Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 7: Mất đi cô ấy




Đi qua Đầm Lầy Đen thì cũng gần đến được biên giới phía tây của Hồ Lạp Sâm.

Hạ Mạt đứng trên ngọn cây quan sát phía xa. Cô nhìn thấy một khung cảnh rất tráng lệ, trùng trùng điệp đẹp núi cao sừng sững đổ vào tầm mắt của cô. Thỉnh thoảng có một số cánh chim lạc đàn chao lượn qua, rồi sau đó mất hút giữa tầng không. Trời xanh mấy trắng, khung cảnh nhẹ nhàng khiến cho tâm trạng người xem vui vẻ lên. Bao nhiêu mệt mỏi khó khăn trong rừng rậm không thấy ánh mặt trời đều dần tan biến mất.

Trong lòng thoải mái, con đường đi tiếp cũng dễ chịu hơn.

Cô theo hướng của đỉnh Mặc Sơn để tiến tới, Hồ Lạp Sâm boss hay quái vật thực lực không tệ, mà bên ngoài này thì cao hơn rất nhiều. Chúng không những có thân thể to lớn, còn có nhiều chiêu thức khác nhau. Ví dụ như tấn công xa, có độc, nhỏ nhưng vô cùng nhanh nhẹn. Nói chung là càng lúc càng khó đánh hơn, cũng may là cô luôn rất bình tĩnh, đánh quái trước giờ đều dùng hết sức lực nên không đến nỗi khó khăn.

Cô muốn vào được Địa Ngục, vì vậy cô càng chăm chú nâng cao thực lực của mình. Vì vậy, nếu như gặp một con boss nhỏ nào đó cô cũng không lười biếng né đi. Nỗ lực qua trận chiến để thuần thực thêm phản ứng của cơ thể. Hạ Mạt có hơi bất mãn về thuộc tính của mình hiện tại.

Vì sao à? Đối với những thuộc tính ảnh hưởng đến sức chiến đấu thì ba loại thuộc tính của cô quá mức bình thường rồi! Tuy rằng trí lực thấp hơn nhanh nhẹn với sức mạnh, thế nhưng thấp không bao nhiêu cả. Thuộc tính không nổi trội, cứ bình bình như vậy không phải là chuyện gì tốt đẹp hết. Nếu sau này so sánh, thà một thuộc tính chuyên về tấn công cao hơn thì tốt hơn.

Có lẽ bây giờ khó hình dung, nhưng càng về sau thì phát triển như vậy càng không thỏa đáng chút nào.

So sánh với thực lực của người khác thì so nhanh nhẹn không bằng người chơi chuyên về nhanh nhẹn, so trí lực không bắng trí lực người chơi khác, mọi thứ không cao cũng chẳng thấp. Như vậy bình bình chính là xoàng xĩnh! Mà thực lực tổng cao chót vót mà đến một thuộc tính cũng không bằng người ta thì càng bỏ đi hơn nữa. Mà những điểm này là do hệ thống phân phối tùy theo sự kiện người chơi gặp phải. Hạ Mạt không thể tự điều chỉnh được.

Nếu không thể hoàn toàn ỷ lại điểm thuộc tính, Hạ Mạt đành phải nghĩ cách khác. Cô sống lại đã khiến mình biến thành người không bình thường. Vì vậy cô hiểu rõ, trong Bụi Trần là một điểm. Tố chất thân thể quá kém thì chỉ có thể phát huy uy lực 0.5 điểm. Thế nhưng phối hợp cơ thể nhuần nhuyễn, có thể đem một điểm đó x2 x3 hiệu quả ra ngoài.

Nếu như mình chẳng có gì hơn người vậy thì phải cố gắng rèn luyện thân thể để bù lại vậy. Bởi vậy nên khi đối mặt với quái nhỏ cô cũng xem như đang đánh boss để tập trung rèn luyện thân thể. Đây mới là nguyên nhân chính.

Thời điểm khi mới bắt đầu làm theo, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Mệt đến mức giết hai con quái nhỏ mà thể lực tiêu hao hết. Cô chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng cô không từ bỏ. Cô vẫn cắn chặt răng cố gắng kiên trì. Sau đó mới phát hiện ra một bí mật nhỏ liên quan đến tố chất cơ thể.

Khi giá trị thể lực tiêu hao hết, người chơi sẽ cảm thấy mệt đến chết. Thế nhưng nếu trong tình trạng đó cố gắng kiên trì thêm chút nữa, thì cơ thể sẽ phản ứng khác. Nếu vượt qua được giới hạn này, thì về sau thân thể càng lúc càng dễ dàng hơn. Sức chiến đấu cũng phát huy tốt hơn, thế nhưng điểm giới hạn này giữa lúc chiến đấu và nghỉ ngơi không quá dài, nếu như nghỉ rồi dừng lại luôn thì ngày càng mệt mỏi hơn, phản tác dụng với cơ thể chứ không được gì.

Hạ Mạt phát hiện ra bí quyết này cho nên cô không nghỉ quá nhiều, cô không muốn vì đánh hai con quái mà lãng phí thời gian nghỉ ngơi.

Người xưa nói, cố ý trồng hoa ,hoa chẳng thắm..Vô tình cắm liễu liễu xanh. Đây vốn là phương pháp vì cô không muốn phí thời gian và thể lực nên mới nghĩ ra biện pháp này. Thế nhưng trải qua mười ngày, cô nhìn thấy giới hạn chịu đựng của cô càng lục càng dài. Bây giờ có thể chịu được gần nửa giờ. Không chỉ như vậy, thể lực cũng rất mau hồi phục. Thời gian nghỉ rút gọn đi rất nhiều.

Phát hiện như vậy làm sao không khiến người ta hưng phấn cho được! Có thể phát hiện ra cực hạn của bản thân, đồng thời vượt qua giới hạn cho pháp. Đây là một chuyện đáng mừng.

Mà chuyện này dẫn đến hệ quả là sự chịu đựng và thể lực của cô không ngừng tăng lên. Những thuộc tính khác cũng tăng nhưng biên độ rất nhỏ, Thế nhưng sự chịu đựng và thể lực tăng là điều quá tốt. Dù sao thì muốn duy trì mạng sống cách cơ bản là phải có sức chịu đựng và lượng máu tương đối nhiều mà.

Sau khi đánh xong hai con báo, cô xử lí thi thể rồi ngồi nướng thịt. Vừa làm vừa lấy quyển công trình học sơ cấp ra để xem xét. Không thể không nói, quyển sách này so với nghiệp dư thật sự khó học hơn nhiều. Nó toàn diện hơn, chuyên nghiệp hơn, ngôn ngữ chuyên môn tối nghĩa hơn, cũng may là cô có kí hiệu của sư phụ hỗ trợ mới học được một chút.

Cô rất chịu khó đọc sách, mỗi bài giảng đều tinh tế lí giải rồi cố gắng nhớ rõ. Có lúc cô không nghĩ rằng thói quen này lại giúp mình nhiều như vậy. Bởi vì đọc sách không thể chiến đấu, bây giờ thời thế thay đổi. Đột nhiên con người phải tự học, tự lĩnh ngộ. Vậy chẳng phải là nó lại giúp rất nhiều sao?

Đột nhiên cô liếc qua một linh kiệm rất kì lạ. Thế nhưng lại có phần quen thuộc, hình như cô đã thấy ở nơi này rồi. Cô suy nghĩ một lát, nhớ ra đây là linh kiện rơi từ boss Nhu Bạch Khảm mà!

Lúc đó boss rơi hai thứ, một trong hai là quyển kĩ năng hiếm [Kích Sát Hai Lần] Kĩ năng này cô đã học rồi, rất có lợi cho chiến đấu. Thế nhưng cô chưa nắm được động tac hoàn hảo nên chưa đạt đến hiệu quả tốt nhất.

Còn lại là một loại linh kiện khác, có hình tam giác. Nó khá dai, giống như da gân. Cô cảm thấy nó rất giống cái ná mà trẻ con chơi, thế nhưng cũng không hoàn toàn giống. Mà vật này nguồn gốc cũng không rõ ràng, có thể nó là từ một vật thể chưa được biết đến.

Hạ Mạt hết lần này đến lần khác muốn quăng nó đi cho đỡ chật túi, thế nhưng lại không nỡ đành buông xuống.

Không biết vật thế này thì ở vị trí ra sao?

Hạ Mạt lấy nó ra, ngồi trước lửa trại để so sánh với đồ án trong tay. Giống nhau như đúc! Hình như là một loại vũ khí gì đó.

Nếu đã xác định được, cô càng đọc kĩ sách của sư phụ miêu tả.

“Đây là dây cung của nỏ thương, nó là dây cung vừa cứng rắn lại vô cùng dẻo dai. Mũi nhọn, sắc bén, căng trên khung cung để có hiệu quả tốt nhất”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.