Người Đàn Ông Kiên Cường

Chương 134




Võ Cát từ xa chạy tới ôm lấy Na Tra rồi đưa mắt nhìn Cơ Phát xin lỗi rối rít:

“Ha ha...công tử xin lỗi huynh nha!”

“Võ Cát huynh là cái đồ không có chí khí, sao phải xin lỗi hắn chứ? Hừ...” Na Tra khoanh tay bĩu môi nhìn Võ Cát.

“Na Tra đệ làm ơn đừng gây chuyện được không? Đệ mà gây chuyện sư mẫu sẽ giết ta đó, sư mẫu đã dặn ta trông chừng đệ cẩn thận” Võ Cát kéo Na Tra qua một bên xì xào bên tai Na Tra.

“Võ Cát huynh sợ hắn thì cứ nói đi!” Na Tra vung vung vòng Càn khôn trên tay.

“Đã làm người khác bị thương mà còn lớn tiếng, sao ngươi thiếu gia giáo đến thế? Có tin ta sẽ thay cha, mẹ ngươi dạy dỗ ngươi không?” Cơ Phát cầm kiếm chỉ về Na Tra.

“Ngươi dám!” Na Tra hét lên, gương mặt đã bắt đầu tức giận.

“Na Tra....” Võ Cát nhanh tay kéo Na Tra về phía sau.

Ta và Khương Tử Nha không thấy Võ Cát và Na Tra nên đã đi khắp nơi tìm hai người bọn họ. Đi tới bìa rừng từ xa chúng ta đã nhìn thấy bóng dáng Võ Cát, ta kéo Khương Tử Nha bước vào sân nhà vắng bỏ hoang vừa đúng lúc thấy Na Tra đang bị Võ Cát ôm lấy, trước mặt còn có một nam nhân nhìn hơi quen mắt nhưng tạm thời ta không nhớ đã gặp qua ở đâu.

“Na Tra, Võ Cát” Ta mỉm cười đi nhanh về phía họ.

“Sư mẫu, sư phụ/ sư thúc mẫu, sư thúc” Na Tra và Võ Cát quay đầu đồng thanh hô lên.

“Sao hai con lại ở đây?” Khương Tử Nha ôn nhu.

Ta đưa mắt quan sát chung quanh, dưới đất có một cô gái đang ngồi, đôi mắt ánh lên vẻ xảo trá nhan sắc xinh đẹp. Nhìn như một cô thôn nữ nhưng thực chất không phải như thế <Thạch cơ?> Đây chẳng lẽ chính là Thạch Cơ? Trong đầu ta vang lên âm thanh báo hiệu. Có lẽ đúng như vậy rồi, theo như tình tiết thì Cơ Phát trên đường đi tới Trần Đường Quan đã bị Thạch Cơ dụ dỗ. Ta đưa mắt nhìn nam nhân trường bào màu xanh, hắn là Cơ Phát lúc trước đã từng gặp qua một lần hèn gì thấy quen mắt.

Ta ghét nhất cái tên Cơ Phát này, vừa đa tình vừa dễ quên yêu hết cô này đến cô kia. Đầu tiên đính ước với Thúy Bình rồi Thúy Bình chết sau đó lại tới Song Nhi, Song Nhi chết rồi tới Công Chúa nào đó mà ta không nhớ rõ. Ta ghét nhất là những nam nhân thay lòng như thế, dễ yêu mà cũng dễ quên xem tình yêu là gì kia chứ. <Nếu không có vòng Càn khôn của Na Tra thì giờ này ngươi đã vào bụng Thạch Cơ rồi không chừng!> Ta khinh bỉ liếc nhìn Cơ Phát, hắn là minh quân tương lai thì sao? Ta mặc kệ, ta vẫn có thành kiến với hắn.

Ta nhìn Cơ Phát, hắn cũng đang nhìn ta một cách thất thần, Thạch Cơ cũng nhìn ta chăm chú <Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận có dịp ta chỉnh ngươi thê thảm!> Ta liếc Cơ Phát trong lòng mắng hắn ngàn lần.

“Chiêu Đệ! Nàng mang Na Tra và Võ Cát về phủ trước đi!” Khương Tử Nha ôn nhu nhìn ta. Ta chợt hồi hồn, đã biết vì sao tên Cơ Phát này nhìn mình. Ta không che mặt đây mà, quay sang Khương Tử Nha ta nhẹ nhàng mỉm cười.

“Tướng công! Nếu về thì chúng ta cùng về!” Ta nhìn Khương Tử Nha cười thật tươi, chàng gật đầu mỉm cười.

“Huynh là sư phụ bọn chúng?” Cơ Phát chợt lên tiếng hai mắt chưa sự tức giận nhìn Khương Tử Nha, vẻ mặt thất thần khi nảy biến đi đâu mất.

“Đúng, tại hạ Khương Tử Nha” Khương Tử Nha chấp hai tay ra lễ <Cơ Phát này nhanh thật, mới đây đã tìm tới Trần Đường Quan, không phải hắn nói đi về Triều Ca sao?>

“Ta là Cơ Phát!” Cơ Phát cũng chắp tay hữu lễ.

“Sư thúc mẫu, tên này rất đáng ghét thấy con còn nhỏ nên ức hiếp con!” Na Tra bĩu môi, uất ức nhào vào lòng ta. Ta ôm lấy Na Tra đưa mắt nhìn Cơ Phát.

“Na Tra, con đã làm gì vậy?” Khương Tử Nha cúi đầu nhìn Na Tra.

“Con đâu có làm gì đâu” Na Tra lắc đầu.

“Ngươi còn ngụy biện, làm sai mà không chịu nhận tội ư?” Cơ Phát tức giận chỉ một ngón tay về phía Na Tra sau đó nhìn sang Khương Tử Nha miệng liên tục kể lại sự tình:

“Khi nảy là nó đã dùng chiếc vòng đang cầm trên tay đánh trúng cô nương này, ta bảo nó xin lỗi nhưng nó chẳng những không xin lỗi lại còn ăn nói vô lễ với ta”

“Na Tra, mau tạ lỗi với vị cô nương này, mau đi đi” Khương Tử Nha đẩy Na Tra về phía Thạch Cơ.

“Na Tra là con không đúng trước <Không đúng vì đã cứu hắn> con mau xin lỗi cô nương này đi”

“Sư thúc mẫu....” Na Tra kháng cự, hai mắt rưng rưng nhìn ta.

“Na Tra, mau xin lỗi!” Khương Tử Nha trừng mắt với Na Tra.

Na Tra cúi đầu cắn môi siết chặt vòng Càn khôn trong tay, bật lên hai từ khô khan, cứng ngắc “Xin lỗi”

“Na Tra, không phải dùng giọng điệu đó! Thường ngày ta dạy con thế nào?” Khương Tử Nha ánh mắt nghiêm túc nhìn Na Tra. Na Tra ngẩng đầu ánh mắt chán ghét nhìn Cơ Phát rồi quay sang Thạch Cơ xụ mặt, dịu giọng.

“Là ta sai, xin lỗi vì đã khiến tỷ bị thương!” Na Tra cúi đầu nhận lỗi với Thạch Cơ.

Thạch Cơ không nói gì hai mắt láo liên, ta mỉm cười trong lòng <Bị vòng Càn khôn đánh trúng hẳn ả Thạch Cơ bị thương không hề nhẹ>

Nhìn thấy Na Tra chịu uất ức ta cũng không đành lòng nhưng nó cũng lớn tiếng với Cơ Phát nảy giờ xem như huề nhau. Phải dạy dỗ thì Na Tra mới nên người được, ta nựng má Na Tra:

“Được rồi, mọi chuyện xem như giải quyết xong rồi. Chúng ta về thôi!”

Ta quay sang định kéo lấy Khương Tử Nha về nhưng hai mắt chàng nhìn Thạch Cơ đầy nghi ngờ. <Nhìn ra rồi> Tướng công Nha Nha của ta nhìn ra Thạch Cơ là yêu quái, vốn ta định nhanh tay kéo chàng đi để cho tên Cơ Phát bị Thạch Cơ nuốt vào bụng cho rồi nhưng tình tiết vẫn không theo ý ta. Tướng công Nha Nha đã nhanh phát hiện ra Thạch Cơ là yêu quái.

Cơ Phát nhìn Khương Tử Nha cứ dùng ánh măt soi mói nhìn Thạch Cơ thì tức giận lên tiếng:

“Thật là quá đáng nhỏ gây chuyện ta đã bỏ qua, ngay cả ngươi là sư phụ bọn chúng cũng có hành vi quá đáng như vậy. Giữa ban ngày ngươi lại dùng ánh mắt đê tiện nhìn con gái nhà lành, ngươi có phải có ý đồ xấu với con gái người ta hay không?”

Ta nghe câu nói của Cơ Phát vừa quay đầu định bước đi thì quay lại ngay tức khắc. Cái tên bạc tình này còn dám nói tướng công ta như thế ư? Thật là tức chết ta mà, ta trừng mắt nhìn Cơ Phát:

“Cơ Phát, ngươi ăn nói cho kỹ. Chàng là tướng công của ta, ta không đủ xinh đẹp hơn ả yêu quái này hay sao mà chàng phải nhìn à? Là ngươi người trần mắt thịt không nhìn ra đâu là thị đâu là phi nên ăn nói hàm hồ!”

“Chiêu Đệ, chớ tức giận!” Khương Tử Nha dịu dàng lên tiếng.

“Cô nương là thê tử của hắn?” Cơ Phát kinh ngạc nhìn ta.

“Phải! Không thể sao?” Ta chống hai tay lên eo bộ dáng như cọp mẹ bảo vệ đàn con.

Trong lúc chúng ta lời qua tiếng lại đôi mắt Thạch Cơ dáo dác nhìn xung quanh <Tên nam nhân trẻ tuổi mà anh tuấn này khí thế không tầm thường, trên người hắn mặt áo đạo sĩ dường như tu vi cao hơn mình rất nhiều. Không được mình phải rời khỏi nơi này ngay...> Thừa cơ không ai để ý nên ả lách người đi...

“Ai quy định đạo sĩ không thể có vợ?” Ta hất cằm.

“Phải đó, đây chính là sư thúc mẫu của ta!” Na Tra ung dung lớn giọng.

“Sư phụ.... ả đó chạy kìa!” Võ Cát bỗng đưa tay chỉ về phía cửa rào.

Khương Tử Nha nhanh chóng xoay người đuổi theo Thạch Cơ nhưng Cơ Phát đã bay ra chặn chàng lại:

“Các ngươi định làm gì cô nương ấy?”

“Tránh ra, ả là yêu quái” Khương Tử Nha gạt tay Cơ Phát ra.

Cơ phát quyết tâm ngăn cản Khương Tử Nha, hai người giao chiến. Ta nhìn Khương Tử Nha lên tiếng:

“Tướng công, để thiếp đuổi theo!” Ta tung người chạy theo Thạch Cơ.

“Được, nàng cẩn thận!” Khương Tử Nha quay đầu nhìn ta.

Khương Tử Nha chỉ giải quyết Cơ Phát trong vòng mấy chiêu. Cơ Phát bị Khương Tử Nha đẩy ra xa, một lá bùa màu vàng từ tay Khương Tử Nha nhập vào người Cơ Phát:

“Bằng võ công của ngươi mà muốn đánh bại ta. Nếu ngươi không phải Cơ Phát ta đã không nương tay!” Khương Tử Nha liếc nhìn Cơ Phát rồi quay người bước đi:

“Đi theo Chiêu Đệ!”

Võ Cát và Na Tra tự động nghe lệnh kéo nhau theo Khương Tử Nha để lại Cơ Phát với ánh mắt đầy nghi ngờ cùng khó hiểu.

Phân cách tuyến....

Ta nhẹ nhàng theo sau Thạch Cơ, chắc ả chỉ nghĩ người có khả năng đối phó ả là Khương Tử Nha mà thôi, tưởng rằng có Cơ Phát cầm chân Khương Tử Nha nên mình có thể trốn thoát nhưng không ngờ một cô gái như ta cũng có khả năng đối phó ả.

Thạch Cơ chạy vào rừng, ta đứng nhìn ả một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì. Có tiếng bước chân từ phía sau, ta nép người vào một gốc cây.

“Hồng Liên cô nương, cô đang ở đâu?” Cơ Phát vừa đi vùa gọi to.

Thạch Cơ núp trong một cái cây lén nhìn theo Cơ Phát nhưng không dám ra, có lẽ ả còn sợ gặp phải Khương Tử Nha. Đang trọng thương trong người nên không dám ra chứ gì? Thạch Cơ thoáng biến đi thấy thế ta liền đuổi theo ả.

Đuổi theo Thạch Cơ tới một hang động sâu trong rừng, thì ra sào huyệt của Thạch Cơ gần Trần Đường Quan như thế. <Có người tới> Ta xoay người nép vào gốc cây bên cạnh, hai đạo ánh sáng rơi xuống cửa động Thân Công Báo và Phụng Thanh Thanh xuất hiện. Chờ bọn chúng vào trong động ta tiến lại gần lén quan sát.

“Thạch Cơ!” Phụng Thanh Thanh bật cười thân thiết với kẻ đang ngồi tọa thiền.

“Thanh Thanh!” Thạch Cơ vui mừng đứng dậy nắm lấy tay Phụng Thanh Thanh.

“Ơ, vị này là...” Thạch Cơ nhìn sang Thân Công Báo đôi mắt tò mò.

“Đây là Thân Công Báo, là quốc sư của Ân Thương!” Phụng Thanh Thanh mỉm cười.

“Thạch Cơ, xin chào” Thân Công Báo chắp tay hữu lễ.

“Thạch Cơ, lần này chúng ta tới đây là có việc nhờ muội. Chuyện là ba tỷ muội ta phụng mệnh Nữ oa nương nương tiêu diệt Ân Thương nhưng có một người tên Khương Tử Nha cứ đối đầu với bọn ta, nhờ muội ra tay giúp bọn ta thu phục hắn” Phụng Thanh Thanh nghiến răng.

“Đại tỷ ta đoán hắn sẽ chạy đến Trần Đường Quan mà muội lại gần Trần Đường Quan nên nhờ muội ra tay giúp đỡ chúng ta” Phụng Thanh Thanh tiếp tục cất lời.

“Nhưng muội không biết hắn, hắn có bộ dáng như thế nào?” Thạch Cơ trợn mắt nhìn Phụng Thanh Thanh.

“Hắn là sư huynh của ta, năm nay đã 72 tuổi!” Thân Công Báo lên tiếng.

“72 tuổi? Vậy hắn là một ông lão ư?” Thạch Cơ bật cười.

“Không có, hắn có pháp lực rất cao siêu tu luyện thuật Trú nhan ở Côn Luân nên nhìn bề ngoài hắn chỉ hơn 20 tuổi thôi!” Phụng Thanh Thanh bĩu môi giơ hai ngón tay lên.

“Hơn 20 tuổi? Trẻ thế sao?” Thạch Cơ nhíu mài quay sang Thân Công Báo.

“Nói vậy ngươi và hắn đều là đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn của sư bác Xiển giáo rồi!”

“Thạch Cơ, cô gọi sư phụ ta là sư bác vậy cô là người của Tiệt giáo?” Thân Công Báo kinh ngạc nhìn Thạch Cơ.

“Đúng vậy, sư phụ ta chính là Bích vu cung – Thông thiên giáo chủ, nói vậy ta phải gọi ngươi một tiếng sư huynh rồi! Sư huynh!” Thạch Cơ mỉm cười, chắp tay cung kính với Thân Công Báo.

“Ấy, Thạch Cơ không cần đa lễ, Thân Công Báo tu đạo chưa lâu phải gọi cô một tiếng sư tỷ!” Thân Công Báo bắt lấy tay Thạch Cơ.

“Nhưng ngươi và Khương Tử Nha là huynh đệ đồng môn tại sao lại muốn giết hắn?’ Thạch Cơ đưa mắt nhìn Thân Công Báo.

“Thạch Cơ, tỷ có điều không biết! Khương Tử Nha phản bội sư môn lấy trộm Vô tự thiên thư của sư phụ nên sư phụ bảo ta đi thu phục hắn. Không ngờ hắn pháp lực cao cường ta và ba tỷ muội Thanh Thanh liên thủ vẫn không đánh lại hắn!” Thân Công Báo đê tiện lên tiếng.

Thạch Cơ nghe xong suy nghĩ một lúc bông hốt hoảng lên tiếng:

“Lẽ nào là hắn?”

“Là ai?” Phụng Thanh Thanh tò mò.

“Ta từng gặp một người trẻ tuổi có pháp lực rất cao hắn vừa nhìn đã nhận ra ta là ai.... chẳng lẽ là hắn, hắn cũng đang ở Trần Đường Quan” Thạch Cơ nhìn Phụng Thanh Thanh.

“Có thể lắm!” Thân Công Báo chau mài.

Ta nghe hết đoạn đối thoại của bọn chúng, phải quay về báo cho Tướng công Nha Nha của ta biết mới được, mới xoay người ta đã hậu đậu mà vấp hòn đá dưới chân xém vồ ếch.

“Ai đó!” Có tiếng Thân Công Báo quát lên, ta vội bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.