Người Đàn Ông Xa Lạ

Chương 17




Sau bữa trưa, mọi người đang thưởng thức trái cây.

Ân Nguyệt Dung lại giống như tiên nữ, cầm một đĩa đào đã gọt vỏ, một chút đi đút Tiểu Đồng Đồng, một chút đi đút Tiểu Hoành, một chút lại chạy đi đút cho Tiểu Dịch Dịch. . . . . .

Cả người Bác Dịch như bị kim châm, ngồi ở trên ghế sa lon, có chút sững sờ ngẩng đầu nhìn Ân Nguyệt Dung.

“Này, ăn đi!” Ân Nguyệt Dung ghim tiên đào, xem Bác Dịch là đứa nhỏ muốn đút cho ăn.

“À. . . . . . Dì. . . . . .” Bác Dịch miễn cưỡng nhìn Ân Nguyệt Dung, cười khổ nói: “Cháu không thích ăn đào. . . . . .”

Trang Ngải Lâm ngồi ở ghế sa lon một người, lập tức cắn kẹo, nóng mắt trừng anh kêu to: “Anh muốn chết đúng không? Mẹ tôi cho anh ăn đào, anh dám không ăn! ?”

Bác Dịch lập tức sửng sốt nhìn Trang Ngải Lâm.

“Không sao, không sao!” Ân Nguyệt Dung lập tức rất hoang tưởng mơ mộng cầm đĩa thủy tinh của mình, vui vẻ thoải mái nói: “Đó là bởi vì con rể của mẹ đủ thẳng thắn, mẹ thích cậu ấy như vậy!”

Bác Dịch nghe lời này, một cục tức nuốt ở trong cổ họng, hoàn toàn không trút được, cả người rơi vào trạng thái nặng nề, bất đắc dĩ không cách nào trút được uất ức. . . . . .

“Có ăn hay không ?” Trang Ngải Lâm lại đưa quả đấm, muốn đánh anh.

“Cám ơn dì. . . . . .” Bác Dịch lễ phép, nhìn Trang Ngải Lâm một cái, rốt cuộc vươn tay nhẹ nhàng nhận lấy đào, bỏ vào trong miệng nếm thử một chút, anh trời sinh mẫn cảm đối với mùi vị, ánh mắt sáng lên. . . . . .

“Ăn thật ngon có đúng không? Đây là vườn đào dì trồng trong nhà kính ! Cái này là dì chuẩn bị cho cháu ngoại tương lai!” Ân Nguyệt Dung nói, vừa cười vừa nheo mắt nhìn Bác Dịch.

“Ăn ngon, cám ơn dì. . . . . .” Bác Dịch rất khách khí đành phải cười cười, lại tiếp tục nếm thử một miếng đào khuôn mặt gần như khôi phục, cũng là người đàn ông đẹp trai kiên nghị.

Trang Tĩnh Vũ ngồi ở ghế sa lon một người, mỉm cười nhìn Bác Dịch, lấy thái độ người lớn tuổi, hiền lành hỏi: “Ở Trung Quốc, vườn nho của Bác Dịch tiên sinh, nổi tiếng ở bên ngoài, đoạn thời gian trước, rượu đỏ tự chưng cất còn đạt được huy chương vàng thế giới, chúc mừng cậu.”

“Cám ơn chủ tịch. . . . . .” Bác Dịch lễ phép gật đầu.

“Có nghĩ tới muốn mở rộng lãnh thổ của mình không?” Trang Tĩnh Vũ lại cười hỏi.

“Tạm thời không có ý định này, trước mắt cháu một người trông coi vườn nho, sau này thời cơ chín muồi, sẽ phải có kế hoạch.” Bác Dịch có chút căng thẳng khó hiểu.

Trang Ngải Lâm nhìn anh.

“Chú thấy tình cảm của Hạo Nhiên và cậu rất tốt, năm ngoái lượng tiêu thụ rượu đỏ của Hoàn Á chúng tôi đều nhờ có cậu nhạy cảm đối với thị trường này, hi vọng trong tương lai có được ý kiến của cậu nhiều hơn.” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói.

“Vâng.” Bác Dịch hơi khách sáo cười gật đầu.

“Chà, không phải là một giống nho thôi sao. . . . . . A! !” Trang Ngải Lâm lập tức che đầu của mình, không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn mẹ đang ra sức gõ mình, cô kêu to: “Mẹ! ! Mẹ làm gì thế?”

“Con cảm thấy lúc em trai của con rửa chén rất đẹp trai phải hay không? Vậy con đi làm đi! !” Ân Nguyệt Dung nói xong, lại bay tới trước mặt của Đường Khả Hinh, ngồi xuống bên cạnh cô, cầm nĩa ghim lên một miếng đào, đưa đến khóe miệng bảo bối này, nói: “Cục cưng, mau ăn một miếng đào, lúc nảy tát tai Hạo Nhiên, nhất định đau tay rồi. . . . . .”

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng.

Trang Hạo Nhiên đang đứng ở đầu kia phòng bếp cầm khăn lau rửa chén, nghe mẹ nói như vậy, bất đắc dĩ quay đầu lại nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy!”

“Như thế nào cũng không liên quan đến con!” Ân Nguyệt Dung trừng mắt liếc nhìn con trai, nói: “Một chút nữa nếu mặt của con mất dấu, xem mẹ có dọn dẹp con hay không!”

Trang Hạo Nhiên nhìn mẹ chằm chằm nói: “Nó còn chưa tan à? Vậy con đi ra ngoài rất mất mặt thì sao?”

Đường Khả Hinh cũng có chút lúng túng ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái.

“Dấu bàn tay như vậy rất đáng yêu, đương nhiên phải giữ lại ở trên lâu một chút !” Ân Nguyệt Dung lớn tiếng nói.

Đám người Tô Lạc Hoành vây quanh ghế sa lon đánh bài, nghe lời của dì Trang, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên lập tức hết sức tức giận xoay người rửa chén.

Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng hơi sợ hãi, nhìn bóng lưng Trang Hạo Nhiên, nghĩ tới lúc nảy tai, có phải thật rất dùng sức hay không. . . . . .

“Là một dấu tay nhỏ rất đẹp!” Ân Nguyệt Dung lập tức tiến tới trước mặt cô, rất đáng yêu nói như vậy.

“Dì. . . . . .” Đường Khả Hinh giống như bị người chọc trúng tâm sự, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.

Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh xấu hổ lúng túng, rũ mắt, hơi suy nghĩ. . . . .

“Khả Hinh! !” Trang Ngải Lâm ngồi tại chỗ, nhìn Đường Khả Hinh có chút cố ý trêu chọc cô, cười nói: “Nếu không, giúp Hạo Nhiên rửa chén một chút, thuận tiện xem dấu tay kia có đáng yêu không. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lại đỏ lên.

“Ngải Lâm. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ nhìn con gái cười nói: “Khả Hinh tới nhà là khách, làm sao con có thể bảo cô ấy rửa chén giúp tên súc sinh ấy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong phòng bếp, nghe nói như vậy cũng tức giận nói: “Đúng, đúng, đúng, mọi người cũng đừng tới đây, một mình con làm là được !”

Đường Khả Hinh nghe nói vậy, cũng không có nghĩ nhiều, nhưng thật sự ngượng ngùng, chỉ đành ô ô a a đứng lên, nhìn mọi người có chút miễn cưỡng cười nói: “Vậy. . . . . . Em đi giúp một chút. . . . . . Cũng không thể để một mình Tổng Giám đốc rửa chén. . . . . .”

Mọi người cùng nhau mỉm cười nhìn cô, đều không lên tiếng.

Đường Khả Hinh thật cảm thấy mất hết cả mặt mũi, nhanh chóng đi khỏi phòng khách, đi về phía Trang Hạo Nhiên.

“Mẹ kiếp! !” Lâm Sở Nhai lập tức đè xuống con sĩ! !

“Đưa tiền! ! Tôi mới vừa đánh cuộc Tiểu Đường đi rửa chén đấy! !” Tô Lạc Hoành lại đưa tay về phía Lâm Sở Nhai đòi tiền!.

Lâm Sở Nhai tức giận móc ra tập chi phiếu mỏng, viết chi phiếu, vừa viết vừa tức giận kêu la: “Mẹ kiếp! ! Hôm nay anh thắng tiền, có phải anh mặc quần lót màu đỏ hay không hả ?”

Bên trong phòng bếp.

Trang Hạo Nhiên đang một mình cười sặc sụa vì hành động mới vừa rồi, rửa chén từng cái, từng cái. . . . . .

Một tiếng ho khan truyền đến.

Anh hơi sững sờ quay mặt sang, thấy Đường Khả Hinh có chút lúng túng đứng ở bên cửa tủ lạnh, anh im lặng một lúc, tiếp tục rửa chén, nói: “Em đi vào làm gì? Nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay giống như bị mẹ của anh giày vò . . . . . .”

Đường Khả Hinh không biết nói gì cho phải, chỉ nhàn nhạt đi tới bên cạnh bàn rửa chén, nhìn chén đĩa đầy bàn, trong lòng của cô suy nghĩ nhà họ Trang giàu có như cả một quốc gia, tại sao lại đối với con trai nhà mình như vậy? Cô nghĩ tới đây, không nhịn được ngẩng đầu nhìn má trái của Trang Hạo Nhiên, thật sự có một dấu bàn tay rất rõ ràng, thậm chí thấy mặt có chút sưng lên. . . . . .

Cô trợn tròn mắt.

Trang Hạo Nhiên vừa rửa chén vừa quay đầu, nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

Đường Khả Hinh lập tức tránh ánh mắt anh, nhẹ nhàng xắn ống tay áo của mình, nói: “Em rửa giúp anh, anh nghỉ ngơi một chút, Sa Sa được người giúp việc mang đi ra ngoài chơi, có thể sắp trở lại, đến lúc đó lại quấn lấy anh không buông. . . . . .”

“Không cần! Nhà chúng ta phụ nữ không có rửa chén.” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nói.

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên hơi giật mình, hai mắt nhấp nháy, đè nén xúc động vào trong lòng, nói: “Em mau đi ra đi, anh làm là được rồi.”

Anh nói xong, đột nhiên khẽ cau mày, cảm thấy khóe miệng bị thương, rách có chút đau đớn. . . . .

“Làm sao vậy?” Đường Khả Hinh đột nhiên có chút căng thẳng quay đầu nhìn anh, quả thật nhìn khóe miệng anh sưng đỏ lộ ra tia máu đỏ, cô sững sờ nói: “Đánh nặng như vậy à?”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Ba cái trứng gà lớn mới vừa luộc chín, cùng một miếng vải lụa trắng để đập trứng!

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh hai người cùng nhau sững sờ nhìn qua!

“Tôi sẽ không luộc một đĩa! ! Dấu ta này, ít nhất phải ba trứng gà chứ?” Trang Ngải Lâm cười xấu xa nói xong, liền thoải mái xoay người đi khỏi! !

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.

“Ôi, chị chưa đi đến phòng bếp, làm sao luộc được trứng gà hả?” Trang Hạo Nhiên nhìn chị, kinh ngạc hỏi.

“Tôi dùng lửa tam muội, không được mới là lạ! !” Trang Ngải Lâm đã đi tới đầu kia.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn chị.

Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng vươn tay, cầm vải, bao lấy trứng gà đập mạnh xuống, vừa bóc vỏ có hơi nóng, vừa nói: “Em lăn cho anh, khuôn mặt đẹp trai như vậy. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh bóc trứng gà xong, liền cầm vải bọc lại, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên ngây ngô đứng ở một bên, cô im lặng tiến lên một bước, nắm nhẹ vải mụa, hơi ngẩng mặt lên, ngón tay bưng mặt hơi xoay má trái anh, dùng trứng gà có hơi nóng lăn nhẹ. . . . . .

“A! ! !” Trang Hạo Nhiên lập tức thối lui đến trước cửa tủ lạnh, cau mày nâng mặt kêu to một tiếng.

“Sao. . . . . . Thế ? Em không dùng sức mà. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức lại tiến lên, thật căng thẳng nhìn má trái Trang Hạo Nhiên, hết sức quan tâm hỏi: “Đau chỗ nào? Có phải trứng gà quá nóng hay không?”

Trang Hạo Nhiên quay lưng với người nhà đang náo nhiệt bên ngoài phòng khách, lập tức ôm cô vào trong ngực, cúi xuống, hai mắt nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng cảm tính cúi đầu hỏi: “Lúc nảy mẹ anh nói, có thật như vậy hay không?”

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Là thật sao?” Trang Hạo Nhiên nóng mắt nhìn Đường Khả Hinh, căng thẳng hỏi: “Nói cho anh biết! ! Nói cho anh biết suy nghĩ thật của em! Tin anh đi, anh sẽ xử lý tốt tất cả! ! Tin anh đi !”

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng nhìn anh.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại muốn gọi Đường Khả Hinh. . . . . .

Điện thoại di động chợt vang lên.

Hai người sửng sốt.

Lúc này Đường Khả Hinh đột nhiên có chút ngạc nhiên, ai gọi điện thoại tới, cô mới vừa muốn đưa tay vào trong túi cầm điện thoại. . . . . .

“Đừng nhận! !” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cổ tay cô nhét vào túi, hai mắt nóng rực nhìn cô, giống như biết có lẽ cuộc điện thoại hôm nay có chút khác thường.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh do dự đau lòng nhìn anh.

“Đừng nhận! !” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, giọng nói gần như van xin.

Đường Khả Hinh vẫn im lặng nhìn anh, nắm chặt điện thoại di động đang chấn động, nhớ lại Tưởng Thiên Lỗi bị đụng xe vì mình, ánh mắt tuyệt vọng và mờ mịt, cô vẫn cắn chặt răng khẽ xoay người, rút điện thoại liếc mắt nhìn quả nhiên là Tưởng Thiên Lỗi, cô nhàn nhạt nhận máy, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .” (có đáng ghét không, ĐKH vô cùng không rõ ràng).

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn bóng lưng dịu dàng của Đường Khả Hinh, đột nhiên lại có chút hiểu rõ, cười khổ xoay người đi ra phòng bếp. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ mới vừa muốn đi vào rót nước, lại thấy con trai hơi lộ ra mấy phần mất mát đi ra, ông cau mày hỏi: “Con làm sao vậy?”

Trang Hạo Nhiên dừng ở trước mặt cha, khẽ ngẩng đầu, cười khổ nói: “Cha. . . . . . Từ nhỏ con vẫn cố gắng không để cho cha quan tâm, bởi vì con cảm thấy để cho cha không cần quan tâm, chính là sự hiếu thuận lớn nhất của con đối với cha, con rất kính trọng cha. . . . . . Nhưng ngày đó ở phòng ăn, cha có biết cha để cho cô ấy đi khỏi, tạo thành tiếc nuối cả đời con. . . . . . Đó là một lần duy nhất con có chút tức giận. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ im lặng nhìn con trai.

Trang Hạo Nhiên không muốn nói chuyện, chỉ thở mạnh, rốt cuộc trên mặt lộ ra mấy phần không hiểu và trách móc, cuối cùng đè nén đi khỏi.

Trang Tĩnh Vũ đứng ở một bên, hai mắt lóe lên hơi suy tư, nhưng vẫn từ trong túi móc điện thoại di động ra, liên lạc với thư ký nói: “Hủy bỏ cuộc họp liên tuyến quốc tế ngày mai, hẹn Cục Trưởng cục cảnh sát ăn cơm, tôi muốn gặp Đường Chí Long!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.