua từng cử chỉ, ai nhìn cũng biết

Chắc chắn là đêm hôm đó, Lưu Na Na đã chụp lén hai người.

Trong mắt những người không biết rõ sự tình, đây đúng là một tấm ảnh tố cáo mối tình thầy trò trái đạo lý

Lục Ly nhìn bức ảnh, lửa giận trong mắt lập tức bùng lên, “Liên hệ với bộ phận quản lý mạng, nhanh chóng gỡ hết hình xuống, tìm địa chỉ IP người đăng hình cho tôi.” Lục Ly nghiến răng nhìn bức ảnh, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Hạ đã biết chưa?” “Tôi đã gọi cho anh ấy hơn mười cuộc điện thoại, hình như điện thoại hết pin, vẫn chưa liên lạc được.”

“Vậy thì làm theo những gì tôi dặn trước, tôi đi tìm Tổng giám đốc Hạ.” Nói xong, anh tắt cuộc gọi, vứt điện thoại sang một bên, nới lỏng nút thắt cà vạt thắt quá chặt ấy ra, nhấn ga phóng vọt đi

Chuyện anh lo sợ cuối cùng cũng tới rồi.

Nhìn những câu chửi rủa bên dưới tấm ảnh, đa số đều nhắm vào Hà Mạn Mạn, gì mà mặt dày quyến rũ thầy giáo, gì mà trời sinh lẳng lơ, nói chung những từ dùng để chửi phụ nữ dễ dãi trên thế giới này đều được lối ra tận dụng hết

Ngược lại, Lục Ly trở thành người nạn nhân, mọi mũi dùi đều chỉ về phía Hà Mạn Mạn vô tội

Cô vẫn chỉ là đứa trẻ không hiểu đời, chuyện này thì liên quan gì tới cô ấy chứ?

Tình yêu thầy trò trong cái xã hội bây giờ có vẻ là một thuật ngữ khá nhạy cảm, vì dưới con mắt của quần chúng, từ xưa đến nay, thầy giáo đóng vai trò là một người đi trước giảng dạy học tập, truyền đạt kiến thức, giải đáp thắc mắc

Có sự phân biệt vai vế trong mối quan hệ với học sinh, thầy là người vế trước, trò là vế nhỏ, cho nên nhiều người cho rằng tình yêu thầy trò là trái luân thường đạo lý, trong trường học, đây là một chủ đề gây tranh cãi nhiều nhất, hơn nữa còn luôn đi liền với vấn đề xâm hại tình dục.

Cũng bởi vì chuyện này liên quan tới quá nhiều vấn đề, Lục Ly thà để bản thân mình gánh hết trách nhiệm cũng không muốn Hà Mạn Mạn phải chịu tổn thương.

Trên đường lái xe, Lục Ly nhìn cái hộp tinh xảo bên cạnh ghế lái, tay cầm vô lăng không ngừng siết chặt

Đoán rằng trên xe của Hạ Tu Dục còn Lâm Khiết, trường học gần khách sạn nhất, sau đó mới đến nhà bà ngoại của Hà Mạn Mạn, thể thì bọn họ có thể sẽ về trường trước

Lục Ly không chần chừ chạy thẳng về hướng trường học

Anh không dám hy vọng Hà Mạn Mạn không đọc được những câu nói gây tổn thương trên diễn đàn, anh chỉ mong rằng khi cô thấy những lời này, có anh ở bên cạnh an ủi cô, khuyên bảo cô, để cô biết được những chuyện này không cần cô gánh vác

Vốn nghĩ mình đi nước Anh thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, ít nhất có thể để cho Hà Mạn Mạn có một cuộc sống đại học yên ổn, bây giờ xem ra đã không thể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.