Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 3: 3: Sếp Tổng Ngang Ngược




Thiên Nhã cười: “Đồ tham ăn, cậu ăn nhiều thêm đi, gần đây trông cậu hơi gầy.”

Đồ Hoa Kỳ đắc ý: “Đương nhiên, tớ giảm cân mà.” Cô liếc mắt nhìn Jenny Trình đang dán lên người Dương Tử làm nũng, lặng lẽ gia nhập nhóm của Thiên Nhã và Karen.

“Ôi, sao cô ta có thể mặt dày như thế chứ? Dám theo bạn trai hiện tại tới nhà bạn trai cũ làm khách, còn thể hiện tình yêu nữa. Thật sự làm cho người ta nhìn mà buồn nôn.”

“Không phải không phải, nói như thế là đề cao cô ta quá rồi. Cô ta chỉ có thể tính là người thứ ba thôi.” Đồ Hoa Kỳ nhìn Jenny Trình đang vung tay vung chân, xúc động muốn đi ra3cho cô ta mấy cái bạt tai.

Người phụ nữ này có thể liều một trận với Hạ Vân Cẩm đấy. Tuy là cô ta không quá đáng như Hạ Vân Cẩm, lúc nào cũng tìm cơ hội gây sự với Thiên Nhã. Hừ hừ, quá ghê tởm.

“Bỏ qua đi, cô ta không dễ dàng gì.” Vốn là một thiên kim đại tiểu thư, giờ cha lại thân bại danh liệt ở trong tù. Chỉ còn lại một mình cô ta ở đây, không nơi nương tựa. Phụ nữ với nhau tội gì phải làm khó nhau chứ. Có điều, nghĩ tới việc cô ta từng thân mật với Lạc Thần Hi, lòng cô hơi khó chịu. Đây là đang nổi máu ghen đấy!

“Cô ta không dễ dàng chỗ2nào? Cậu nhìn cô ấy đi, dáng vẻ lẳng lơ thế kia, ngây thơ cái gì chứ. Chậc chậc.”

Karen ngồi nghe, bỗng nhiên đập bàn một cái, đôi mắt xinh đẹp trào dâng xúc động: “Ôi, sao cô có thể dễ dàng tức giận như thế chứ? Thiên Nhã nói đúng, Trình tiểu thư không dễ dàng gì. Sao cô không thể cho người ta một cơ hội làm lại cuộc đời?”

Karen bất thình lình ồn ào làm cho mọi người trên sân ngây ra. Động tác tay và miệng đều ngừng lại, quay sang nhìn Karen đang tức giận.

Karen cười nhạt: “Cô đừng có nói lung tung. Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, còn cô thì sao? Vì chửi bới Trình tiểu thư hóa thân2thành một người đàn bà chanh chua mà cứ tưởng phóng khoáng. Cô thử nhìn Trình tiểu thư đi, cô ấy khó khăn biết bao, thật vất vả mới có thể từ người thứ ba lên làm chính thức, cô lại cứ cắn người ta không buông. Cái này là có ý gì? Lạc Thần Dương, anh tới đây nói xem, có phải cô ta không biết nói lý không?”

Lạc Thần Dương có hơi hoảng sợ khi bị điểm danh. Phụ nữ cãi nhau, đàn ông không nên chen miệng vào mới tốt. Nhưng ánh mắt của Karen quá bức người, anh ta chỉ có thể bảo sao nghe vậy: “Đúng thế, thật sự không thể nói lý rồi.”

“Hừ, Hàn Vũ Triết, anh tới đây cho em. Anh thử nói9cho em xem ai là người không thể nói lý? Cái người họ Trình này không phải là người thứ ba sao? Người thứ ba như cô ta có chỗ nào giống một người thanh thuần đáng yêu xinh đẹp? Cô ta, chỉ là một kẻ thứ ba không hơn không kém.”

Hai người phụ nữ này cãi nhau, gây gổ vì một vấn đề là Jenny Trình có phải là “người thứ ba thanh thuần đáng yêu xinh đẹp” không? Điều này làm cho nụ cười đơn thuần đẹp đẽ bên môi Jenny Trình cứng lại, cô ta không cười nổi nữa. Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh. Lời của Đồ Hoa Kỳ hay Karen đều khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Cô ta đưa mắt nhìn Dương4Tử. Anh ta đang chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ, hoàn toàn không có ý định khuyên ngăn. Sau đó, cô ta lại nhìn Lạc Thần Hi đang đi ra từ trong biệt thự, anh đi tới bên cạnh Thiên Nhã, ôm lấy eo cô, bày ra bộ dáng muốn xem kịch vui.

Đồ Hoa Kỳ không ngờ là Karen lại chĩa mũi về phía ngược lại. Cô ta có ý gì? Bất bình thay cho Jenny Trình à?

“Karen Thiệu, rõ ràng là tôi đang nói con hồ ly tinh kia cơ mà, cô tức giận cái gì? Lẽ nào Jenny Trình là chị cô? Hay là tấm gương cô noi theo?”

“Hừ, sao cô không biết nói lý như thế chứ. Cô nhìn đi, nhìn đi, Trình tiểu thư lớn lên giống hồ ly tinh chỗ nào? Người ta thanh thuần đáng yêu xinh đẹp thế kia cơ mà.” Karen đi tới trước mặt Jenny Trình, khoa tay múa chân miêu tả cô ta. Khen ngợi, tâng bốc Jenny Trình đang dán trên người Dương Tử lên tận trời, cứ như là thánh nữ vậy.

Đồ Hoa Kỳ thấy buồn nôn khi mấy từ ca ngợi này dùng trên người Jenny Trình.

“Ha ha, cười chết người. Cô ta thanh thuần đáng yêu xinh đẹp? Thế không phải tôi làm Thánh Mẫu luôn rồi sao? Ôi, nói thật, hai người cứ như chị em thất lạc nhiều năm ấy, sao có thể giống nhau như thế chứ.”

Lạc Thần Dương có hơi hoảng sợ khi bị điểm danh. Phụ nữ cãi nhau, đàn ông không nên chen miệng vào mới tốt. Nhưng ánh mắt của Karen quá bức người, anh ta chỉ có thể bảo sao nghe vậy: “Đúng thế, thật sự không thể nói lý rồi.”

“Hừ, Hàn Vũ Triết, anh tới đây cho em. Anh thử nói cho em xem ai là người không thể nói lý? Cái người họ Trình này không phải là người thứ ba sao? Người thứ ba như cô ta có chỗ nào giống một người thanh thuần đáng yêu xinh đẹp? Cô ta, chỉ là một kẻ thứ ba không hơn không kém.”

Hai người phụ nữ này cãi nhau, gây gổ vì một vấn đề là Jenny Trình có phải là “người thứ ba thanh thuần đáng yêu xinh đẹp” không? Điều này làm cho nụ cười đơn thuần đẹp đẽ bên môi Jenny Trình cứng lại, cô ta không cười nổi nữa. Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh. Lời của Đồ Hoa Kỳ hay Karen đều khiến cô ta vô cùng khó chịu.

Cô ta đưa mắt nhìn Dương Tử. Anh ta đang chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ, hoàn toàn không có ý định khuyên ngăn. Sau đó, cô ta lại nhìn Lạc Thần Hi đang đi ra từ trong biệt thự, anh đi tới bên cạnh Thiên Nhã, ôm lấy eo cô, bày ra bộ dáng muốn xem kịch vui.

Jenny Trình cắn môi. Anh đắc ý cái gì chứ? Nhân vật chính của chuyện gièm pha này không phải anh sao? Lẽ nào anh không chú ý?

“Này này, Đồ Hoa Kỳ, cô đủ chưa? Người thứ ba thì người thứ ba, Trình tiểu thư nhà người ta tình nguyện làm đấy, cô có thể làm gì cô ấy? Nếu cô ước ao có thể làm một kẻ thứ ba lẳng lơ như cô ta, cô cũng thử xem, sẽ không ai ngăn cản cô đâu.”

Đồ Hoa Kỳ tức tới cả mặt vặn vẹo khi nghe xong câu này. Cô vén tay áo lên, cầm một ly rượu vang đỏ hất về phía Karen. Karen né người, rượu vang đỏ hất thẳng vào gương mặt Jenny Trình đang lúc trắng lúc xanh.

Karen thấy Đồ Hoa Kỳ ra tay cũng xắn tay áo lên cầm cốc trái cây hất trả lại. Lạc Thần Dương nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại nhưng không ngờ cốc trái cây trong tay Karen lại hất thẳng lên đầu Jenny Trình.

Ở đây có vài tiếng hít khí lạnh. Karen áy náy: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Cô Trình, tôi không cố ý đâu.” Cô cầm khăn giấy lau lung tung chỗ nước trái cây trên đầu Jenny Trình, thoạt nhìn hết sức áy náy.

“Này, Karen, uổng công Thiên Nhã coi cô là bạn mà đối xử tốt với cô. Cô nịnh nọt người ta như thế, Thiên Nhã đúng là nhìn lầm cô rồi.” Đồ Hoa Kỳ kích động tiến lên định ra tay đánh Karen.

Thiên Nhã hít một hơi khí lạnh lần thứ hai. Cô vội vàng tiến lên muốn ngăn bạn thân lại nhưng không kịp nữa. Đồ Hoa Kỳ nâng tay lên định cho Karen một cái tát, nhưng ai ngờ Karen lại giật tóc cô ấy, cái tát của Đồ Hoa Kỳ vô tình đánh lên mặt Jenny Trình.

Có lẽ Jenny Trình cũng bị bối rối bởi tình huống trước mặt, cứ ngẩn người ra đó, không phản ứng gì.

Mắt cô ta mở to như chuông đồng lớn, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại bị tát một cái thật mạnh nữa. Cái tát còn độc ác hơn so với cái trước. Karen không dám tin nhìn tay mình. Cô thế mà lại đánh Jenny Trình, thật sự, thật sự quá khinh người rồi.

“Hoa Kỳ, Karen, hai cậu đừng...” Thiên Nhã muốn mở miệng ngăn cản, nhưng hai bảo bối nhỏ phía sau đã nói: “Cô Karen, cô thật quá đáng. Dám đối xử với mami Hoa Kỳ như thế, tôi muốn thay mami dạy dỗ cô!”

“Hừ, hai người dám náo loạn ở nhà cha tôi, tôi muốn thay cha dạy dỗ hai người.”

Hai bảo bối nhỏ mỗi người cầm một cây gậy, cắn răng nghiến lợi xông về phía này. Đồ Hoa Kỳ và Karen không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh, chạy nhanh.

Không ngạc nhiên chút nào khi Jenny Trình đang đứng ngây người ra đó lại gặp họa. Dương Tử thân thủ nhanh nhẹn, hai tay trái phải đều bắt được gậy hai bảo bối nhỏ đánh tới.

“Bé cưng, chuyện của lớn các cháu đừng nhúng vào.” Dương Tử không nhanh không chậm nói. Anh ta liếc mắt nhìn Karen và Đồ Hoa Kỳ, cuối cùng nhìn Lạc Thần Hi. Dù thế nào thì Jenny Trình cũng là bạn gái của anh ta. Người anh em, cho bạn cậu chút mặt mũi được không?

Lạc Thần Hi nhún vai, ông trời cũng biết anh vô tội.

Lúc này Jenny Trình mới phản ứng lại. Cô ta tức giận tới run người, dáng vẻ chật vật, hai bên mặt đều đau rát. Bỗng nhiên, cô ta đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Karen và Đồ Hoa Kỳ, cắn răng: “Hai người cố ý!” Cô ta nhìn với ánh mắt thù hằn, khuôn mặt tức giận tới trắng bệch.

Đồ Hoa Kỳ hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, không thèm nhìn cô ta.

Karen vô tội: “Cô Trình, tôi không cố ý.”

Jenny Trình tức giận nhìn hai người họ rồi lại nhìn thấy Thiên Nhã đang đứng cạnh Lạc Thần Hi. Cô ta trút toàn bộ sự tức giận của mình lên người cô. Nhất định là người phụ nữ này bảo bạn mình làm cô ta khó chịu.

“Là cô, là cô!” Jenny Trình bước mấy bước tới, nâng tay lên muốn tát Thiên Nhã.

Cổ tay bị Lạc Thần Hi đứng bên cạnh Thiên Nhã bóp mạnh, cản trở cô ta tát.

Anh lạnh lùng nhìn Jenny Trình chật vật, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo và mang theo ý cảnh cáo.

“Anh buông ra!” Jenny Trình quát.

“Dương Tử, có phải cậu nên quản người phụ nữ của mình cho tốt không?” Lạc Thần Hi không nới lỏng tay, cứ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta. Trong mắt anh không có chút tình cảm nào, chỉ có lạnh lẽo, khinh thường và chán ghét.

Dương Tử nhìn Lạc Thần Hi. Anh ta đi lên, kéo Jenny Trình ra: “Đừng làm loạn.”

“Bốp!” Tiếng vang đập vào lỗ tai, cái tát này rơi xuống mặt Dương Tử. Jenny Trình nước mắt lưng tròng, hét lớn: “Anh cũng cùng một phe với bọn họ, cố ý muốn làm tôi xấu mặt, để cho tôi khó chịu.” Jenny Trình cắn răng quăng cho Thiên Nhã một cái nhìn hằn học rồi xông ra ngoài.

Dương Tử nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi, đáy mắt xẹt qua một tia chán ghét không dễ phát hiện ra.

“Dương Tử, cậu không đuổi theo à?” Lạc Thần Hi nhìn anh ta, khóe miệng nở nụ cười mang ý vị sâu xa.

Dương Tử gật đầu, nói: “Không thể tiếp tục chơi với mọi người nữa rồi.” Nói xong, anh ta đuổi theo.

Hai người kia vừa đi, Đồ Hoa Kỳ và Karen từ đối thủ một mất một còn chuyển sang làm lành. Đứng lên với cùng một suy nghĩ: “Mới nãy chỉ là hiểu lầm thôi, chị Hoa Kỳ, chị đừng giận nhé.”

Đồ Hoa Kỳ khí phách nói: “Đương nhiên tôi không tức giận, tôi mới nãy chỉ hơi nóng nảy thôi. Hi vọng cô không tức giận.”

“Không sao cả không sao cả, mọi người tiếp tục ăn uống đi, quên chuyện vừa nãy đi!”

Hai bảo bối nhỏ cũng vui mừng: “Mami Hoa Kỳ, thịt nướng chú Dương Tử làm có ngon không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.