Người Dấu Yêu

Chương 25: Chương 25




Sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của anh, dù cho bình thường anh rất ít khi lộ ra biểu cảm như thế...

Thấy Hà Mạn Mạn như đang nói không sao, nhưng cô lại bất giác vung vẩy bàn tay phải, rõ ràng là đang đau

Lục Ly cắn môi, anh ngẩn ngơ nhìn Hà Mạn Mạn một lúc lâu, sau đó không suy nghĩ nhiều, đỗ xe cạnh đường đối diện, tháo dây an toàn, xuống xe, khóa lại, mọi động tác đều diễn ra nhanh chóng dứt khoát

Vốn tưởng anh sẽ bằng qua bên đường gặp cô, thế nhưng Lục Ly lại làm một việc cực khác người, anh đi về hướng ngược lại.

Trên đường đi, Lục Ly để ý những chiếc xe buýt, anh tiến đến trạm xe buýt phía trước một trạm mà Hà Mạn Mạn đang đứng đợi, mua một tờ báo

Thời2gian trôi đi, tình trạng tắc nghẽn đã cải thiện hơn, Lục Ly cầm tờ báo trong tay như thể không hề có ý định xem, ngược lại mọi người ở trạm xe anh đang đứng lại nhìn anh chằm chằm

Mặc dù cả người chỉ mặc quần áo bình thường nhưng ở anh vẫn toát ra vẻ cao quý, quan trọng hơn chính là cái khí thể toát ra từ anh, trong không hề giống một người phải ngồi xe buýt.

Lục Ly nhìn số người ở trạm này không đông, nhưng đến con phố thương mại trước kia lại đông hẳn lên, trạm này cách trạm tiếp theo không gần cũng không xa, thế nhưng những con người lười biếng kia nhất quyết không chịu đi bộ thêm vài bước đến trạm kế tiếp

Trong những con người lười biếng ấy có Hà Mạn Mạn tay còn đang bị thương

Rất7nhanh xe đã đến, Lục Ly ngồi ở vị trí gần cửa xe, cầm tờ báo lên xem, cổ để che kín mặt, từ ngoài nhìn vào vừa khéo che hết gương mặt đẹp đẽ của anh, như thế Lục Ly chẳng qua chỉ là người đàn ông khí thể hơn, ăn mặc tinh tế hơn mà thôi.

Đường xá thông suốt, cả xe buýt cũng chạy ngang tốc độ với BMW, các tài xế cũng muốn mau chóng rời khỏi cái con phố thương mại hay tắc nghẽn này, sợ đến giờ cao điểm lại kẹt nữa, không những tổn thời gian mà liên lụy mình về nhà muộn.

Hà Mạn Mạn lên xe khá nhanh, nhưng trên xe sớm đã không còn chỗ ngồi

Quả đúng với suy nghĩ của Lục Ly, người lười thì đâu cũng lười, như dự đoán của anh, Hà Mạn Mạn đứng ngay bên cạnh9anh, bởi vì nơi đó gần cửa xuống, lát nữa xuống xe không cần phải chen lấn.

Người lên xe ở trạm này rất đông, Hà Mạn Mạn bị chen lấn đến nỗi nghiêng đồng ngả tây, vừa phải bảo vệ bàn tay bị thương, vừa phải xách theo chiếc túi nặng trịch, tay còn lại bám vào tay vịn, không vững một chút nào.

Cô vốn đã gầy gò, bây giờ trông lại càng ốm yếu hơn.

Màn đêm dần buông xuống, bên ngoài cửa sổ những ánh đèn sáng lấp lánh rực rỡ, hắt từng đốm sáng lên đôi mắt những người đang nhìn chúng

Hà Mạn Mạn đứng đó bĩu môi, cúi đầu xuống nhìn chân mình tránh bị ngã, vừa ngẩng đầu lên đã chú ý đến người đàn ông ngồi trước mặt mình, không kìm được nhìn thêm vài cái, bởi vì cái khí thế mà người đó5tỏa ra đúng là rất khác biệt

Hà Mạn Mạn thầm cảm thán, đúng là một người đàn ông quyến rũ, dù cô không thấy được gương mặt của anh ta

Tờ báo đã che mất đầu và gương mặt của người nọ, thậm chí ngay cả cổ cũng che kín, cả người nhìn có vẻ gượng gạo rất không tự nhiên, thế nhưng không thể phủ nhận là dù có ngồi đó thì Hà Mạn Mạn vẫn có thể thấy được chân của anh ta, đôi chân dài đẹp thăng tấp.

Hơn nữa bàn tay cầm báo của anh ta cũng trắng nõn mịn màng, mười ngón tay thon dài, vừa nhìn là biết đây là tay của mấy cậu ấm nhà giàu..

Người này đâu giống phải ngồi xe buýt

Không chỉ Hà Mạn Mạn không nhịn được muốn quan sát anh, những hành khách khác cũng để ý tới người đàn3ông không phù hợp với chiếc xe buýt này, đúng lúc đó xe chạy, tay Hà Mạn Mạn nắm chắc lắm mới đứng vững được, đang định nhìn người đàn ông “kỳ lạ nhưng quyến rũ” ấy thêm chút nữa thì anh ta lại đột nhiên đứng lên.

Người chung quanh nhìn thấy có ghế trống đều muốn tranh nhau ngồi, nhưng không ai có gần như Hà Mạn Mạn, cô bước một bước nhỏ đặt mông ngồi xuống chỗ ấy, những hành khách đang đứng kia đều hậm hực nhìn Hà Mạn Man.

Hôm nay thật may mắn!

Hà Mạn Mạn cười khoái chí, không ngờ hôm nay đi xe vào giờ cao điểm mà vẫn còn chỗ ngồi.

Đúng là khó tin?

Thế nhưng nụ cười của cô ngay lập tức đông cứng trên mặt

Mùi hương thoang thoảng xung quanh cô lúc này chính là mùi trên người thấy Lục, vừa dịu nhẹ vừa thanh khiết, nghĩ đến người lúc nãy có phần kỳ lạ khi dùng bao che mặt, còn có cả bàn tay thon dài ấy nữa, mọi thứ như đang đồng loạt hướng về con người đang ngự trong lòng cô.

Cô siết chặt cái túi giấy trong tay, nhìn về phía người đàn ông vừa đi qua như bị chạm phải điện, có điều tiếng báo “Tới trạm” vang lên trên xe đã đập tan mọi phỏng đoán của Hà Mạn Mạn

Người ấy xuống xe rồi? Hà Mạn Mạn ngơ ngác nhìn nơi khác, cô cười xót xa

Chắc do mình quá nhạy cảm thôi, sao có thể là thầy Lục chứ

Người ta có xe BMW, tệ lắm thì vẫn còn có xe Hạ Tu Dục chuẩn bị cho, sao có chuyện đến đây chen xe buýt giống cô được

Hơ hơ, chắc mình bị ma nhập rồi.

Đã đến mức xuất hiện cả ảo giác, bây giờ đã thế này, đến khi anh qua Anh thì sao đây?

Mình sẽ ra sao đây?!

Hà Mạn Mạn thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ những người không có chỗ ngồi trên xe đang chen lẫn nhau, một chỗ ngồi trên xe dường như đã tách chiếc xe buýt thành hai thế giới khác nhau, những người đang đứng, giống như những miếng cá mòi trong hộp áp sát vào nhau, không một kẽ hở, còn những người ngồi trên ghế thì giống như quầy rau củ nhập khẩu trong siêu thị, mỗi người đều có không gian rộng rãi.

Chính vào lúc mà Hà Mạn Mạn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Lục Ly đứng cách đó không xa hạ tờ báo trên tay xuống, đứng ở một góc trong xe, im lặng nhìn cô, nhìn bàn tay nhỏ đang đưa lên lau mặt, mu bàn tay bị nước mắt thấm ướt.

Anh siết chặt tờ báo trong tay.

***

Sau một hồi lắc lư, cuối cùng xe buýt cũng đến trạm, lúc này, người trên xe không còn nhiều, Lục Ly ngồi góc trong cùng của hàng ghế cuối

Cả đoạn đường anh gần như dán mắt vào Hà Mạn Mạn đang xem cảnh vật bên ngoài cửa sổ, mắt không chớp lấy một cái, đôi mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông, nhưng những tình cảm trong đó lại được anh che đậy kỹ càng không sao nhìn ra được

Chiếc xe dừng ở trạm gần nhà bà ngoại, Hà Mạn Mạn cầm chiếc túi giấy lớn xuống xe, không để ý đến phía sau có một người đàn ông dáng người cao lớn đang đi theo mình

Cô đi trước, Lục Ly tay đút túi áo theo sau, cô đi bao nhiêu bước anh đi theo từng ấy bước, cổ dừng lại vuốt ve con mèo nhỏ của cửa hàng tiện ích thì anh đứng lại nhìn cô, cô dừng chân cột dây giày thì anh đứng phía sau nhìn cô, cô dừng bước chờ đèn đỏ thì anh đứng ở chỗ cách đó không xa nhìn cô, không hề chớp mắt.

Khoảng cách giữa hai người từ lúc xuống xe đến giờ vẫn giữ nguyên như vậy, như thể khoảng cách giữa họ cả đời này cũng không cách nào vượt qua được.

Cuộc đời mỗi người đều giống một chuyến xe, sẽ có rất nhiều người trên chuyến xe đó, đó đều là những người xuất hiện trong cuộc đời bạn, khoảng cách mà họ đi cũng như thời gian họ bầu bạn với bạn, có người ngắn có người dài, thể nhưng cho đến cuối cùng, trên chuyến xe đó chỉ còn lại một mình bạn, quay đầu nhìn lại toa xe, những gì còn sót lại đều là những dấu ấn hoặc sâu hoặc cạn mà họ để lại trong lòng bạn, cũng chính là những kỉ niệm của bạn và ho.

Đi ngang qua quảng trường nhỏ trước nhà bà, băng qua đường, những lúc đó vẫn luôn có một dáng người cao ráo đi phía sau che chở cho Hà Mạn Mạn

Dưới ánh đèn đường, hàng mi dài của anh in bóng xuống đôi mắt, anh chớp mắt nhìn cô vì túi đồ trong tay quá nặng mà cứ phải thay phiên đổi tay cầm.

Rất nhiều lần anh giận mình không thể chạy lên giúp cô, vì vừa đi về phía cô được vài bước là lại chần chừ lui lại, nhìn khoảng cách giữa hai người, anh bất lực cắn chặt môi, suốt cả đoạn đường cứ duy trì khoảng cách ấy với cô, không hơn một bước.

Trên con đường nhỏ không quá sầm uất này, người đi đường vội vàng chạy vào nhà, chỉ còn lại cô gái nhỏ đang chật vật xách đồ bước đi chầm chậm trên đường, phía sau còn có một chàng trai đang đi theo từng bước chân cô

Lần đầu tiên, Lục Ly dù chỉ đứng ở phía sau nhìn bóng lưng người khác, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm mà từ lâu anh đã đánh mất

Gió rét thổi vù vù, lạnh đến nỗi chóp mũi Hà Mạn Mạn đỏ lên, đôi bàn tay đã sắp bị lạnh cóng, nhưng không hiểu vì sao, như thể có một luồng sức mạnh dẫn dắt cô, giống như đang nói với cô đi chậm lại, chậm lại, chậm hơn nữa...

Trong khu nhà ở của quân đội, ánh đèn vàng hơi mờ mờ, Lục Ly đứng trong bóng tối nhìn Hà Mạn Mạn đi lên, tận mắt nhìn thấy đèn hành lang ở tầng bốn sáng lên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh không bỏ đi ngay mà vẫn đứng ở dưới bất động nhìn lên.

Nếu đời người thực sự giống như một chuyến xe, anh nghĩ đã đến lúc mình nên xuống xe, nhưng lại lưu luyến chẳng thể rời đi.

Hà Mạn Mạn đứng ở hành lang tầng bốn nhìn ra bên ngoài theo bản năng, ngoài ánh đèn đường mù mờ kia, khắp nơi chỉ là một mảng đen kịt, cô khẽ nhếch miệng, quay sang gõ cửa, gọi bà ngoại

Lúc này, Lục Ly từ từ đi xa, nếu như lúc này cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhất định sẽ nhận ra người đàn ông dưới lầu ấy chính là Lục Ly.

Thế nhưng..

cô đã không làm thể.

Bà ngoại vừa mở cửa đã thấy mắt cô hơi sưng, đi về nhà với chiếc túi lớn.

Nửa đêm nửa hôm, bà ngoại giật cả mình, cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, đoán là tên thư ký kia bắt nạt Hà Mạn Mạn, giận đến nỗi suýt chút đã cầm dao tìm anh ta tính sổ, cũng may là Hà Mạn Mạn ngăn bà lại, đưa điện thoại cho bà xem tin nhắn của Hình Văn Kiệt gửi tới:

“Cố Mạn Mạn, rất vui được làm quen với người bạn như cô.”

Bà ngoại nhìn hồi lâu:

“Tốt quá rồi, người ta rất thích người bạn như cháu đấy.”

Hà Mạn Mạn mệt mỏi cất điện thoại, bĩu môi không nói gì, quay đầu đi vào phòng, không để ý bà ngoại ở phía sau đang hỏi vì sao mắt cô lại sưng

Ý của Hình Văn Kiệt đại loại chính là “bạn”, tức là hai người chỉ có thể làm bạn mà thôi, không thể tiến xa hơn nữa

Tin nhắn viết rõ ràng như vậy, Hà Mạn Mạn tất nhiên hiểu là người ta không có ý với cô, mà cô càng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.