Người Đàn Ông Kiêu Ngạo Chớ Phiền Tôi

Chương 13: Một nụ hôn, đời tự do




"Bởi vì yêu em." Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói dịu dàng từ trong ánh mắt lướt qua tia tình cảm khó nói thành lời, không biết từ lúc nào, anh đã trút bỏ vẻ bề ngoài diễu võ dương oai khi ở trước mặt cô, mở lòng mình trước mặt cô để cho cô nhìn kỹ.

"Cái gì?" Đào Du Du ngỡ ngàng nhìn anh, môi khẽ nhếch, một bộ dáng hoảng sợ không ít.

"Bởi vì yêu em , nên muốn kết hôn với em......" Anh hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Nhưng em nói không sai, trước mắt chúng ta đúng là còn có trở ngại, còn anh, động lực duy nhất có thể gạt bỏ hết mọi khó khăn chính là một cái gật đầu nhẹ của em. Đào Du Du, em nghe cho kỹ đây, cả đời này, anh chỉ nói ba lần anh yêu em, em đã dùng hết ba cơ hội này trong một lần rồi, vì vậy sau này đừng hỏi tại sao anh phải cưới em nữa."

"Anh.... .....Anh vừa mới nói....Anh yêu em?" lần này Đào Du Du bị hoảng sợ không nhẹ, lúc trước anh nói thích cô, cô cũng không thể nào tin được, bây giờ thời gian không lâu, từ thích biến thành yêu, chẳng lẽ anh hoàn toàn không lo lắng trái tim nhỏ bé của cô không chịu đựng được sao?

"Có lẽ, thích em bình thường, giản dị, cuộc sống yên bình, đây là thứ duy nhất anh không thể cho em. Ít ra, bây giờ không thể. Nhưng anh sẽ cố gắng tận dụng hết khả năng của mình để bảo bệ em và bọn trẻ, cho các người có được cuộc sống không lo không nghĩ, đây cũng là thứ duy nhất anh có thể cho em. Đừng nói với anh là em lo lắng gia tộc của anh không thể nào chấp nhận em được, hoặc là mẹ anh sẽ không chấp nhận em, em không cần phải lo lắng những chuyện này, rõ chưa?" Giọng nói của anh giống như một loại bùa chú từ từ rót vào tai cô, làm cô trừ bỏ ngơ ngác gật đầu ra, dường như không thể làm phản ứng nào khác.

"Này........Lúc nãy anh nói cho em ba tháng tùy ý em chơi đùa sao?" Đào Du Du định thần lại từ trong nhu tình mật ý của anh, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng về ba tháng kia.

"Bây giờ còn hai tháng." Anh suy nghĩ, nói.

Đào Du Du nghe xong, lập tức nhíu mày: "Tại.... .....tại sao? Sao bỗng chốc lại ít đi một tháng?"

"Bởi vì anh đột nhiên cảm thấy, người phụ nữ như em, nên hợp pháp hóa quan hệ của chúng ta sẽ tốt hơn." Anh nói xong, nở nụ cười.

" Cái gì? Hợp........Hợp pháp?" Đào Du Du nhíu mày, trong đầu cô chỉ nghiền ngẫm hai chữ này.

"Chỉ có hợp pháp hoa rồi, sau này buổi tối em phải ngủ ở giường của anh, sáng sớm không cần gấp gáp đến ngay cả quần áo cũng không mặc vào đã bỏ chạy, đúng không?" Nói xong, trong nụ cười của anh chứa ý mập mờ.

Đào Du Du lập tức nhớ đến sáng hôm đó cô làm chuyện ngu xuẩn, trong lúc nhất thời hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

"Em......em đi xem Tiểu Bồ Đàom không thèm nghe anh nói nữa......" Cảm thấy cô làm thế nào cũng không nói lại anh, vốn là đến khuyên anh từ bỏ cô, kết quả không ngờ bị anh nói vài câu đã khiến lòng cô xao động, vì vậy cảm thấy không nên ở đây lâu nên cô nhanh chóng chạy đi.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng cô chạy trốn, cười to rồi nhắc nhở sau lưng cô: "Nhớ kỹ, em có có thời gian hai tháng thôi."

"Biết rồi, biết rồi......." Đào du Du vừa chạy về phía cửa, vừa đáp.

... ...... ...... ...... ....

Chạy ra khỏi phòng bệnh của Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du chợt vỗ lồng ngực mình.

Vừa rồi, xem như cô đã chấp nhận lời cầu hôn của anh rồi sao?

rõ ràng chỉ đơn giản như vậy đã chấp nhận sao?

Ngay cả quỳ gối một chân cũng không có, có thể quá lời rồi không?

Nhưng, cũng may là anh đã nói, cô còn thời gian hai tháng để tùy ý chơi đùa, hừ hừ.......Vũ Văn Vĩ Thần, nhóc con, anh chờ đi, xem hai tháng này em chỉnh chết anh!

Đào Du Du nghênh ngang đắc chí ôm trong lòng mong muốn vô cùng tốt đẹp chính là cuộc sống của cô bắt đầu bước sang giai đoạn quan trọng.

Hôm nay, cô đã trở thành vợ chưa cưới của người đàn ông thành đạt này, kể từ giờ phút này, cô không cần phải một mình chống đỡ hoàn cảnh gia đình nữa.

... ...... ...... ...... ...... ...

Vũ Văn Vĩ Thần vì bận việc nên anh chỉ ở lại hơn mười ngày đã xuất viện.

Mà Tiểu Bồ Đào còn nhỏ tuổi, bác sĩ sợ sau này cô bé sẽ để lại di chứng, nên bắt cô bé phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian nữa.

Trong lúc nhất thời, lượng công việc của Đào Du Du tăng lên không ít, chạy hai chỗ bệnh viện và phủ Tổng Thống.

Cuối cùng Đào Tú Quyên nhìn thấy Đào Du Du chạy đi chạy lại cực khổ như vậy, vì vậy bà nhận trách nhiệm chăm sóc Tiểu Bồ Đào, để Đào Du Du chuyên tâm làm việc ở phủ Tổng Thống.

... ...... ...... .....

Trở lại với công việc, Vũ Văn Vĩ Thần làm một chuyện đó là xử lý sự kiện ám sát đêm hôm đó.

Dựa vào tư liệu Hồ Ứng đưa cho anh, bên trên viết rất rõ, Lý Trưởng Dũng đã bị sa lưới, nhưng ông ta không tiếp tục khai ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, chỉ gánh vác chuyện đó một mình.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bản ghi chép lời khai, nở nụ cười lạnh.

"Tổng Thống, chúng ta có cần gặp mặt Phó Tổng Thống không, cảnh cáo ta, để cho ông ta tự động từ chức?" Hồ Ứng nhìn nụ cười lạnh của Vũ Văn Vĩ Thần, tiến lên dò hỏi.

"Từ chức? Cậu cảm thấy ông ta là loại người có tư cách an hưởng tuổi già sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nhẹ nhàng nhíu mày, liếc nhìn Hồ Ứng rồi nói.

"Vậy.... ......Vậy ý của Tổng Thống là gì?" Hồ Ứng biết Vũ Văn Vĩ Thần tuyệt đối sẽ không nương tay đối với người đã từng đả thương người của anh. Đuổi tận giết tuyệt là nguyên tắc xử sự của anh.

Anh đã không ra tay, vừa ra tay nhất định là vĩnh viễn không có con nối dõi.

"Cậu cảm thấy chuyện đau khổ nhất của người tràn đầy dã tâm là gì?" Vũ Văn Vĩ Thần nghịch nghịch cây viết trên tay, hỏi một câu đầy ẩn ý.

"Để cho ông không bao giờ đạt được khát vọng của mình, cũng không cảm nhận được." Hồ Ứng trả lời như thế.

Vũ Văn Vĩ Thần nghe xong, lắc đầu cười nhạt.

Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Hiện tại, ông ta đã sợ tới mức không có dã tâm nữa. Lợi thế lớn nhất của ông ta đã nằm trong tay chúng ta, bây giờ, ông ta chỉ có thể hy vọng, hoặc là chết, hoặc là bình tĩnh sống tiếp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.