Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 3: Tín ngưỡng của cô ấy




- Lão nô không dám. . .

Phùng Bảo thật muốn hỏi nữ nhân này, tới cùng còn có lương tâm hay không. Nhưng đối phương là thái hậu tương lai, mình lại chỉ là một nô tài, đành phải cố nuốt xuống phẫn uất, kiên trì mở ra tấu chương, lần lượt đọc ra.

'Chuyện Phùng Bảo thường ngày tham tàn hại người không hợp pháp hàng vạn hàng nghìn khó nói hết, tạm thời bàn từ phía sau, giờ nói trước những việc rất vô quân bất đạo...'

'Tiên đế từ lâu đã biết Phùng Bảo gian tà, không cùng cho chưởng ấn, Bảo mặc dù bày ra trăm nghìn kế, cuối cùng không thể được. . .'

'Khi tỉ mỉ điều tra, biết được Phùng Bảo thường ngày tạo tiến dâm khí để lừa thánh tâm, tự ý đưa tà dược tổn hại thánh thể, tiên đế vì thế thành tật, dẫn đến hấp hối. Việc này không ai không biết, không ai không căm ghét...'

'Bảo là người phương nào, mà dám nghiễm nhiên đứng ở trên, ép thiên tử cùng nhận văn võ bá quan triều bái chứ? Việc này xưa nay chưa từng có, tuy Vương Mãng, Tào Tháo cũng chưa dám, cái tâm gây rối không phải hiển nhiên sao?'

Trong Tây Noãn các không có tiếng động khác nữa, chỉ có Phùng Bảo quỳ trên mặt đất, từng câu liệt kê ra tội trạng của mình, mà đám ngôn quan lại cực kỳ hận hắn, dùng từ vô cùng nham hiểm, mỗi câu hắn đọc đều có nỗi đau oan tâm liệt phế. Hắn đã nước mắt ràn rụa, nhưng còn cố gắng gượng đọc tiếp. Cái loại thê thảm cùng bi thương này đâu còn nữa uy phong của đại nội tổng quản? Khiến người không khỏi bất ngờ khi nghe.

Lý quý phi cũng không bảo dừng, buộc hắn từng chữ đọc hết. Đợi đọc xong đạo tấu chương cuối cùng, Phùng Bảo rốt cuộc nhịn không được té ra đất, thất thanh khóc rống.

Người bạn...tiểu hoàng đế 'vừa lúc' tan học sớm thấy bộ dạng thê thảm của Phùng Bảo, lập tức cuống cuồng nhào vào người hắn khóc theo, sinh mẫu của hắn nghiêm khắc, phụ thân lại không thường gặp, là người bạn Phùng Bảo vẫn luôn chăm sóc hắn, làm bạn với hắn, thỏa mãn tất cả yêu cầu của hắn. Có thể nói, ở trong lòng tiểu hoàng đế, thái giám này chính là người thân của hắn.

- Hoàng thượng đừng như vậy. . .
Phùng Bảo quỳ trên mặt đất, người không dám động, nhưng cố quay đầu lại khóc khuyên Chu Dực Quân:
- Ngài là hoàng thượng, sao có thể vì một nô tài mà khóc thành như vậy, không ra thể thống gì đâu. . .

". . ." Những lời này nhắc nhở Lý quý phi, nàng vội vàng nói với nữ quan bên người:
- Còn không nhanh nâng hoàng thượng dậy.

- Vâng. . .
Nữ quan vội vàng đi đỡ Chu Dực Quân, tiểu hoàng đế lại cố chết ôm lấy cánh tay Phùng Bảo không buông, gào khóc:
- Con muốn bạn, các người đừng giết hắn!

- Chậm đã!
Nghe xong những lời này, Lý quý phi bảo cung nhân dừng tay, nhìn con trai nghiêm khắc nói:
- Chu Dực Quân, ai nói cho con là ta muốn giết Phùng Bảo?

Chu Dực Quân chớp mắt mấy cái, hôm nay sở dĩ hắn trở về sớm là có tiểu thái giám mật báo, nói nương nương muốn giết Phùng công công, ngài mau đi cứu người đi, chậm thì không thấy hắn nữa. Cho nên Chu Dực Quân mới vội vã từ Văn Hoa điện trở về. Nhưng đứa trẻ này thiên tính thông tuệ, lại từ năm tuổi đã bắt đầu đọc sách, điều này tại bản triều phổ biến bỏ qua giáo dục cho người thừa kế hoàng vị tuyệt đối là một trường hợp đặc biệt. Cho nên mặc dù mới gần 10 tuổi cũng đã biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Thế là hắn vẻ mặt ngây thơ nói:
- Vừa rồi nghe trên tấu chương có nói, muốn đem bạn 'minh hình chính điển', chẳng lẽ không phải muốn giết hắn sao?

"..." Thì ra là thế, Lý quý phi yên tâm, nghiêm mặt nói với con trai:
- Quân nhi, con là hoàng đế kiên cường độc đoán, há có thể người khác nói cái gì cũng nghe?

- Vậy con muốn đặc xá cho bạn, cũng có thể chứ. - Chu Dực Quân liền hưng phấn nói.

- Con là hoàng đế, đương nhiên con định đoạt. - Lý quý phi nhu hòa nói: - Đứng lên trước đi, đi thay y phục, mẹ muốn nói mấy câu với Phùng công công.

- Bảo đảm không giết hắn chứ? - Chu Dực Quân vẫn lo lắng nói.

- Bảo đảm. - Lý quý phi gật đầu.

Lúc này Dực Quân mới thở phào, vỗ đầu Phùng Bảo nói:
- Làm chuyện sai thì phải nhận sai, mẫu hậu và mẫu phi ta sẽ tha cho ngươi.

Phùng Bảo quá cảm động, thực sự là nước mắt ào ào, tiểu tổ tông, lão nô thực sự là không thương nhầm ngươi.

Đợi tiểu hoàng đế vừa được dẫn đi, trên mặt Lý quý phi liền không còn tiếu ý nữa, chỉ thản nhiên nói:
- Phùng công công cũng đừng quỳ nữa, ngồi dậy trả lời đi.

Lý quý phi nói giọng lạnh như băng, lòng Phùng Bảo vừa mới ấm lên chút liền lạnh đi, sợ hãi rụt rè đứng lên, dán một phần tư cái mông lên ghế, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Nhìn bộ dạng ủ rũ của hắn, trong lòng Lý quý phi thoải mái hơn nhiều. Vừa nghĩ đến trước sau tiên đế băng hà, khí thế của mình hoàn toàn bị nô tài này ngăn chặn, hầu như để hắn dắt mũi đi, Lý quý phi liền toàn thân khó chịu. Từ lâu phải nên trừng trị hắn, cho hắn biết mình chẳng qua là một con chó của hoàng gia thôi.

- Ai gia hỏi ngươi, những chuyện họ viết buộc tội ngươi có đúng sự thật hay không?

- Hồi nương nương, tuyệt đối không có việc này.
Phùng Bảo có chuẩn bị mà đến, đương nhiên một mực chắc chắn nói:
- Đám ngôn quan đó chẳng qua là đàn chó của Cao Củng nuôi. Ngày hôm trước họ ngang nhiên họp hội nghị ở nội các, tiếp nhận mệnh lệnh của Cao Củng, ngày hôm qua tất cả liền thượng tấu buộc tội nô tài.

Phùng Bảo phẫn uất nói:
- Trước đó vài ngày dâng sớ [trần ngũ sự], cướp đi quyền lực của ti Lễ giám, nương nương hy vọng cung phủ hoà thuận, bảo nô tài giao ra quyền lực. Lúc đó mặc dù nô chưa nói, nhưng đã sớm dự liệu những gì sẽ đến hôm nay rồi, đây là sát chiêu từng bước của hắn. Trước tiên đoạt đi quyền lực của ti Lễ giám, khiến nô tài không có lực tự bảo vệ mình, lại nhổ cỏ tận gốc, đánh chết con chó trung thành của hoàng thượng và nương nương là lão nô, rồi triệt để cô lập hoàng thượng và nương nương, đến lúc đó hắn có thể muốn làm gì thì làm rồi!

- Những điều này ai gia đều biết.
Nghe xong lí do thoái thác của Phùng Bảo, Lý quý phi chẳng nói đúng sai:
- Nhưng một cây làm chẳng nên non, lẽ nào ngươi không có một chút sai sót nào?

Ánh mắt Lý quý phi rơi vào trên bài sớ 'Đạn Phùng Bảo thập đại bất trung sự', hỏi:
- Thí dụ trên này có nói, ngươi mua dâm khí cùng xuân dược cho tiên đế, đó có phải là thật không? Không phải ngươi nói đều là Mạnh Hòa làm sao?

Đây là điều Lý quý phi không thể dễ dàng tha thứ nhất. Nếu như là thật, như vậy Phùng Bảo chính là một kẻ lừa đảo rõ đầu rõ đuôi. Đừng quên, lúc trước hắn thuyết phục nàng thế nào, hạ quyết tâm diệt trừ Mạnh Hòa.

Lý quý phi diện vô biểu tình, giọng nói cũng lộ ra lãnh đạm, làm cho Phùng Bảo cảm thấy áp lực vô biên. Nhưng hắn vẫn kiên định nói:
- Mấy năm nay nương nương còn nhìn không ra, lão nô là người thế nào sao? Trình Văn nói đến chuyện này, lão nô không thẹn với lương tâm, nhưng hôm nay dù lão nô có oan chết, cũng tuyệt không biện giải một câu!

- Vì sao? - Lý quý phi kinh ngạc nói.

- Bởi vì ngày đại sự của tiên đế, triều đình đã sớm chiếu cáo thiên hạ, tiên đế là bởi vì bệnh lâu không khỏi mà long thủ tân thiên. Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, tiên đế bệnh chết, đây là chính chung(chết già). Hiện tại đám ngôn quan này lại nói tiên đế là bởi vì ăn xuân dược mà chết, tiên đế chẳng phải là chết oan chết uổng? Thiên hạ chẳng phải chế nhạo tiên đế là một sắc ma? Thiên thu hậu đại, trên sách sử sẽ nên đánh giá tiên đế thế nào?

Nói đoạn hắn lại quỳ xuống đất, dập mạnh đầu:
- Sự thuần khiết của lão nô nào đáng nói đến? Anh danh thiên thu của tiên đế mới là đại sự. Tiên đế thi cốt chưa lạnh, đám ngôn quan đó vì chỉnh nô tài mà dùng nhiều lời xấu xa như vậy để làm ô uế tiên đế! 'Vi tôn giả húy', đây là đạo lý mà một hoạn quan như lão nô cũng hiểu được, lão nô cũng không tin đám ngoại thần đọc đủ sách thánh hiền lại không hiểu! Bọn họ biết rõ cố phạm, tâm của họ ở đâu?

Nói xong Phùng Bảo khóc đến tan nát lòng.
__________________


- Thắng bại chuyển đầu(4)



Những lời Phùng Bảo nói nhất thời làm cho Lý quý phi mặt đổi sắc. Nàng không nghĩ đến phía sau số đạn chương này còn cất dấu âm mưu sâu xa như vậy. Giả như tiên đế danh thơm khó giữ được, như vậy hậu nhân sẽ lấy ánh mắt thế nào nhìn nàng? Con trai hoàng đế của nàng không phải thành đời sau của sắc ma rồi? Vừa nghĩ vậy, trong lòng Lý quý phi sợ hãi từng đợt, giọng điệu đối với Phùng Bảo cũng không khỏi từ chất vấn biến thành hỏi:
- Bọn họ làm thế tới cùng là vì cái gì?

- Lão nô đã từng nói, họ muốn thông qua đả kích lão nô để nhằm bôi nhọ tiên đế, cho hoàng thượng cùng nương nương ra rìa, từ đó đạt được mục đích độc chưởng triều chính! - Phùng Bảo thấm thía nói.

- Không có khả năng đó đâu. - Lý quý phi lắc đầu nói: - Tiên đế tín nhiệm Cao Củng thế mà.

- Khi tiên đế còn tự nhiên là quân thần tương đắc, nhưng khi đó Cao Củng ỷ vào tiên đế kính trọng hắn, nắm hết quyền hành, bài trừ đối lập, thậm chí ngay cả tiên đế cũng không coi vào đâu.

Phùng Bảo phóng ra sát chiêu đã sớm chuẩn bị sẵn:
- Hiện tại tiên đế đi rồi, hắn càng sẽ không coi trong mắt có kim thượng. Cái ngày 25 hoàng thượng đăng cực, nương nương biết sau khi trở lại trị phòng hắn nói gì với các môn sinh của mình không?

- Nói gì? - Trong lòng Lý quý phi nói không nên lời là tư vị gì.

- Hắn nói, một đứa trẻ 10 tuổi thì làm sao làm hoàng đế!

- Cái gì!

Lý quý phi biến sắc, thì ngay cả Trần hoàng hậu bên cạnh vẫn không nói được lời nào cũng sợ đến run lên, phật châu trong tay rơi xuống đất.

Tiểu hoàng đế thay xong xiêm y, vừa mới đi vào liền nghe được câu nói này, tức thì hãi đến tái cả mặt, nhào vào lòng Trần hoàng hậu.

Trong đại điện nghe được cả tiếng kim rơi, phải đến thời gian hơn 10 hơi thở không có bất cứ âm thanh nào.

Đối với hoàng gia thì địa vị cao cao tại thượng của họ, được hưởng đại quyền sinh sát, phú quý khắp nơi đều là đến từ hoàng vị, cho nên không quản là ai, chỉ cần có người dám đụng vào tấm vải ngược này đều sẽ lập tức trở thành kẻ thù bất cộng đái thiên của họ.

Lý quý phi tim đập thình thịch, trong lòng tràn ngập kinh khủng...Con trai mình mới 10 tuổi, Cao Củng lại là nguyên lão tam triều, lão sư của tiên đế, đương nhiên vô cùng có khả năng sẽ không coi thiên tử 10 tuổi này vào đâu. Nhưng nàng vẫn không tin Cao Củng sẽ làm ra việc như vậy.
- Hắn nói vậy là có ý gì? Hắn đã là thủ phụ đương triều rồi, còn muốn cái gì nữa? Thiên hạ của Chu gia này thế nào cũng không đến phiên hắn làm hoàng đế!

- Nhưng thiên hạ của họ Chu cũng không chỉ có một mình hoàng thượng!

Phùng Bảo oán hận nói:
- Cao Củng là muốn đưa Chu Vương ở gia hương nhà mình làm thiên tử, chuyện này họ chuẩn bị phân hai bước đi. Bước đầu tiên, trước tiên lấy lý do hoàng thượng tuổi nhỏ, mời Chu vương tới kinh thành nhập chủ Tông Nhân Phủ: sau đó bước thứ hai chính là dùng quyền lực của Tông Nhân Phủ, tìm một sai lầm của hoàng thượng liền thay vào đó. Như vậy Cao Củng hắn liền có công ủng hộ lập, có thể đạt được tước vị quốc công cha truyền con nối!

Chu Vương là hậu duệ của Chu Thu, con thứ năm của Chu Nguyên Chương, thời đại phong quốc vừa mở ra là một nhánh có tiền đồ nhất của hoàng thất Chu gia, thi thư gia truyền, có nhiều tác phẩm. Đến năm Vạn Lịch thì đã là một đại gia tộc 32000 người rồi, có thể nói là một nhánh thịnh vượng phát đạt nhất trong tông phiên.

Mà 'Tông Nhân Phủ' là do Chu Nguyên Chương thiết lập, có thể tiến hành quản hạt hoàng thất dòng họ, thậm chí có lúc có thể xưng là cơ cấu độc lập trên cả hoàng quyền. Nhưng đây đều là xưa rồi, Tông Nhân Phủ hiện tại chỉ là một cơ cấu do Lễ bộ quản lý, vẫn có lực chấn nhiếp đối với phiên vương tôn thất khắp thiên hạ, nhưng không có khả năng quản được hoàng đế. Đương nhiên, vị trí như nhau nhưng người ngồi không như nhau, hiệu quả tuyệt đối không như nhau. Án bối phận, Chu Vương là thúc thúc của tiểu hoàng đế, nếu như để hắn lên làm tông chính của Tông Nhân Phủ, hoàng đế tám phần mười sẽ bị hắn quản chế khắp nơi.

Không nói đến việc phế lập ngày sau, chỉ cần cục diện như vậy cũng đủ khiến nhị vị nương nương cùng tiểu hoàng đế hoảng loạn rồi. Nói như vậy thì địa vị của cô nhi quả phụ nhà mình có thể giữ được bao lâu?

Cô nhi quả phụ, thế đơn lực cô, rất mẫn cảm đối với quyền vị của mình. Chiêu này cũng độc thật, một nữ nhân bình tĩnh như Lý quý phi cũng ngồi không yên. Thà tin có chứ đừng tin không có. Loại chuyện này tuyệt đối không thể để xảy ra!

- Ngươi cáo lui trước đi...

Vốn tưởng rằng là đấu tranh giữa đại thần và Phùng Bảo, hiện tại xem ra mục tiêu chân chính của họ lại là mẹ con mình. Trong lòng Lý quý phi loạn cực kỳ, nàng cần có thời gian để chỉnh lý tâm tư, thương lượng ra đối sách, liền uể oải vung tay bảo Phùng Bảo đi ra ngoài đợi trước.

Lúc lui ra ngoài tâm tình Phùng Bảo đã thả lỏng được phân nửa, hắn biết kế 'họa thủy đông dẫn' của Trương Cư Chính đã thành công rồi, trận quyết đấu giữa mình và Cao Củng, đã chuyển hóa thành quyết đấu giữa mẹ con Lý quý phi và Cao Củng. Còn lại chỉ là thêm lửa để nàng hạ quyết tâm thôi.

Đợi Phùng Bảo lui ra rồi, Lý quý phi nhìn Trần hoàng hậu và tiểu hoàng đế cũng chấn kinh như con thú nhỏ đang dựa bên người nàng một cái. Thấy trong mắt hắn đầy vẻ sợ hãi, hiển nhiên là bị dọa rồi.

- Tỷ tỷ nói lời của Phùng Bảo tới cùng có nên tin hay không? - Lý quý phi hỏi Trần hoàng hậu vẫn chưa nói được một lời.

Từ sau khi tiên đế đi, mặc dù Trần hoàng hậu vẫn là đứng đầu hậu cung trên danh nghĩa, nhưng ai cũng biết, người nào mới là mẹ của hoàng đế chân chính. Thái giám cung nữ trong cung cực kỳ nịnh bợ, tất cả đều vây quanh Lý quý phi nịnh hót, ngược lại vứt chính quy nương nương là nàng một bên. May mà Phùng Bảo không có như vậy, tân hoàng đế vừa đăng cực, hắn liền tự mình tăng thêm số cung nữ thái giám cho Từ Khánh cung. Thấy đồ bày biện trong Từ Khánh cung đã cũ, ngày hôm sau liền đổi thành mới hết. Nghe nói Trần hoàng hậu thích nghe bài nhạc mới nhất, Phùng Bảo liền an bài nhạc công của ti Giáo phường mỗi ngày đến Từ Khánh cung, còn sai người đi ra ngoài học từ khúc mới nhất trở về ca giải buồn cho nàng. Những việc này mặc dù đều là việc nhỏ, nhưng cái khó là người bận rộn như Phùng Bảo còn có thể nghĩ đến.

Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Trần hoàng hậu đã nhận cái tình của Phùng Bảo, cho nên buổi sáng hôm nay khi thiếp thân nữ quan Linh Nhi của mình gởi lời nói Phùng Bảo cầu cứu nàng. Mặc dù xưa nay không quản nhàn sự, nhưng Trần hoàng hậu nghĩ đến nếu thay tổng quản, cuộc sống ngày sau sợ là sẽ khổ sở hơn, sao không bán cho hắn một việc tốt, ngày sau mình sống càng dễ hơn.

Cho nên nàng mới có thể 'đúng dịp' xuất hiện ở chỗ này, lúc này nói cũng tự nhiên hướng về Phùng Bảo:
- Sao muội muội thà tin lời của ngoại cũng không nguyện tin người bên cạnh chứ?

- Một người hai người nói như vậy, muội tự nhiên không tin. - Lý quý phi nhíu mày nói: - Nhưng nhiều người nói như vậy.

- Còn không phải họ đều nghe Cao Hồ Tử sao. - Trần hoàng hậu thản nhiên nói: - Phùng công công tiếp nhận chức vụ ti Lễ giám chưởng ấn đã mấy ngày rồi.

- Mới bốn ngày. - Lý quý phi nói.

- Mới bốn ngày thời gian hắn có thể phạm sai lầm lớn như thế, trêu chọc nhiều đại thần như vậy buộc tội hắn sao? - Trần hoàng hậu chậm rãi nói: - Cho nên xét đến cùng, không phải là Phùng Bảo làm sai chuyện gì, mà là cái cách hắn lên làm đại nội tổng quản này đã chọc Cao Hồ Tử tức giận.

- Đúng vậy. . .

Lý quý phi suy nghĩ cẩn thận rồi, gật đầu nói:
- Là chúng ta dùng trung chỉ bỏ đi nội các, trực tiếp do hoàng thượng phát ra, Cao Hồ Tử hắn có thể cao hứng sao?

Chính gọi là nhất thông bách thông, nàng lập tức đem sớ [Trần ngũ sự], buộc tội Phùng Bảo, nghênh tiếp Chu Vương nhập kinh. . . liên hệ lại những việc cái có cái không này rồi cho ra một kết luận, chính là Cao Củng ngại bọn họ tự chủ trương, cho nên tìm mọi cách áp chế mẫu tử họ.

Ngay lúc Lý quý phi đang trầm tư thì Lý Toàn, quản sự Càn Thanh cung đi vào, nhẹ giọng bẩm báo:
- Hoàng thượng, nhị vị nương nương, mấy vị Bỉnh bút thái giám của Ngự mã giám, Nội quan giám, còn có ti Lễ giám cầu kiến.


- Bọn họ tới xem náo nhiệt cái gì?

Lý quý phi thấy nhức cả đầu, những việc rắc rối hôm qua thật sự quá nhiều. Nàng cắn môi dưới trầm ngâm một lát, mới thấp giọng nói:
- Ngươi đi gọi Khưu Dụng và Triệu Thành vào đây, người còn lại quỳ ở bên ngoài.

Lý Toàn đi ra ngoài chẳng mấy chốc liền dẫn Khưu Dụng của Nội quan giám cùng ti Lễ giám thủ tịch bỉnh bút thái giám Triệu Thành đi vào. Hai người sau khi dập đầu, Lý quý phi lệnh bọn họ quỳ xuống đáp lời:
- Các ngươi tới làm gì?

- Hồi nương nương, chúng nô tài tới là vì minh oan cho Phùng công công. - Khưu Dụng đáp lời.

- Nói như vậy, việc Phùng Bảo bị buộc tội các ngươi cũng biết rồi? - Ánh mắt Lý quý phi lấp lánh nói.

- Việc này đã truyền xôn xao cả kinh thành, chúng nô tài sao có đạo lý không biết? - Triệu Thành nhao nhao lên: - Đám ngôn quan lăng xăng, châm dầu vào lửa khắp nơi, chỉ sợ thiên hạ không loạn!

- Là Phùng Bảo bảo các ngươi tới? - Điều Lý quý phi lo lắng nhất chính là cấu kết thành đảng, uy hiếp đến phận đàn bà, trẻ con họ.

- Hồi nương nương, không phải là Phùng công công, cũng không phải bất kỳ ai dẫn đầu. Nếu như phải nói một nguyên nhân, đó chính là bình thường Phùng công công đắc nhân tâm, cho nên các nô tài trong cung nghe nói ngôn quan ngoại đình muốn buộc tội hắn, đều tự phát muốn tới Càn Thanh cung, cầu tình với hoàng thượng, nương nương. Chúng nô tài biết như vậy ảnh hưởng không tốt, không những không giúp được Phùng công công, trái lại sẽ làm hoàng thượng và nương nương tức giận, bởi vậy ngăn họ lại, cả gan làm đại biểu, đến đây trần tình." - Khưu Dụng đáp.

- Các ngươi lo lắng cái gì? - thanh âm của Lý quý phi lạnh đến rợn người, tuy nhiên cũng khó trách, biến cố ngày hôm nay quá nhiều, nàng đâu thể nói nhẹ nhàng nữa: - Sợ ta và hoàng thượng không thể phán quyết công bằng?

- Hoàng thượng anh minh, nương nương nhân từ, hôm nay chúng nô tài đến đây nếu nói không có tâm tư lo lắng Phùng công công chịu oan thì đó là tội khi quân, nhưng mục đích chủ yếu của chúng nô tài là muốn học đám ngôn quan, cáo trạng!"- Câu trả lời của Khưu Dụng khiến người bất ngờ.

- Cáo trạng gì? - Lý quý phi nhíu mày nói, thực sự là càng loạn càng thêm phiền.

- Mời nương nương xem cái này! - Triệu Thành từ trong tay áo móc ra một cuốn sách buộc chỉ bìa màu lam ,giơ qua đỉnh đầu nói.

Lý quý phi giơ tay, ý bảo cung nữ cầm đưa qua, rồi cầm trong tay xem, thấy trên bìa viết hai chữ to thể Nguỵ bia: 'Nữ giới' !
__________________


- Thắng bại chuyển đầu(5)



- Nữ giới?

Lý quý phi buột miệng đọc lên, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Đây là năm đó Thái tổ hoàng đế sai người biên soạn, cho toàn bộ tần phi của nội cung xem, răn dạy họ chỉ có thể cẩn thủ bản phận nữ nhân, không được can chính, người trái lệnh nhẹ đày vào lãnh cung, nặng thì xử cực hình. Lịch đại toàn bộ nữ tử vào cung, bất kể quý tiện thì đều phải học quyển sách này, nàng tự nhiên cũng quá quen thuộc nó. Hiện tại vừa nhìn thấy quyển sách này, Lý quý phi đột nhiên nghĩ đến những hành vi này của nàng đều là đang 'can chính', nhất thời tim đập nhanh, như bị độc xà cắn phải vứt quyển sách xuống đất, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Triệu Thành, ngươi trình lên quyển sách này là có mưu mô gì?

Triệu Thành vội vã ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Khởi bẩm nương nương, đây là nô tài muốn cáo trạng, cáo đám ngôn quan bụng dạ khó lường, phát tán ra khắp nơi mấy chuyện xưa.

- A. . .
Lý quý phi hơi hòa hoãn lại, hỏi:
- Điều này có quan hệ gì với ngôn quan?

- Chúng nô tài sợ nương nương tức giận nên vẫn không dám nói cho ngài. - Triệu Thành liền bạo gan nói: - Tiên đế vừa băng hà, hiệu sách Chính Dương ở kinh thành liền vội in ra một đợt, trong hai ngày bị tranh mua hết sạch. Người mua chính là ngôn quan của lục khoa lang và thập tam đạo, họ không chỉ mỗi người một cuốn, còn phát tán ra khắp nơi.

- Đây là họ muốn làm gì? - Lý quý phi tức giận đến nghiến răng: - Chọc tức bản cung sao?

- Chúng nô tài không dám vọng đoán, nhưng đạo lý đánh chó khinh chủ đúng mọi nơi mọi lúc. - Khưu Dụng liền bẩm báo: - Họ ngay cả người cẩn thận, không ở ngoài cung làm xằng làm bậy như Phùng công công cũng không tha thứ, đây không phải là luận sự rồi, mà là muốn giết gà dọa khỉ?

- Ai là khỉ? - Lý quý phi giận dữ nói.

- Nương nương thứ tội. - Khưu Dụng vội vàng vả vào miệng mình: - Nô tài đọc sách ít, dùng thành ngữ lung tung.

- Lăn xuống đi, tự mình đến ti Thận hình lĩnh tội. - Lý quý phi vung tay áo, không muốn nhìn hắn nữa.

Khưu Dụng bò cuống cuồng ra ngoài, Triệu Thành cũng muốn xin cáo lui theo lại bị Lý quý phi gọi lại:
- Triệu Thành, Đông Xưởng cụ thể là ngươi quản, ngươi thành thật nói cho ta biết, Cao các lão tới cùng có nói qua mấy lời thiên tử 10 tuổi các loại không?

- Tuyệt đối nói qua, hơn nữa không chỉ một lần, cả ngày treo ở bên mép ấy.

Triệu Thành nghe vậy liền như đinh đóng cột nói:
- Chỗ nô tài có bản ghi lại điều tra của Đông Xưởng, nương nương cũng có thể tùy tiện tìm mấy thị vệ ở nội các hỏi xem, tự nhiên biết nô tài không có nói sai.

- Nghĩ ngươi cũng không dám, lui xuống đi. - Lý quý phi uể oải khoát khoát tay, đã tin lời hắn nói.

Đợi nhóm người này lui xuống rồi, Lý quý phi đột nhiên cảm thấy choáng đầu hoa mắt, thân thể lung lay sắp đổ. . . Nhiều chuyện như vậy ập vào mặt, nàng quả thật không chịu nổi. Chu Dực Quân thấy hình dạng yếu đuối của mẫu thân, vội vàng qua kéo lấy tay nàng, nhỏ giọng nói:
- Mẫu hậu, mẫu hậu, đợi nhi thần trưởng thành, nhất định thu thập họ trút giận cho mẫu hậu.

Nghe xong lời nói của con trai, Lý quý phi luôn luôn nghiêm khắc đột nhiên rơi lệ đầy mặt, nàng ôm Chu Dực Quân vào lòng, bật khóc:
- Ai cũng muốn khi dễ cô nhi quả phụ mẹ con ta...

Mẫu tử ôm nhau khóc, Trần hoàng hậu ở bên cạnh cũng rơi lệ theo.

Ba mẹ con khóc một trận, Lý quý phi ngừng lệ trước, sau đó lau khô nước mắt cho tiểu hoàng đế:
- Quân nhi là hoàng thượng, không thể khóc, cô nhi quả phụ chúng ta phải kiên cường, không thể để cho bất kỳ ai khi dễ.

Tiểu hoàng đế hiểu chuyện gật đầu, nắm chặt lấy góc áo mẫu thân, dựa sát vào Lý quý phi, nghe nàng và Trần hoàng hậu nói chuyện.

- Tỷ tỷ đưa ra một chủ ý đi.

Lý quý phi không phải là người không hiểu đại thể, nàng đương nhiên biết quyết định của mình có ý nghĩa thế nào, đối mặt với tương lai không thể dự liệu, nàng bức thiết cần phải có người chia sẻ.

- Thật ra đã sớm là cục diện ngươi chết ta sống rồi.
Trần hoàng hậu lật xem mớ tấu chương, nói:
- Lúc nãy ta nghe Phùng công công đọc tấu chương, hình như trên một phần có nói di chiếu công bố căn bản không phải di huấn của tiên đế, mà là Phùng Bảo tự ý giả mạo, để ti Lễ giám đồng lĩnh cố mệnh...

Rồi nàng cầm lấy một phần nói:
- Chính là phần này, nếu như chứng thực thật, hai chúng ta cũng khó thoát tội.

". . ." Lý quý phi cầm lấy, khi xem tay liền bất giác nắm chặt lấy, móng tay ăn sâu vào trang giấy, sau đó nàng vỗ mạnh tấu chương lên mặt bàn, cắn răng nói:
- Gọi Phùng công công tới đây, loại sự tình này hắn rành nhất.

***********

Ngay lúc ở trong cung mưa gió lạnh lẽo thì ở Xương Bình, Thiên Thọ sơn, Thẩm Mặc đã kết thúc thị sát trong bốn ngày đang ngồi trên xe ngựa trở lại kinh. Ngày mai chính là lần đầu tảo triều sau khi tân hoàng đăng cơ, toàn bộ thắng bại đều phải thấy rõ tại giờ khắc này. Vào lúc đó y không thể không có mặt.

Trở lại kinh thành thì trời đã tối, Thẩm Mặc không đến nội các phục mệnh mà trở về nhà trước.

Trở lại hẻm Bàn Cờ, không kịp thay y phục, y liền đi tới thư phòng ở tiền viện, thấy Vương Dần và Thẩm Minh Thần đều có mặt thì không khỏi thở phào, chắp tay thi lễ nói:
- Cô phụ một phen hảo ý của nhị vị, còn tưởng rằng nhị vị sẽ tức giận bỏ ta mà đi chứ.

- Đi, đi đâu? - Thẩm Minh Thần lắc đầu cười nói: - Chúng ta cũng là người trong nhà, sao cửu tộc cũng có một phần của ta.

- Thật ra ta rất muốn đi. - Vương Dần có chút chán nản nói: - Song nghĩ lại khẳng định đại nhân sẽ không cho ta đi, cho nên vẫn là thức thời chút, ở lại chỗ này kiếm ăn rồi chờ chết thôi.

Chuyện họ đều biết quá nhiều, đổi là ai cũng sẽ không yên tâm để cho họ đi.

- Ta không phải cố ý bằng mặt không bằng lòng. - Thấy Vương Dần thoáng có vẻ già đi hơn nhiều, Thẩm Mặc lòng đầy áy náy nói: - Mà là khi ở Thiên Thọ sơn mới hạ quyết tâm.

Rồi y nhìn Vương Dần bằng ánh mắt tha thiết:
- Luận tài năng trị quốc, ta so ra kém Trương Thái Nhạc, nếu như chỉ làm thái bình tể tướng 10 năm, vậy còn không bằng cái gì cũng không làm, để hắn lên đài sẽ tốt hơn! Nhưng ai cũng không thể thay chúng ta thực hiện hoài bão của bản thân mình. Nếu muốn sáng tạo ra một tương lai khác biệt, chỉ có thể dựa vào chính mình đi làm!

- Nhưng mà đại nhân, ngài mở Nhị Thập Nhất Sử, có tiền lệ thành công chưa? - Vương Dần vẫn không muốn bỏ qua hi vọng cuối cùng.

- Sự tại nhân vi!

Thẩm Mặc cũng đã thoát khỏi bàng hoàng, không muốn trở lại trạng thái lưỡng lự nữa:
- Người trước làm không được, đó là thời cơ chưa tới, hiện tại cơ hội ngay tại trước mắt, không đi làm chính là cô phụ sự ưu ái của lịch sử rồi.

- Đã như vậy. - Thấy Thẩm Mặc chủ ý đã định, Vương Dần cười khổ nói: - Nói với ta, ngài đã có được những chuẩn bị gì rồi?

Là mưu sĩ, thay đổi không được phương hướng của lãnh đạo, thì cũng chỉ có thể thay đổi phương hướng của mình.

- Những gì lấy xuất thủ được cũng không nhiều. - Thẩm Mặc ngả hai tay nói: - Chẳng qua là một kẻ bịp bợm giang hồ tên Hồ Hữu Tài, cùng một lạp hoàn nho nhỏ mà thôi.

- Chỉ thế thôi? - Vương Dần trừng to mắt: - Dư Quân Phòng bận rộn bấy nhiêu ngày mà chỉ có chút thành quả thế thôi.

- Như thế là đủ rồi. - Thẩm Mặc thản nhiên cười, giả vờ ung dung nói: - Công phu luyện đến cảnh giới chí cao thì mảnh lá bụi hoa cũng có thể đả thương người. Mặc dù ta không lợi hại như thế, nhưng vẫn nhìn được đối thủ là ai mà?

- Đại nhân nhất thiết không được sơ suất. - Vương Dần nghiêm mặt nói: - Chúng ta muốn không chỉ là thắng lợi trước mắt, càng quan trọng là không thể thua tương lai. Bằng không thì, tất cả thành quả hiện tại cũng không có bất cứ ý nghĩa nào nữa.

- Thụ giáo rồi. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Cho nên chiêu này của ta gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu.

Rồi y nói thẳng ra kế hoạch của mình, hai người nghe mà miệng há hốc như trứng ngỗng.

Ba người đang bàn về kế hoạch không thể tưởng tượng nổi của Thẩm Mặc thì bên ngoài vang lên tiếng chuông, liền lập tức tạm ngừng câu chuyện, Thẩm Mặc hỏi:
- Chuyện gì?

- Đại nhân, Cao Củng tới rồi. - Giọng của thị vệ trưởng Tiểu Lục Tử vang lên.

- Lão Cao vẫn là tới rồi. - Thẩm Mặc cười đứng lên nói: - Xem ra trong lòng rất không kiên định đấy.

- Ta thấy lão chẳng qua là vì vạn vô nhất thất. - Vương Dần cười nói.

- Hai người cứ thương lượng đi, ta phải ra nghênh đón thôi. - Thẩm Mặc cười nói.

Thẩm Mặc vội vàng đi tới kiệu phòng, thấy Cao Củng đã hạ kiệu. Thẩm Mặc bước nhanh hai bước tới nghênh đón, hai tay vái chào:
- Sao nguyên ông lại tự mình tới đây rồi?

Cao Củng chắp tay hoàn lễ:
- Có một số việc phải gặp trực tiếp ngươi.

Không nói thương lượng mà nói gặp mặt, Thẩm Mặc tự nhiên nghe ra đây là vừa muốn ra vẻ thượng cấp, đồng thời cũng coi y là bằng hữu để đối đãi. Thế là Thẩm Mặc cười nói:
- Có việc gì không thể trở lại nội các nói sao?

- Ngày mai nói thì trễ mất. - Cao Củng lắc đầu nói.

Đang nói chuyện thì hai ngời đã vào đại sảnh, Thẩm Mặc nhường chính tọa cho Cao Củng, còn mình thì ngồi nghiêng bên phải. Sau khi uống mấy ngụm trà Cao Củng cũng không vòng vo, trực tiếp nói luôn:
- Giang Nam, việc trong kinh ngươi cũng biết chứ?

Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Khi trở về có nghe nói, một đạo sớ [trần ngữ sự] của nguyên ông ngài đã thu hồi quyền phê hồng của ti Lễ giám, thật sự là hả lòng hả dạ! Hả lòng hả dạ!

- Ta nói không phải là cái này. - Cao Củng lắc đầu nói: - Cũng khó trách, chỉ mấy ngày mà nhiều chuyện xảy ra quá.

Rồi hắn đem toàn bộ kế hoạch mình giải quyết Phùng Bảo nói cho Thẩm Mặc, ý chí chiến đấu sục sôi nói:
- Tảo triều ngày mai chính là ngày nhổ cái răng nanh này, hy vọng hai ta có thể cùng tiến lui, đồng tâm hiệp lực trừ cái họa lớn này cho triều đình.

Không đợi Thẩm Mặc trả lời, hắn lại bổ sung một câu:
- Ta từ chỗ Dương Bồ Châu tới đây, bên hắn đã không có vấn đề, còn ngươi thì sao?

Cao Củng nhận được đáp án mình mong muốn liền thỏa mãn đi về, ngay cả ngụm trà cũng chưa kịp uống, hắn còn phải vội vàng đi liên lạc những người khác.

Cao Củng vừa đi thì Phùng Bảo đã thần thần bí bí đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.