Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 7: 7: Khăn Tắm Màu Hồng




Lạc Thần véo má cô: “Em biết anh tức giận?” Giọng nói mang theo chút than thở. Giận dỗi, ăn giấm chua cả một ngày mà người phụ nữ này lại chẳng cảm nhận được. Không có cách nào khác, anh chỉ có thể dẫn cô lên giường nghiêm phạt để trút cơn giận này thôi.

Thấy dáng vẻ tủi thân của anh, Thiên Nhã bật cười: “Anh đúng là quỷ hẹp hòi.”

Sắc mặt Lạc Thần Hi tối sầm: “Anh hẹp hòi? Vậy em nói xem, thế nào mới là một người đàn ông rộng lượng?”

Thiên Nhã sợ anh: “Được rồi, anh không hẹp hòi, anh rất rộng lượng. Vô cùng rộng lượng.”

“Còn học được cách giễu cợt anh nữa. Cô gái, có biết đắc tội với tôi sẽ có hậu quả gì không?” Lạc Thần Hi nâng cằm cô lên, biểu cảm “hung dữ”, há mồm ra giả3bộ muốn cắn.

Thiên Nhã vội xin tha: “Được được, anh không hẹp hòi cũng chẳng rộng lượng. Anh chỉ bá đạo thôi.”

Dường như Lạc Thần Hi rất đắc ý với đánh giá là bá đạo này: “Vậy em có thích không?”

“Thích.” Cá đã nằm trên thớt, lúc này có thể nói không thích sao?

“Vậy em yêu anh không?” Người kia được nước lấn tới.

Thiên Nhã vội vàng mở mắt, bảo vệ bản thân: “Anh... Cái tên lưu manh này!” Thấy anh cười vừa lưu manh vừa vô lại, ánh mắt di chuyển liên tục trên người mình, cô lại không nhịn được mà đỏ mặt.

Lạc Thần Hi cười ha ha: “Em yêu, sao anh lại cảm thấy em càng ngày càng đáng yêu nhỉ.”

“Sao em lại cảm giác anh càng ngày càng vô lại.”

“A! Tha cho em!”

“Cầu xin người vô lại mà được à...”

Trán Thiên Nhã nổi gân2xanh. Sao người đàn ông này giống phụ nữ thế, thích được nghe dỗ ngon dỗ ngọt.

“Yêu!” Cô đáp một cách tùy ý.

Lạc Thần Hi biết rõ câu trả lời của cô: “Miễn cưỡng thế à?”

Thiên Nhã trả lời anh xong, trực tiếp nhắm mắt giả chết: “Mệt quá, ngủ thôi.”

Tên yêu nghiệt Lạc Thần Hi này làm sao bỏ qua cho cô dễ dàng như thế được, anh thấp giọng uy hiếp: “Hay là bây giờ chúng ta ra bên ngoài đánh dã chiến...” Anh nói xong, giả vờ muốn ôm lấy cô.

Lạc Thần Hi cười ha ha: “Em yêu, sao anh lại cảm thấy em càng ngày càng đáng yêu nhỉ.”

“Sao em lại cảm giác anh càng ngày càng vô lại.”

“A! Tha cho em!”

“Cầu xin người vô lại mà được à...”

“Buông ra, anh làm em đau.”

“Được rồi, dịu dàng chút.”

“Ưm, ưm!”

Ngoài cửa, hai bảo bối nhỏ nhón chân2bỏ đi: “Thì ra cha đã bắt nạt mami như thế. Mami phản ứng đâu giống muốn ngừng mà không được.”

Lạc Lăng cười tới mức cả khuôn mặt trông không đứng đắn: “Này gọi là lạt mềm buộc chặt.”

La Tiểu Bảo đáng yêu nghiêng đầu, gãi gãi: “Lạt mềm buộc chặt?” Trời ơi, lạt mềm buộc chặt là có ý gì? So với Lạc Lăng, hình như cậu hiểu quá ít!

“Chờ đã, Lạc Lăng. Sao em biết nhiều thế? Dạy anh đi.”

Lúc bốn người đang ăn sáng, La Tiểu Bảo vò mái tóc như tổ chim của mình, đột ngột hỏi: “Mami, có phải mami luôn muốn ngừng mà không được không?”

Giọng nói lảnh lót vang lên trong phòng khách. Người giúp việc và chú Lý vừa mới từ vườn hoa đi vào đều đổ mồ hôi lạnh, xấu hổ. Ngụm sữa Thiên Nhã vừa mới uống vào đã điên9cuồng phun ra, vừa vặn bắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Lăng vì cậu đang ngồi ở đối diện.

Khóe miệng Lạc Lăng co rúm lại. Cậu dùng đôi tay mũm mĩm lau mặt, khuôn mặt đáng yêu cứng đờ. Cậu liếc mắt nhìn La Tiểu Bảo. Đều tại anh nói mấy câu kinh người làm mami Thiên Nhã sợ.

“Ôi trời! Lăng Lăng, xin lỗi con.” Thiên Nhã vội rút khăn ra lau mặt cho Lạc Lăng.

Chú Lý lấy khăn mặt ra: “Bà chủ, để tôi làm cho.”

Thiên Nhã đỏ mặt tới tận mang tai, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng: “Tiểu Bảo, mới sáng sớm con đã nói linh tinh cái gì thế?” Cô khẽ trách cứ, liếc mắt nhìn về phía Lạc Thần Hi. Người này lại đang cười cười nhìn cô, như thể đang xem kịch hay.

Người này xem náo nhiệt gì4chứ?

“Mami Thiên Nhã xấu hổ ạ? Khuôn mặt tròn tròn của mami đỏ lên nhìn đáng yêu quá! Có phải cái này người ta gọi là xuân phong đắc ý không? Xem ra chiêu lạt mềm buộc chặt của mami hiệu quả lắm. Nói thế có nghĩa là em gái nhỏ của con và Lăng Lăng sẽ nhanh chóng ra đời và chơi đùa với bọn con ạ?” La Tiểu Bảo vẫn vô tư mở to mắt tiếp tục nói những lời kinh người.

Mặt Thiên Nhã tối sầm lại, cô hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Thần Hi đang che miệng cười trộm. Cười trộm cái gì, tất cả là tại anh! Trên không nghiêm dưới sẽ loạn, nhìn hai đứa con trai mà anh dạy dỗ đi!

“Nhưng mami ơi, chuyện như kiểu muốn ngừng mà không ngừng được không nên làm nhiều, không thì sẽ tổn hại cơ thể. Tuy con và Lăng Lăng đều muốn có em gái nhỏ nhưng thân thể là tiền vốn của cách mạng đó.” La Tiểu Bảo dặn dò.

Khuôn mặt dính sữa tươi của Lạc Lăng hơi vặn vẹo. Đồng thời, cậu rất bội phục vốn từ ngữ của La Tiểu Bảo bỗng nhiên tăng mạnh. Thân thể là tiền vốn cách mạng? Nói đúng thật.

Thiên Nhã da mặt mỏng bị con trai nói tới mức cả mặt đỏ bừng đến độ có thể rán trứng được. Cô nhìn những người giúp việc đứng bên cạnh đang che miệng cười trộm rồi lại nhìn Lạc Thần Hi đang cười hết sức càn rỡ.

Cô cắn răng nghiến lợi đút trứng rán cho La Tiểu Bảo, nhét đầy miệng nhỏ của cậu: “Bé cưng, con ăn nhiều lên, không là không cao được đâu. Con xem, Lăng Lăng cao hơn con rồi.”

Lạc Lăng tự hào ngẩng đầu lên. Thật ra cậu không cao hơn La Tiểu Bảo bao nhiêu nhưng mami Thiên Nhã đã nói thế, cậu cũng tiếp nhận.

La Tiểu Bảo bị nhét trứng gà đầy miệng. Ánh mắt cậu hết sức đáng thương. Mami Thiên Nhã xấu quá đi! Mami lại dùng phương thức này để cậu không nói được.

Hu hu hu, mami Thiên Nhã không dịu dàng.

Thiên Nhã bưng cà phê vào cho Lạc Thần Hi đang ở trong phòng làm việc của chủ tịch. Cô liếc mắt nhìn anh. Sao cả ngày nay người này cứ dùng ánh mắt thiếu đòn đó để nhìn cô?

“Chủ tịch đại nhân, anh nhìn đủ chưa?”

Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên, anh cười cực kỳ xấu xa: “Vợ, lẽ nào em lại muốn ngừng mà không ngừng được?”

Thiên Nhã lườm anh: “Ai muốn ngừng mà không ngừng được? Đừng có nói nhảm! Đây là công ty!”

Lạc Thần Hi cười tươi rạng rỡ, khuôn mặt anh tuấn đỏ lên.

“Anh cười đủ chưa?” Trán Thiên Nhã đổ mồ hôi lạnh. Vì sao? Anh không phải là cậu thiếu niên nhiều niềm vui nữa rồi, sao chỉ có chút việc nhỏ như vậy mà cười lâu thế?

Thấy Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận. Lạc Thần Hi ho khan, nghiêm mặt nói: “Vợ không thích anh cười thì anh không cười nữa. Bằng không em lại muốn lạt mềm buộc chặt.”

... M* nó, lời này mà anh cũng nói ra miệng được à?

“Ha ha, ai là người lạt mềm buộc chặt thế?” Lạc Thần Dương đi từ ngoài cửa vào đã hiểu được đại khái tình cảnh này khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Thiên Nhã và dáng vẻ đàng hoàng của Lạc Thần Hi nhưng lại giở trò lưu manh.

“Hai người nói chuyện đi, em đi ra ngoài làm việc.” Thiên Nhã trừng mắt với Lạc Thần Hi, lười so đo với anh.

Lạc Thần Hi thấy Thiên Nhã đã đẩy cửa ra ngoài, sắc mặt đổi sang nghiêm túc khi nhìn Lạc Thần Dương.

“Thế nào? Bản kế hoạch làm xong chưa?” Anh lại bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp.

“Chưa xong, em có chút vấn đề muốn hỏi anh. Hỏi xong sẽ về làm tiếp.” Lạc Thần Dương bắt tréo hai chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

“Nói đi. Vấn đề gì? Kế hoạch tới tận bây giờ vẫn chưa làm xong, cậu đang bận gì thế? Đừng quên là chiều nay có buổi họp với Dương Tử.”

“Chủ tịch Lạc, anh đang làm khó em đấy à? Rõ ràng anh đã có một kế hoạch tốt rồi mà còn để em đặt chân vào. Anh cũng biết con người em đang quen hết ăn rồi lại nằm. Bây giờ đột nhiên đẩy việc cho em, sao em có thể nhanh chóng hoàn thành được.”

Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Vậy cậu còn không nhanh cút về chỗ tiếp tục làm?”

Lạc Thần Dương không đồng tình: “Anh cứ yên tâm đi, trước buổi chiều nay em sẽ mang tới cho anh. Có điều, em rất tò mò anh đã dùng biện pháp gì để cho thị trường chứng khoán của Tập đoàn Lạc Thần duy trì ổn định không xuống dốc trong tình huống này?”

Khoảng thời gian này, Lạc Thần Hi thoải mái là thế nhưng Tập đoàn Lạc Thần chưa thoát khỏi nguy hiểm. Phía sau anh vẫn có cảnh sát mặc thường phục theo dõi, bên phía Tập đoàn MG đã chính thức khởi tố, gửi lên tòa án. Cảnh sát, giới chính trị và giới kinh doanh còn đang đợi anh diễn trò đấy.

Nhưng kỳ quái là, dù tin xấu của Tập đoàn Lạc Thần có gây chấn động thế nào đi chăng nữa thì cũng không mảy may ảnh hưởng tới thị trường chứng khoán.

“Tôi rất tò mò, sao đột nhiên cậu lại có hứng thú với thị trường chứng khoán của tập đoàn?” Lạc Thần Hi híp mắt lại, nhìn Lạc Thần Dương chăm chú, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tất cả.

Lạc Thần Dương nhún vai: “Em là Phó Chủ tịch mà, đương nhiên phải quan tâm tới một chút tình huống của công ty rồi. Anh biết mà, nửa cuộc đời còn lại của em phải dựa vào anh, anh không thể ngã xuống.”

Lạc Thần Hi cười đầy ẩn ý: “Cái này không cần cậu phải quan tâm. Muốn lật đổ Lạc Thần Hi? Phải xem người kia có tư cách đấy không đã.”

Lạc Thần Dương an tâm vỗ vỗ ngực: “Xem ra anh đã nắm chắc, làm em sợ muốn chết. Gần đây anh chả có hành động gì cả. Cứ để mặc đám rùa đen đó giám sát anh như hung thủ giết người. Em biết ngay mà, anh đâu phải con dê ngoan ngoãn gì, anh đã bày mưu tính kế sẵn rồi.”

Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, cười như không cười: “Nếu tôi nói tôi không nắm được thứ gì, đang chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ để ngồi tù thì sao? Cậu có tin không?”

“Ha ha ha. Anh biết nói đùa thật đấy. Nếu anh mà phải vào tù ngồi thì cứ để em đi thay là được.” Lạc Thần Dương cong môi cười ha ha.

Lạc Thần Hi miễn cưỡng cười hai tiếng, nói ẩn ý: “Ha ha, cậu mà phải ngồi đó thì tôi là người đầu tiên ông cụ không buông tha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.