Người Đàn Ông Kiên Cường

Chương 27




Một giọng nói vang lên từ bên ngoài vọng vào, giọng nói kém phần lễ độ, dù là đối với một chưởng môn, có quyền uy tối thượng:

- Tại hạ đây, chưởng môn!

Phổ Tế đại sư cau mày, lộ vẻ khó khăn vô cùng.

Xưng tại hạ, nhưng người đó vận chiếc tăng bào màu tro, từ bên ngoài bước vào, dáng nghênh ngang, như chẳng xem Phổ Tế đại sư ra gì.

Y điềm nhiên kéo ghế ngồi đối diện với đại sư, không chào, không nhìn.

Y hỏi luôn:

- Châu Thiên Nhậm có đến đây?

Phổ Tế đại sư gật đầu:

- Có!

Người đó hỏi tiếp:

- Đại sư hẹn với lão ta mấy hôm nữa sẽ giao Thiếu Lâm tự?

Phổ Tế đại sư buông xuôi:

- Ba hôm! Chính lão ta buộc như vậy thì đúng hơn!

Đoạn nhà sư cao giọng hơn:

- Này, Tiền chuyên sứ! Bần tăng muốn thỉnh giáo một điều?

Thì ra người đó là một thuộc hạ của Tào Duy Ngã, trà trộn trong số tăng nhân tại đây để giám thị chưởng môn phái Thiếu Lâm, thảo nào mà y chẳng xem thường Phổ Tế đại sư, và đại sư lại nể trọng ngược lại.

Tiền chuyên sứ cười lạnh:

- Đại sư khỏi cần nói! Hẳn là đại sư muốn tỏ ý phiền trách Vô Tình lệnh chủ đã trái lời giao ước lúc ban đầu, nên bảo đại sư giao Thiếu Lâm tự cho người khác?

Phổ Tế đại sư cười khổ:

- Chẳng những bần tăng mất hẳn chức vị chưởng môn mà lại còn trở thành kẻ có tội muôn thưở! Bần tăng hãm hại ân sư, kết quả của hành động vô lương tâm đó là hành xử quyền chưởng môn hơn một năm thôi! Một giấc mộng hơn một năm ngắn ngủi! Rồi thì thân bại danh liệt! Bần tăng vì sao mà làm như thế chứ!

Lão cao giọng hơn, tiếp nối:

- Vì sao? Vì sao chứ? Tiền chuyên sứ nghĩ hộ bần tăng, vì sao?

Chuyên sứ họ Tiền cười nhẹ:

- Ngươi to gan lắm! Bỗng nhiên lại dám đặt vấn đề với Vô Tình lệnh chủ!

Phổ Tế đại sư thở dài.

- Tất cả đều trở thành ảo vọng! Còn chi nữa mà cần phải cố kỵ?

Tiền chuyên sứ hừ một tiếng:

- Ta hy vọng ngươi không tỏ bày đúng thật ý! Đồng thời ta cũng đề tỉnh ngươi đừng bao giờ manh tâm làm một điều gì! Ngươi có diện kiến Vô Tình lệnh chủ, ngươi có đến Vô Tình cung, chắc chắn là ngươi phải biết thủ đoạn của lão nhân như thế nào. Hà huống, công quả nhà ngươi chưa làm được mảy may, thì đừng mong vọng mình cố một thinh danh trọng đại!

Y gọi Phổ Tế đại sư bằng tiếng người cộc lốc, điều đó chứng tỏ tài và đức của đại sư rất tầm thường.

Phổ Tế đại sư sợ toát mồ hôi lạnh, hấp tấp đổi thái độ:

- Phải! Phải! Bần tăng đang bực tức Châu Thiên Nhậm, nên cái hận còn dư âm đến bây giờ, thành mất sáng suốt! Mong chuyên sứ châm chước cho!

Tiền chuyên sứ dịu nét mặt, bật cười ha hả, lấy lễ độ lại:

- Đại sư không phải lo ngại. Bất quá tại hạ nhắc nhở đại sư vậy thôi. Chứ bằng vào cái việc giao tình của chúng ta, tại hạ không thể không...

Chuyên sứ cười một lúc nữa, rồi tiếp:

- Ngày trước tại hạ có hỏi đại sư về pho Dịch Chân Kinh, chẳng hay... chẳng hay...

Phổ Tế đại sư nghiến răng:

- Khi nào bần tăng chẳng vâng? Ngày mai bần tăng sẽ lấy pho kinh đó, nhờ chuyên sứ phê bình...

Tiền chuyên sứ lại cười vang:

- Đại sư không ngại gì cả, tại hạ hỏi đến pho kinh đó là vì không muốn nó rơi vào tay lão thất phu Châu Thiên Nhậm thôi!

Tiền chuyên sứ cười, chưởng môn nhân cũng cười.

Chuyên sứ cười đắc chí, chưởng môn cười thay cho khóc.

Dịch Chân Kinh, được kể như báu vật trấn sơn môn của phái Thiếu Lâm, chỉ có những đệ tử từ hàng trưởng lão mới được phép sờ mó đến.

Tiền chuyên sứ đòi hỏi Phổ Tế đại sư giao nạp một pho sách quý như vậy là buộc khó cho đại sư.

Làm gì đại sư cười nổi?

Tiền chuyên sứ vỗ tay lên vai đại sư, tiếp luôn:

- Chúng ta là đôi bạn thân, việc khó của người này là người kia phải có bổn phận chung lo, do đó tại hạ cần phải chỉ điểm đại sư một vài điều hữu ích.

Phổ Tế đại sư cố gắng điểm một nụ cười:

- Bần tăng đa tạ chuyên sứ!

Đại sư chấp tay chữ thập, chờ nghe.

Tiền chuyên sứ tiếp:

- Chẳng hạn chúng ta cùng nghiên cứu về vấn đề giao Thiếu Lâm tự cho Châu Thiên Nhậm, trong ba hôm nữa.

Phổ Tế đại sư cau mày:

- Đành rằng bần tăng phải vâng lời Vô Tình lệnh chủ, dù có chết cũng chẳng oán hận gì.

Song, bần tăng ngại phần đông đệ tử sẽ phản đối. Phàm thiểu số luôn luôn không thắng đa số, nếu tất cả các đệ tử đều bất bình thì hậu quả sẽ tai hại vô cùng. Dù có quyền uy tối thượng của một chưởng môn, bần tăng không thể ban lịnh một cách điên loạn như thế được.

Chết, bần tăng không tiếc mạng, chỉ sợ hỏng việc của Vô Tình lệnh chủ thôi!

Tiền chuyên sứ bật cười vang:

- Chưởng môn thốt những lời chí thành đấy! Nhưng lệnh chủ cũng có nghĩ đến điều đó rồi!

Phổ Tế đại sư biến sắc:

- Lệnh chủ đã nghĩ đến điều đó, sao lại còn phân phó cho bần tăng một việc hết sức khó khăn? Hay là... Hay là...

Tiền chuyên sứ cười nhẹ:

- Lệnh chủ luôn luôn xem trọng đại sư, đại sư đừng hiểu lầm!

Phổ Tế đại sư hoài nghi:

- Thế tại sao...

Tiền chuyên sứ chận lời:

- Đừng lo nghĩ vơ vẩn. Tại hạ sẽ giải thích cho chưởng môn hiểu.

Lão thấp giọng hơn một chút:

- Đây là một điều tối mật, nếu để bại lộ ra, thì chúng ta khó tránh đại họa!

Phổ Tế đại sư chính sắc:

- Chuyên sứ yên trí! Bần tăng cam kết giữ kín!

Tiền chuyên sứ lộ vẻ khẩn trương, thì thầm:

- Sở dĩ có việc giao chùa là vì Vô Tình lệnh chủ muốn thử cái tài ứng biến của đại sư, nếu lần này đại sư giải quyết ổn thỏa thì trong tương lai đại sư sẽ thăng tiến không biết đến mức độ nào mà lường. Lúc đó thì tiểu đệ cũng sẽ nhờ đại sư chiếu cố cho mới được!

Tiền chuyên sứ là ai?

Lão ta là một hòa thượng du phương, không phải xuất thân từ phái Thiếu Lâm.

Hơn năm trước, nhân một cơ hội nào đó, lão quen Phổ Tế đại sư, đôi bên rất tương đắc, do đó lão ta ở luôn tại Thiếu Lâm tự làm khách trường kỳ.

Bởi lão là bằng hữu của chưởng môn, nên các đệ tử Thiếu Lâm chẳng những không đuổi đi nơi khác mà trái lại còn kính nể lão.

Gia dĩ lão khéo cư xử với mọi người, cho nên phần đông tăng chúng trong chùa đều có cảm tình với lão.

Lão đến đây hẳn nhiên là do Tào Duy Ngã sai phái, nhiệm vụ của lão là giám thị Phổ Tế đại sư, đồng thời cũng xúi giục đại sư dần dần đi vào con đường tội lỗi, để cuối cùng phải rơi vào áp lực của Tào Duy Ngã, trở thành một công cụ của họ Tào.

Bây giờ lão đưa ra miếng mồi hư danh ra, nhử Phổ Tế đại sư.

Đại sư sáng mắt lên, tỏ rõ niềm khích động, hỏi gấp:

- Thật vậy à?

Tiền chuyên sứ nghiêm sắc mặt:

- Có bao giờ tiểu đệ gian dối với chưởng môn chăng?

Đoạn lão thở dài tiếp:

- Chúng ta hợp tâm đồng, vinh đồng hưởng, nhục đồng chia, thì khi nào tiểu đệ dám khinh thường chưởng môn, bịa chuyện lừa nhau. Thực ra Vô Tình lệnh chủ đã an bày chưởng môn một khung cảnh trong tương lai rất huy hoàng. Lệnh chủ có cho tiểu đệ biết chủ ý đó từ lâu!

Phổ Tế đại sư như ngạt thở vì xúc động:

- Tiền... Tiền huynh... Tiền chuyên sứ! Nói gấp đi!

Tiền chuyên sứ mỉm cười:

- Thì tiểu đệ đang nói đây! Chưởng môn cứ hỏi chận mãi, ít nhất cũng cho tiểu đệ uống một chén trà chứ!

Phổ Tế đại sư quá lo nghĩ nên quên mất cái việc mời khách dùng trà.

Bây giờ đại sư nghe nhắc vội nhận lỗi.

Chính đại sư cầm chén trà trao tận tay chuyên sứ. Chuyên sứ uống cạn, đại sư lại tiếp lấy chén không, đặt xuống bàn.

Đại sư đã tỏ vẻ ân cần quá phận.

Tiền chuyên sứ thở dài:

- Ngày nay đại sư tuy là chưởng môn một phái lớn, đối với nội đành là có vinh, song đối ngoại thì còn khiêm nhượng lắm! Bởi cái chí của con chim hồng chim hộc đâu có thể bị giới hạn trong phạm vi một Thiếu Lâm tự? Tài cao của đại sư có lẽ nào chịu mai một quanh quẩn dãy Tung sơn này? Có đúng vậy chăng?

Lão đánh đúng chỗ nhược của Phổ Tế đại sư, làm đại sư sướng quá, chưa kịp nói gì, lão tiếp luôn:

- Cho nên Vô Tình lệnh chủ đã hoạch định một kế sách, đưa đại sư lên cao hơn, sau này đại sư sẽ thống lãnh quần tăng, nghiễm nhiên trở thành một vị Phật sống, lãnh đạo Phật giáo đồ toàn lãnh thổ Trung Nguyên. Triều đình sẽ xem đại sư là một quốc sư, mà võ lâm cũng sẽ trọng đại sư như bá chủ một lãnh vực!

Phổ Tế đại sư cảm xúc phi thường:

- Mọi việc toàn nhờ chuyên sứ và lệnh chủ! Tự nhiên bần tăng phải tri ân người tác thành, mà chuyên sứ lại là tri kỷ của bần tăng, chúng ta sẽ đồng chung hưởng vinh quang ngày mai hậu!

Tiền chuyên sứ mỉm cười:

- Đại sư không quên?

Đại sư phát thệ:

- Nếu bần tăng vong ân bội nghĩa, thì trời tru đất diệt, chết chẳng toàn thây!

Tiền chuyên sứ cười nhẹ:

- Đại sư thề nặng làm chi! Tin nhau đủ rồi! Bây giờ tiểu đệ muốn biết đại sư đối phó với sự tình như thế nào?

Phổ Tế đại sư cười gượng:

- Hiện tại bần tăng đang bị dao động mạnh về những tiết lộ của Tiền huynh vừa qua, chưa có kế hoạch gì rõ rệt. Mong Tiền huynh giúp ý kiến cho...

Tiền chuyên sứ trầm ngâm một chút:

- Vô Tình lệnh chủ ra lệnh cho chúng ta giao ngôi chùa cổ này cho Châu Thiên Nhậm, đương nhiên chúng ta không thể cải lịnh. Bất quá chúng ta không nên để cho Châu Thiên Nhậm đắc thủ dễ dàng, ít nhất chúng ta cũng phải gây khó khăn cho lão ấy...

Phổ Tế đại sư yên lặng chờ nghe tiếp.

Tiền chuyên sứ không để đại sư chờ lâu:

- Đại sư vừa nói việc giao chùa cho người ngoài, vượt phạm vi quyền lực của một chưởng môn, có đúng vậy chăng?

Phổ Tế đại sư gật đầu:

- Sự thực là vậy, chứ chẳng phải bần tăng viện dẫn nhiều lý do!

Tiền chuyên sứ tiếp:

- Nếu đại sư không thể tự mình quyết định, thì tốt hơn nên động viên toàn lực cùng Châu Thiên Nhậm liều một trận tử chiến.

Phổ Tế đại sư trố mắt:

- Nếu làm như thế thì có khác nào vi phạm lệnh của Vô Tình lệnh chủ? Không sợ lệnh chủ bắt tội sao?

Tiền chuyên sứ lắc đầu:

- Hành động của đại sư không liên quan mảy may với lệnh chủ!

Phổ Tế đại sư hoang mang:

- Bần tăng không hiểu chi cả!

Tiền chuyên sứ đáp:

- Giả như Châu Thiên Nhậm thắng thì ngôi chùa về tay lão ta, đại sư đâu có làm trái ý muốn của lệnh chủ?

Phổ Tế đại sư cau mày:

- Còn như Thiếu Lâm thắng?

Tiền chuyên sứ tiếp luôn:

- Tiểu đệ tin tưởng nơi đại sư không đến đổi quá tham công!

Phổ Tế đại sư tỉnh ngộ:

- Nghĩa là cứ đánh, song không nên thắng?

Tiền chuyên sứ gật đầu:

- Phải đó! Càng làm cho đệ tử Thiếu Lâm thương vong nhiều, càng được việc.

Phổ Tế đại sư trố mắt:

- Được việc như thế nào?

Tiền chuyên sứ giải thích:

- Việc tối trọng, là gây tiếng vang trên giang hồ Châu Thiên Nhậm là tay cùng hung cực ác. Lão dùng vũ lực chiếm đoạt Thiếu Lâm tự, giang hồ sẽ phẫn nộ, ai ai cũng muốn diệt trừ lão, lão không làm sao liên minh với bất cứ một môn phái nào được nữa! Sau này lệnh chủ sẽ đứng ra khôi phục ngôi chùa lại hoàn về đại sư.

Phổ Tế đại sư thất vọng.

Đành để chịu bại! Việc khôi phục là một ảo ảnh, bỏ thực tế, chạy theo ảo ảnh đã chắc gì mọi diễn tiến sẽ được như nguyện.

Nếu ngày nào đó Vô Tìnhlệnh chủ làm ngơ thì sao?

Đại sư cau mày, trầm ngâm lâu lắm, không nói một tiếng nào.

Tiền chuyên sứ đoán được tâm tư của Phổ Tế đại sư, không thúc giục đại sư đáp lời, lão chỉ lẩm nhẩm với mình:

- Sau khi chùa bị chiếm, đại sư kêu gọi toàn thể sử lâm tiếp trợ, tái phục cơ đồ, có Vô Tình lệnh chủ làm hậu thuẫn, Châu Thiên Nhậm dù có tài quán thế, cũng không thể đương đầu với một lực lượng hùng hậu do tất cả các môn các phái liên minh tạo thành. Thiếu Lâm phái sẽ đoạt hồi cơ nghiệp, mà riêng đại sư lại có công lớn trùng hưng, đại sư sẽ là vị cứu tinh của phái Thiếu Lâm, uy tín sẽ lên cao, đại sư có cái cộng nghiệp ngang với tiền nhân sáng lập cơ đồ.

Phổ Tế đại sư lại bị lão mê hoặc lần nữa, con tâm dao động, thần trí rối loạn lên.

Một phút sau lấy lại bình tĩnh, hỏi:

- Vô Tình lệnh chủ thật tâm giúp bần tăng khôi phục cơ nghiệp?

- Chắc như vậy rồi! Đại sư bỏ chùa là do ý kiến của lệnh chủ, lệnh chủ phải tri ơn, tự nhiên sẽ giúp đại sư. Giúp đại sư là lệnh chủ tự giúp mình? Vì làm một nghĩa cử quan trọng, lệnh chủ sẽ nổi danh hơn.

Phổ Tế đại sư lẩm nhẩm:

- Giúp người là giúp mình!... Giúp người là giúp mình!...

Bỗng đại sư vụt đứng lên, kêu to:

- Đúng! Đúng! Bần tăng sẽ y kế thi hành.

Tiền chuyên sứ cũng đứng lên, nắm hai tay Phổ Tế đại sư, tiếp luôn một câu, cũng như gã thợ rèn đập nhát búa cuối cùng cho thỏi sắt mềm để hoàn toàn thành một dụng:

- Đại sư có trí tuệ hơn người, hẳn đã thấy thế nào là lợi, thế nào là hại, sau này tiểu đệ còn nhờ vả đại sư nhiều!

Cả hai cùng bật cười ha hả.

Bốn bàn tay nắm chặt, siết một lời cam kết! Tiếp theo đó, cả hai thì thầm với nhau lúc nữa.

Rồi Tiền chuyên sứ rời tịnh thất của chưởng môn, trở về phòng.

Không lâu lắm tiếng chuông trong tịnh thất, sa di túc trực bên ngoài hấp tấp chạy ra.

Phổ Tế đại sư dẫn bốn vị trưởng lão đi thẳng đến ngôi nhà dành cho Châu Thiên Nhậm, lúc đến đó Phổ Tế đại sư trông thấy người của Vô Cực phái nhôn nhao qua lại, chừng như tất cả đều có vẻ lo âu.

Phổ Tế đại sư dừng chân trước cửa một vị trưởng lão từ phái sau vọt tới hỏi người đệ tử Vô Cực phái đứng canh tại cửa:

- Chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm đến chào đáp lễ chưởng môn quý phái, chẳng hay bọn bần tăng có vào được chăng?

Người đệ tử đó bảo bọn Phổ Tế đại sư đứng chờ một chút, đoạn vào trong thông báo với Châu Thiên Nhậm.

Lúc đi vào, y cười, lúc y trở ra, nụ cười biến mất, y cất giọng lạnh lùng thốt:

- Chưởng môn bổn phái hôm nay không tiếp khách, xin các vị trở về, ba hôm sau sẽ đến!

Vị trưởng lão Thiếu Lâm không tưởng là Châu Thiên Nhậm cao ngạo quá độ như vậy.

Lão bắt đầu bất mãn, phàm con người bất mãn là có động sản nộ rồi.

Có thể là lão sẽ phát tác, song Phổ Tế đại sư gọi khẽ:

- Ẩn Nhẩn, Trí Thâm sư thúc! Trở về triệu tập toàn thể đệ tử, bổn tòa có việc cần trình bày!

Đại sư phất ống tay áo, dẫn bốn vị trưởng lão trở lại.

Không lâu lắm có tiếng chuông giương lên tại đại hùng cửu điện, tiếng chuông báo hiệu toàn thể tăng nhân các cấp phải tề tựu tại điện nghe chưởng môn huấn dụ.

Trong lúc đó, tại ngôi nhà riêng biệt, Châu Thiên Nhậm đang nổi trận lôi đình.

Lão cũng biết là Thiếu Lâm phái đang họp đại hội tăng nhân bàn đại sự, song lão không lưu ý đến điều đó, bởi một việc quan trọng hơn đã xảy ra ngay trong lúc lão đang yêu sách Phổ Tế đại sư giao Thiếu Lâm tự.

Triệu Sĩ Nguyên và Tứ Khuyết đã thất tung trong lúc lão vắng mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.