Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 18: Chỗ nào cũng là nợ




Màn đêm buông xuống.

Bóng đên đen kịt, giống như dùng mực đậm nặng nền mà vẽ loạn cuối chân trời không ranh giới, ngay cả ánh sáng nhàn nhạt của những vì sao cũng không có.

Hai mắt của Dư Tư Nhạc bị người ta bịt lại, trước mắt mà một mảnh tăm tối.

Có lẽ do mất đi thị giác, nên thích giác càng nhạy bén hơn. Chưa quen với hoàn cảnh này, cô nghe thấy tiếng nước chảy.

Tuy không mở mắt được, nhưng cô đoán được chỗ này rất ẩm ướt.

Cô ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, có thể cảm giác rất rõ về cái lạnh này.

Đây là đâu?

Hai tay giật giật, cô phát hiện mình bị trói bằng dây thừng. Hai tay bị trói ở sau lưng, hai chân cũng bị cột lại cùng một chỗ.

Đây là bắt cóc?

Dư Tư Nhạc ngây ngẩn cả người. Cô không ngờ mình lại có thể cảm nhận được tình tiết này chỉ trong phim mới có.

Cô hồi tưởng lại hình ảnh trước khi hôn mê, cô rửa mặt ở nhà vệ sinh, khi đó đột nhiên có người tấn công từ sau lưng cô.

"Cô đã tỉnh?" Một giọng nói kỳ lạ của người đàn ông vang lên.

Dư Tư Nhạc nhíu chặt chân mày, người này sợ cô nhận ra giọng nói, cho nên thay đổi giọng nói khác?

"Các người là ai? Bắt tôi làm gì?" Dư Tư Nhạc đột nhiên nghĩ đến vụ tai nạn xe lần trước, chẳng lẽ.... ......Là cùng một nhóm người?

Đối phương cười lạnh, bởi vì đã thay đổi tiếng, giọng nói nghe rất chói tai.

Nếu hai tay của Dư Tư Nhạc có thể hoạt động được, cô nhất định sẽ không chút do dự mà bịt tai lại.

"Tôi thật vui.... ...." Đối phương đắc ý cười to "Cho dù ở thành phố C này Du Lăng Thần có quyền lực lớn cỡ nào thì em gái của cậu ta vẫn nằm trong tay tôi như thường."

Nghe giọng điệu của tên đó, tên đó có mối thù rất lớn với anh hai sao?

Tim của Dư Tư Nhạc điên cuồng đập loạn, lo sợ người trước mặt nổi điên lên, muốn giết người rửa hận.

"Tại sao ông lại hận anh hai tôi?" Dư Tư Nhạc cố gắng duy trình bình tĩnh, kéo dài thời gian.

"Nói cho cô biết, không phải bại lộ thân phận của tôi sao?" Hung thủ cũng không ngốc, nhìn ra Dư Tư Nhạc có chủ ý gì.

Tuy Dư Tư Nhạc không nhìn thấy bất kỳ cái gì, nhưng cô có thể cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào cô.

"Bên ngoài đều nói Du Lăng Thần là người máu lạnh, không biết tôi cắt ngón tay út của cô, rồi gửi đến biệt thự của anh ta thì anh ta sẽ có vẻ mặt thế nào?" Tiếng bước chân ngày càng gần.

Dư Tư Nhạc nghe tiếng leng keng của lưỡi dao, người đó đang thử lưỡi dao có đủ sắc bén không!

Dư Tư Nhạc quá sợ hãi, người này tuyệt đối không nói đùa.

Vừa nghĩ đến mình sẽ mất đi ngón tay, Dư Tư Nhạc hung hăng cắn chặt răng.

Đối phương xoay người cô lại, Dư Tư Nhạc lập tức đưa lưng về phía anh ta.

Cô có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh buốt đang cọ sát vào ngón tay của mình.

Có lẽ hung thủ đang cân nhắc nên chém từ chỗ nào xuống.

Dư Tư Nhạc đầu đầy mồ hôi, trong đầu như đang nghĩ đến việc máy tươi chảy không ngừng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Lưỡi dao từ từ rời khỏi ngón tay cô, có lẽ hung thủ muốn chọn cách một dao chém xuống, cho Dư Tư Nhạc cảm thấy thật sảng khoái.

Thần kinh của Dư Tư Nhạc đều căng thẳng, nhưng một lời cầu xin tha thứ cô cũng không chịu nói.

"Bắt đầu rồi, Du tiểu thư." Trước tiên hung thủ cố ý gọi tên cô.

Dư Tư Nhạc nhắm chặt hai mắt lại, cùng chờ đợi khoảnh khắc đau đớn phủ xuống.

Cũng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nè.

Trong chớp mắt hung thủ đẩy Dư Tư Nhạc ngã trên mặt đất, rồi đi ra khỏi phòng, như đang nghe điện thoại: "Cái gì? Không cho tôi động đến cô ta? Dựa vào cái gì? Tôi tốn rất nhiều công sức mới bắt được người của nhà họ Du, không bao giờ có thể có cơ hội lần sau."

Dư Tư Nhạc cố gắng từ trên mặt đất đứng lên, lỗ tai giật giật vài cái, có thể nghe lén hung thủ nói chuyện điện thoại,

Đúng là có đồng lõa!

Nhưng dường như đối phương không tham gia hành động lần này.

Bởi vì Dư Tư Nhạc nghe rõ hung thủ nói: "Nói địa điểm cho ông biết? Thật xem tôi là tên ngốc sao? Ông đến đây vạch trần tôi, tôi còn không bị cảnh sát tóm đi à."

Không lâu sau, hung thủ nói chuyện giọng nói dần dần trở nên bình tĩnh, dường như đã đạt được thống nhất với ng ở đầu dây bên kia.

"Hóa ra là như vậy? Tôi đồng ý với ông, nhưng ông phải chuẩn bị cho tôi một chiếc ca nô, sau khi tôi giết chết Du Lăng Thần, sẽ không bao giờ trở về đây nữa, về phần thiên kim nhà họ Du, các người muốn làm sao thì làm."

Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm dấy lên một làn sóng mãnh liệt.

Người nói chuyện với hung thủ là ai?

"Có người cứu cô một mạng, xem như ngón tay của cô được giữ lại." Hung thủ cầm điện thoại trên tay, chụp vài tấm hình Dư Tư Nhạc lại: "Tạm thời tôi chỉ có thể dùng ảnh chụp uy hiếp Du Lăng Thần đến đây. có lẽ cô còn có thể gặp mặt anh trai mình lần cưới."

Trời ơi! Anh mới gặp mặt lần cuối, Dư Tư Nhạc thầm nguyền rủa cả nhà hung thủ.

Hai tiếng tách tách vang lên, có lẽ ảnh chụp đã được chụp xong.

... ...... ...... .....

Trong khoảnh khắc Du Lăng Thần nhìn thấy tin nhắn đó, sắc mặt trông như đáy nồi.

Anh đưa điện thoại di động cho Trịnh Thiếu Hoa: "Đúng như tôi dự đoán."

Trên màn hình, cô gái bị trói hai tay, đôi mắt còn bị bịt lại.

Trịnh Thiếu Hoa cười khẽ nói: "Anh nên cảm thấy may mắn, thủ đoạn của hung thủ không tính là quá đẫm máu, nếu không bây giờ ảnh chụp mà anh nhìn thấy, chỉ là một bộ phận trên người Tiểu Nhạc.

Đáng tiếc Trịnh Thiếu Hoa không biết.... Hung thủ thay đổi ý định ban đầu, tất cả đều là vì một cú điện thoại.

Bên dưới tin nhắn có ghi chú một dòng chữ nhỏ "Nếu muốn cứu em gái của mày, mày mang theo ba trăm ngàn đến ngoại ô phía tây, không được báo cảnh sát, nếu không đừng trách tao không khách khí với em gái của mày."

"Mục tiêu của tên đó là tôi."Du Lăng Thần ngồi trong xe, lạnh giọng nói: "Đến ngân hàng rút tiền, sau đó lái xe đến ngoại ô phía tây."

"Chẳng lẽ anh không nên báo cảnh sát sao? Cục trưởng cục cảnh sát có quan hệ với nhà tôi, tôi có thể tìm bạn huy động những người này." Trịnh Thiếu Hoa hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Du Lăng Thần chưa bao giờ nghi ngờ mối quan hệ của nhà họ Trịnh.... .......

Ở thành phố C này, những người nhà giàu nào mà không bệnh không đến bệnh viện của anh ta? Trước lạ sau quen, quan hệ của nhà họ Trịnh ở thành phố C này ngày càng rộng lớn.

"Không cần, tôi không muốn Tiểu Nhạc gặp nguy hiểm." Du Lăng Thần lắc đầu từ chối.

Xe từ từ lăn bánh, chạy như bay.

Trịnh Thiếu Hoa thở dài thật sâu: "Nhưng........Như thế, anh sẽ gặp nguy hiểm."

"Tôi không quản nhiều như vậy, nếu đổi lại thành người trong lòng cậu cũng gặp tình huống như vậy, cậu sẽ làm thế nào?" Du Lăng Thần hỏi ngược lại anh ta.

"Lựa chọn của tôi cũng giống như anh." Anh ta sẽ nói điều kiện với nhà của mình, cố gắng để cô vào vòng bảo vệ của mình, anh ta cũng không để cho cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

... ...... .........

Sau khi đến ngoại ô phía tây, một mình Du Lăng Thần xuống xe "Các người ở trong xe chờ tôi, nếu hai giờ sau tôi còn chưa ra.....Các người cứ báo cảnh sát."

Bốn vệ sĩ đồng ý với cách làm của boss "Du thiếu, tôi muốn thay ngài đi giao tiền chuộc."

"Các người đi, hung thủ sẽ không đồng ý. Tên đó biết số di động của tôi, nói là anh ta biết sức lực của tôi thế nào. Nhưng chỉ yêu cầu lấy ba trăm ngàn..." Du Lăng Thần giải thích rõ với mọi người.

Trịnh Thiếu Hoa đồng ý nói "Anh ta muốn đào tài khoảng riêng, số tiền nhiều hơn, anh ta cũng không mang đi, lấy ra còn có tác dụng gì?"

Du Lăng Thần khẽ gật đầu.

Đó không phải là vụ án bắt cóc bình thường, tên kia muốn đối phó với Du Lăng Thần.

"Anh nên cẩn thận mọi chuyện." Trịnh Thiếu Hoa dặn dò.

Du Lăng Thần vỗ vai anh ta, rất cảm ơn người bạn thân đã giúp đỡ.

Du Lăng Thần ôm cặp da, từ từ đi vào trong bụi cây.

Ngoại ô phía tây là vùng núi, cây cối xanh tươi. Nơi này ít người qua lại, cũng không có xe cộ qua lại.

Du Lăng Thần gửi một tin nhắn "tôi đến rồi."

Sau khi đối phương nhận được tin, nhanh chóng trả lời lại.

"Vẫn đi về hướng tây, mày sẽ thấy một căn nhà nhỏ, đừng hòng giở trò với tao."

Điện thoại phát ra ánh sáng chiếu sáng con đường tối đen phía trước, Du Lăng Thần tiếp tục đi về phía trước.

Trịnh Thiếu Hoa và bốn tên vệ sĩ nhìn bóng lưng anh rời đi.... ....

"Trịnh thiếu gia, chúng ta cần lén lút theo sau không?" A Bưu nhỏ giọng hỏi, không yên tâm sự an toàn của boss.

Bọn họ không bảo vệ tiểu thư tốt, đã là sơ suất lớn rồi, nếu như boss lại xảy ra chuyện, mấy người bọn họ đều khó thoát tội.

Trịnh Thiếu Hoa nằm xuống ghế dựa trên xe, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Hung thủ sẽ quan sát động tĩnh xung quanh, chúng ta bứt dây động rừng, Tiểu Nhạc sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng."

"Chúng ta chỉ có thể chờ đợi." Trong ánh mắt dịu dàng của Trịnh Thiếu Hoa, lóe lên một tia tàn nhẫn.

Cho tới bây giờ, mấy vệ sĩ kia vẫn không thể nắm chắc vị bác sĩ Trịnh có bề ngoài giống như vô hại kia.

Có thể trở thành bạn của boss, đều là người tàn nhẫn nhất thế gian.

... ...... ...... ...... ...... .......

Vầng trăng sáng từ rừng cây chầm chậm lên cao, chiếu ra ánh sáng lạnh.

Xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, ở đây có lượng mưa rất phong phú, có lẽ vì cây cối tươi tốt quá nhiều nên đã che mất ánh sáng mặt trời, khiến cho cả khu rừng đều có cảm giác ẩm ướt.

Bước chân dẫm lên gỗ mục màu đen, Du Lăng Thần đi tiếp khoảng 20 phút, lúc này mới nhìn thấy ngôi làng nhỏ mà tên hung thủ nói.

Lúc này, màn hình di động đột nhiên sáng lên.

Là hung thủ gửi tin nhắn đến: "Tao thấy mày rồi."

Du Lăng Thần cũng ngẩng đầu lên, nhìn về nơi xa.

Ngôi làng nhỏ này rất cũ kỹ, trên tường có nhiều hạt bụi rơi xuống, xem ra đã bị vứt bỏ từ lâu.

Điện năng cũng không được dẫn đến đây, từ chỗ Du Lăng Thần nhìn sang, trong ngôi nhà nhỏ có ánh sáng lấp lóe, hẳn là từ ngọn nến vọng lại.

Hung thủ đeo khẩu trang, vì khoảng cách khá xa nên Du Lăng Thần không thấy rõ mặt mũi anh ta.

Trong tay tên đó có ông nhòm, lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của Du Lăng Thần.

Sau khi xác định anh không dẫn bất kỳ ai đi theo phía sau, mới bảo đi vào ngôi nhà nhỏ.

"Anh trai của cô đến cứu cô rồi, tôi đưa cô đi gặp mặt anh ta." Xem ra anh ta cũng không phải là người máu lạnh, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ không quản sự sống chết của cô, hoặc là sẽ trực tiếp báo cảnh sát." Giọng nói của hung thủ ẩn chứa một tia kinh ngạc, dường như không ngờ con cá này dễ dàng mắc câu như vậy.

Một tay nắm lấy quần áo Dư Tư Nhạc, dắt cô ra ngoài.

Dư Tư Nhạc ra sức giãy dụa.... ....

Anh hai thật sự đến đây một mình sao? Anh hai không sợ gặp nguy hiểm sao? Cô tình nguyện bị chặt đứt ngón tay, cũng không muốn nhìn thấy anh hai rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Dư Tư Nhạc định gọi anh trai lui về sau, đừng đến gần.

Hung thủ nhìn ra cô muốn làm gì, lấy một miếng băng dính bịt miệng cô lại.

"Thật là không đàng hoàng."

Hai người lôi lôi kéo kéo xuất hiện trước cửa ngôi nhà.

Du Lăng Thần nhìn một màn kia, vẻ mặt âm trầm thật đáng sợ. Bàn tay ôm cặp nhỏ dần dần siết chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.