Người Đàn Ông Kiên Cường

Chương 129




Hôm nay, đội ngũ trùng trùng điệp điệp lên đường hồi kinh, Vương Mật Hành ngồi trong kiệu, một lúc sau, bên ngoài truyền đến một trận hô vang "Vạn tuế", nàng len lén vén một góc màn lên, nhìn một mảng lớn đầu người bên ngoài, trong đầu liền kinh hoàng.

Cái loại khí thế uy nghiêm độc quyền của hoàng gia, mặc dù chỉ cách một khung cửa xe, cũng có thể xâm nhập vào tận xương tủy nàng, chưa từng có khắc nào Vương Mật Hành cảm thấy Khang Hi khoác long bào lại chói sáng và uy nghiêm trang trọng như vậy.

Không trách được nam nhân đối với quyền lực lại luôn chấp nhất, bởi vì người có quyền lực, thường sẽ là người tạo ra quy tắc, cái loại cảm giác cầm nắm quyền sinh sát người khác trong tay này, nàng tin tưởng chỉ cầm qua một lần, sẽ không cách nào buông tay.

Dọc theo đường đi, Khang Hi giống như là đã quên nàng, không có triệu kiến qua. Mặc dù Vương Mật Hành muốn lộ mặt nhiều lần trước Khang Hi, để tránh qua vài ngày hắn lại quên nàng. Nhưng mà nàng chỉ là một quý nhân nho nhỏ, thân phận không cao, mặc dù có chơi trò may rủi đi qua, cũng chưa chắc có thể gặp hắn. Huống chi, tính tình của nàng tự nàng biết rõ, nếu người ta không muốn nhìn thấy, thì nàng sẽ không mặt dày đến gặp, kiếp trước như thế, kiếp này cũng vậy, sợ là mấy đời cũng không đổi được.Edit by NuyHam

Nghĩ đến tình cảnh bản thân, Vương Mật Hành lệ rơi trong lòng, đã biết là xá nhân phẩm (?), còn chưa tiến cung, trước mắt đã thấy thất sủng rồi! Nàng ngồi đối diện xa giá hoàng thượng Khang Hi vô cùng bất mãn, người này cũng không nói lý á, rõ ràng là ăn sạch sẽ, rồi phủi mông một cái đã đi!

Lại nói, trừ lần đầu tiên đó, Vương Mật Hành đúng là chẳng quan tâm bị hắn ăn bao nhiêu lần, mấu chốt nhất, loại chuyện qua sông rút cầu này làm ngày nào nàng cũng rất khó chịu có được không?

Thất sủng không có chút thông báo trước, Vương Mật Hành một lần nữa kết luận, nàng có thể tưởng tượng được, không có cây cổ thụ Khang Hi này chống lưng, để giúp nàng chống lại những ánh mắt ghen tỵ oán hận trong cung, sẽ vô cùng thê thảm không nỡ nhìn đi?

Rối rắm hơn nửa đêm, nàng từ từ thông suốt một ít truyện., chung quy không rầu rỉ, cũng không có rối rắm đi.

****

Mùa hè gió thổi nhẹ nhàng lên tường xanh ngói biếc Tử Cấm Thành,Vương Mật Hành ngồi trong kiệu, nhìn tường thành nguy nga của Hoàng thành, trong đầu có loại kìm nén nói không lên lời.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng tới Tử Cấm Thành, đời sau nàng đã đến đây mấy lần rồi, nhưng chỉ có duy nhất lần này nàng cảm thấy Hoàng thành này lại bức người như vậy. Đại khái, chính là mùi vị độc nhất của Tử Cấm Thành.

Kiếp trước, dù nghĩ như thế nào nàng cũng không nghĩ được mình lại có thể trở thành một thành viên trong tập đoàn phi tần của Tử Cấm Thành, khi đó nàng chỉ thuần túy là đi du ngoạn và thưởng thức, mặc dù biết nơi này đã chôn rất nhiều mạng người, bất quá là một cảm giác chung tình trừu tượng, thiên tổng (*) đưa tới cửa. Mà bây giờ, cái toà Tử Cấm Thành sợ là sẽ vây khốn nàng đến suốt cả đời.

(*)thiên tổng: ý chỉ là ông trời là đại boss.

Cuộc sống nhân sinh chính là kỳ diệu như thế đó, lượn qua hai đời, nàng lại trở thành tiểu lão bà Khang Hi, hơn nữa tiểu lão bà này, theo nàng nghĩ là không có được sủng ái bao nhiêu đã thất sủng không báo trước rồi. Edit by NuyHam

Cỗ kiệu đưa nàng từ Thần Võ Môn phía bắc vào Tử Cấm Thành, không biết có phải đây chính là một loại bi ai không? Phi tần vào cung cực kỳ phải chú ý, trừ lúc đại hôn hoàng đế dẫn tân nương từ Đại Thanh Môn đi vào, thì bất kể phi tần nào tiến cung, cũng chỉ giống như nàng đi cửa sau Thần Võ Môn của Tử Cấm Thành.

Bất quá, Vương Mật Hành lập tức bình tĩnh lại, nàng nhớ đến kiếp trước khi đi tham quan cố cung, hướng dẫn viên du lịch cũng đã nói, có thể đi Đại Thanh Môn cũng chỉ có một mình hoàng đế, ngoại trừ lúc đại hôn hoàng đế, hoàng hậu có thể được đưa vào từ Đại Thanh Môn ra, cùng với những đích phúc tấn của hoàng tử lên ngôi vua được sắc phong làm hoàng hậu cũng có thể một lần đi qua Đại Thanh Môn, thì tất cả còn lại không thể đi. Cũng bởi vì như vậy, vương triều Đại Thanh kéo dài hơn hai trăm năm cũng chỉ có năm vị nữ tử vào cung từ Đại Thanh Môn. (@Đoạn này lòng vòng quá, Nuy ed nó cả buổi á, đại khái chỉ có bốn người có địa vị lần lượt là hoàng đế, hoàng hậu, tân hoàng và tân hậu mới được đi qua Đại Thanh Môn, đại khái là như vậy đấy. Hết >,<)

Nói như vậy, Vương Mật Hành nàng còn khó chịu sao?

Cỗ kiệu đi qua một hành lang khúc chiết quanh co và nhỏ hẹp, lúc này, nàng đã không phân rõ đâu là đông, đâu là tây. Khi ngươi đặt mình trong Tử Cấm Thành, thì Hoàng thành sẽ làm ngươi có cảm giác mình sẽ bé nhỏ, nhỏ đến mức giống như bỏ muối vào biển, thảy một hòn đá vào cũng không dậy nổi sóng.

Cuối cùng, Vương Mật Hành được hai thái giám dẫn vào một gian phòng, thái giám dẫn đầu thả bọc quần áo xuống, quỳ trên mặt đất nói: "Quý nhân, đây chính là chỗ ngài ở sau này, nếu không còn chuyện gì, nô tài liền cáo từ."

Vương Mật Hành gật đầu, hai người liền cáo từ lui xuống, trong phòng chỉ còn lại mình nàng.

Cung Kỳ Tường này không có chủ vị, nàng ở đâu cũng không bị ánh mắt của người khác làm bó tay bó chân, mặc dù chỗ này hơi cách xa chỗ ở Khang Hi một chút, nàng cũng chấp nhận. Thật ra, đối với Vương Mật Hành, chuyện tốt nhất là có một cái không gian bí ẩn bên người, về phần có được sủng ái hay không, để sau này nói lại đi.

Vương Mật Hành nhìn ngắm xung quanh, trong phòng cũng không rộng lắm nhưng lại sạch sẽ chỉnh tề, phía bắc có kê một cái giường dựa sát vào tường, phía trên có một cái bàn nhỏ, trung gian là một lối đi hẹp nhỏ, bên cửa sổ có một cái bàn tròn và hai cái ghế, tổng thể mà nói, nàng rất hài lòng. Edit by NuyHam

Vương Mật Hành đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh thổi vào, làm cho đầu nàng thanh tỉnh không ít. Sau đó, nàng mở cái bọc quần áo mẫu thân đưa, bên trong có cái gì nàng sớm đã xem qua, có hai tờ ngân phiếu hai ngàn lượng, một chút bạc vụn, Vương Mật Hành có thể nghĩ, nếu như có thể, mẫu thân mình nhất định sẽ đem hết gia sản cho nàng. Chỉ tiếc, nàng chỉ là một quý nhân nho nhỏ, đồ có thể mang vào ít lại càng ít.

Thật ra, đối với Vương Mật Hành, không có nhà mẹ làm chỗ dựa, càng nhiều tiền càng tốt, nhưng nàng cũng hiểu, ở trong cung, tiền nhiều cũng không thể duy trì lâu, đi ra ngoài bạc tiêu như nước chảy không có chừng mực, hai ngàn lượng này nếu nàng xài tiết kiệm cũng sống không qua mấy năm.

Tóm lại một câu, nàng một không có chỗ dựa, hai không có bạc, tốt nhất là phải ôm chặt bắp đùi lão Khang Hi.

Nhưng nàng muốn ôm bắp đùi, lão Khang người ta còn chưa hài lòng nha!

Vương Mật Hành cuốn lọn tóc mình, mang theo vô cùng cảm thán và oán niệm trong lòng, đem bộ lễ phục màu đỏ còn nằm trong bọc quần áo để vào đáy rương, không cần suy nghĩ, muốn mặc bộ lễ phục này cũng phải chờ nàng đầu thai lại một lần nữa.

Làm xong mọi chuyện, nàng có chút khát, bèn cầm bình trà lên rót vào ly, rồi bưng lên uống một hớp.

Được rồi, đúng là lạnh đấy, nàng nhìn lá trà trong ly, nhận ra là lá trà chất lượng kém, Vương Mật Hành cười khổ, kiếp trước có coi không ít kịch cung đấu, nhưng có cần phải hạ mã uy với người mới đến hay không!

Trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn là biết vừa mới thu thập xong, nếu là như vậy, làm sao lại quên chuẩn bị một bình trà nóng? Huống hồ, nàng không là mới đến đây một, hai khắc, mà nửa bóng người cũng không có, thật sự là không bình thường mà, giống như chuyện dân quốc về tiểu thư Lê nhị gia điêu ngoa (?).

Không phải là nàng có lòng tin đối với mấy cung nữ kia, người trong ngoài Tử Cẩm Thành này, nàng sớm đã kiến thức qua.

Tình huống hiện tại, giải thích duy nhất, chính là có người cấp trên chỉ thị xuống, để cho các nàng chậm trễ Mật quý nhân mới được hoàng thượng tấn phong.

Vương Mật Hành hơi hiểu được chân tướng, nàng vô cùng buồn bực, không khỏi nhớ đến Bích Dao ở phủ nhà Tô Châu, cuối cùng nàng nhìn ly trà rỗng tuếch, lại cầm bình trà tới rót thêm một ly.

Những thứ chi tiêu ăn mặc này, từ trước tới nay nàng chưa từng nghĩ qua, bởi vì nàng vốn không phải lớn lên trong cảnh sống an nhàn, mặc dù từ khi đi đến chỗ này, cuộc sống trong phủ rất hoàn mỹ, nhưng cũng không có nghĩa, không có những thứ đó, nàng không thể sống tốt.

Theo nàng nghĩ, những thế đó không phải là nhu phẩm cần thiết, dĩ nhiên, nếu như có thể sống khá hơn một chút, nàng cũng không ngốc mở miệng cự tuyệt.

Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Vương Mật Hành xoay đầu lại, nhìn thấy một thiếu nữ mặc trang phục cung nữ đi vào, trong tay cầm một cái khay để một bộ cung trang. Edit by NuyHam

"Nô tỳ thỉnh an quý nhân, nô tỳ được phủ Nội vụ phái tới đưa quần áo phân phối đến cho quý nhân." Cung nữ kia hành lễ một cái, rồi đem khay để lên bàn.

Vương Mật Hành nhấp nhấp miệng, dịu dàng cười một tiếng, không biểu lộ gì.

"Quý nhân...." Cung nữ kia chần chờ, mở miệng nói.

"Còn chuyện gì?" Khóe miệng Vương Mật Hành ngoéo một cái, mờ mịt hỏi.

Cung nữ kia sửng sốt, lại nói: "Nếu quý nhân không ngại, có thể để nô tỳ giúp quý nhân thay quần áo, như thế nào?"

Không thể không nói, trực giác Vương Mật Hành còn rất nhạy bén, cái gì? Hạ mã uy trong truyền thuyết tới rồi nha.

Thật ra, chuyện thay quần áo này đối với Vương Mật Hành cũng có áp lực đấy. Đừng nói đổi cung trang, nàng mà thay quần cụt ngay trước mặt người khác cũng không thể không có áp lực. Được rồi, nàng thừa nhận, chuyện tình kia cũng tới rồi.

Vương Mật Hành suy nghĩ, cầm ly trà lên miệng nhấp một cái: "Để đồ lại rồi ra ngoài đi."

"Hình như quý nhân không cao hứng?" Trong mắt cung nữu kia đầy quan tâm, Vương Mật Hành không nhịn được cười lên.

"Nhất định cô nương nhìn nhầm rồi, hoàng thượng ân điển cho người ngu dốt như ta vào Tử Cấm Thành, đây đã là phúc khí tu luyện mấy đời, chẳng lẽ còn không vui?" Trong mắt Vương Mật Hành lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng nói giống như thấy ai đang nói lời đại nghịch bất đạo vậy.

"Đều nói nhận được mưa móc đều là ân huệ của vua, nếu đã vào cung, dĩ nhiên hoàng thượng nói cái gì thì chính là cái đó. Hơn nữa thân là nữ tử, từ nhỏ đã học [Nữ giới], [Nữ huấn], nên an phận thủ thường, khoan dung độ lượng, đây mới là chuẩn tắc nên có của một nữ tử, ngươi nói có đúng hay không?"

"A, quý nhân nói rất đúng." Ánh mắt cung nữ kia lộ ra chút hỗn độn, rõ ràng đề tài đàm luận không phảo là cái này có được hay không?

"Làm phiền ngươi đi chuyến này, ta có chút mệt, ngươi lui xuống đi."

"Dạ." Cung nữ kia thuận miệng đáp, chờ lúc phản ứng lại, đã thấy nữ tử ngồi trước bàn bưng ly, nhẹ nhàng mím môi, hiển nhiên là muốn tiễn khách.

Sau khi cung nữ kia rời đi, Vương Mật Hành mới để ly trà xuống, dựa vào, CMN, người cho rằng có thể qua mặt bản cô nương ta sao? Nói cho ngươi biết, từ nhỏ đến lớn bản cô nương đã học cách đối phó với các hạng người giống ngươi rồi!













Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.