Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 23: 23: Và Còn Hơn Thế Nữa




Cái tên “Chiếc thuyền con” này trở thành cơn ác mộng củ3a Lâm Tiêu.

Kẻ vạch trần biết hết mọi chuyện n2hư là sống dưới gầm giường cô ta vậy, phanh phui toàn 5bộ những chuyện năm xưa.

Những chuyện đó đều l4à nỗi đau mà cô ta không muốn nhắc tới.

Tối hô0m đó, Lâm Tiểu đập cửa phòng làm việc của Lâm Du như phát điện: “Lâm Du, mày ra đây! Tao biết là mày, rốt cuộc mày hại tao như vậy có ích lợi gì cho mày?” “Có gì muốn nói thì nói thẳng mặt đi, đừng giở trò sau lưng! Mày là đồ đạo đức giả, đồ mặt dày!” Vẫn có rất nhiều người còn đang tăng ca, Lâm Du cũng vậy.

Lâm Tiêu vừa la lên, ngoài hành lang toàn là tiếng vọng.

Những người trong văn phòng đều nhốn nháo ló đầu ra.

Lâm Du mở cửa, điềm tĩnh đứng ngay cửa phòng: “Không phải em, vạch trần chị có ích lợi gì cho em chứ?” “Sao tao biết có ích lợi gì cho mày, nhưng trừ mày ra, tao không nghĩ ra ai khác.

Ở đây chỉ có mày biết rõ những chuyện đó thôi, không phải mày thì còn ai?” Mọi người sực tỉnh.

Nói vậy, tất cả những điều bị vạch trần kia đều là thật sao? Thế chẳng phải Lâm Tiêu bị bệnh thật sao? Đạo diễn Quý có biết không? Ông ta làm vậy là lên thuyền giặc đấy.

Lâm Du phủ nhận: “Những chuyện đó chẳng phải bí mật gì, không chỉ có mình em biết.

Em cũng tham gia chương trình này, nếu em vạch trần những tin này, chẳng phải sẽ phá hủy chương trình sao? Em sẽ không làm thế” Nếu không nắm chắc chuyện này, Lâm Tiêu sẽ không tới văn phòng Lâm Du để gây sự.

Nếu cô ta đã tới, chứng tỏ cô ta bất chấp tất cả.

“Mày ghen tị chứ sao!” “Ghen ty?” Lâm Du thật sự không có ý giễu cợt hay chế nhạo, chỉ đơn giản là thấy buồn cười.

“Lâm Du, mày đang ghen tỵ với tạo.

Từ nhỏ mày đã ghen tỵ với tao rồi.

Mày luôn muốn cướp những gì của tao.

Mày không thích thấy tao sống tốt.

Lâm Du ơi là Lâm Du, dù gì thì mày cũng là đứa trẻ do nhà họ Lâm nuôi lớn.

Nếu không có mẹ tao, mày đã chết rũ ở bãi rác rồi.

Mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa!!!” Bốn chữ “vong ân bội nghĩa” này đã từng là ác mộng của Lâm Du.

Cô tự hỏi mình chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nhà họ Lâm, nhưng người nhà họ Lâm cứ đổ tội cho cô.

Cô uất ức vô cùng, cũng vô tội vô cùng.

Con người ai cũng biết nổi cáu, Lâm Du cũng vậy.

Những câu nói có gai của Lâm Tiêu đều đâm vào nỗi đau của cô.

Cô bắt đầu tức giận: “Tác phong của chị không tốt thì đừng đổ lỗi cho người khác! Nếu em muốn vạch trần thật, thì còn cần đợi tới hôm nay sao?” “Được lắm, cuối cùng mày cũng thừa nhận rồi.” “Em không thừa nhận! Em không thể thừa nhận! Em không làm, tuyệt đối sẽ không nhận!”

Hai người cãi cọ gay gắt.

Mọi người nhìn thấy trước giờ Lâm Du luôn dịu dàng ngoan ngoan, giờ đây tức đến nổ phổi thì chạy đến khuyên can: “Đừng cãi, đừng cãi nữa, đợi qua vòng chung kết rồi nói tiếp.” “Đúng vậy, hai người bớt tranh cãi đi, nghỉ ngơi thôi.” Dưới sự khuyên nhủ của mọi người, Lâm Du dần lấy lại lí trí, nhẫn nhịn.

Nhưng Lâm Tiêu lại không như vậy.

Càng nhiều người, càng nhiều lời khuyên ngăn, cô ta lại càng kích động.

Lâm Tiêu bỗng vươn tay túm lấy tóc Lâm Du, giật mạnh, kéo Lâm Du ngã “bịch” xuống đất.

Đầu Lâm Du đập mạnh xuống gạch men, lập tức hoa mắt chóng mặt, suýt ngất.

Dù sao cũng có nhiều người hiểu lí lẽ.

Mọi người nhìn thấy Lâm Tiêu đánh người thì vội đẩy cô ta ra: “Lâm Tiêu, cô điên rồi hả? Chuyện còn chưa tra rõ mà cô đã vội kết luận, còn đánh người nữa!” Lâm Tiêu thật sự sắp phát điện, mà đúng là cô ta cũng từng điên thật.

Cô ta chỉ vào những nhân viên trước mặt bằng tư thế tự vệ của kẻ yếu: “Các người, các người, rốt cuộc ai là đồng bọn với cô ta hả?” Vẻ mặt mọi người đều ngây dại.

Vốn đang là người đứng xem, bây giờ bỗng nhiên trở thành người trong cuộc.

Lần này bọn họ đã cảm nhận được sâu sắc sự bất lực của Lâm Du.

“Phải mày không? Phải mày không?” Lâm Tiêu kích động chỉ vào những nhân viên thường ngày khá thân thiết với Lâm Du.

“Còn mày nữa, đúng rồi, chính là mày! Tối hôm đó, người chạy trốn còn nhanh hơn cho chính là mày!” Người bị Lâm Tiêu chỉ thẳng mặt mắng là chó là một nữ đồng nghiệp của bộ phận truyền thông, tên là Bạch Anh.

Buổi sáng cô vừa bị Quý Đường dạy dỗ, buổi tối còn tự nhiên bị mắng.

Cô lập tức nổi sùng.

“Phải, tối hôm đó, người bắt gặp cô và đạo diễn Quý tằng tịu với nhau là tôi.

Ha, tôi còn định ém luôn chuyện này, không ngờ cô lại tự thừa nhận.

Mọi người cũng nghe thấy rồi đó, đây là tự cô ta thừa nhận, không phải tôi tung tin” Lâm Tiêu tức đến nổ phổi, không nói lời nào, xông lên tát vào mặt Bạch Anh một bạt tai.

“Ấy, sao cô lại đánh người chứ?” “Lâm Tiêu, cô thật quá đáng!” “Người gì vậy, hở tí là đánh người, xem ra chuyện cô ta bị bệnh tâm thần rồi đâm người lung tung trong tin đồn là thật rồi.” Thấy mọi người thi nhau công kích, Lâm Du sợ Lâm Tiêu kích động rồi bệnh tình tái phát.

Cô cố chịu đựng đầu óc quay cuồng, đứng giữa can ngan: “Xin mọi người hãy nghe tôi nói, nể mặt tôi, mọi người về phòng nghỉ ngơi nhé: Tôi không sao, cảm ơn mọi người.” Một bên gò má của Bạch Anh đã sưng lên: “Lâm Du, giờ em mới hiểu chị sâu sắc.

Chị không cần nói chuyện tình thân với loại người này.

Chị coi cô ta là chị, cô ta coi chị là súc vật.

Chị đừng bao che cho chị ta nữa.” “Đúng đấy Lâm Du, trong chuyện này, cô ta không tin chị, nhưng chúng tôi tin chị.

Mỗi ngày chúng ta tăng ca ở đây mệt muốn chết, xem chương trình này như con mình vậy, sao có thể hủy hoại nó được?” “Chúng ta mệt gần chết vì chương trình, cô ta thì hay rồi, phá hỏng hết chương trình.

Nếu tổng cục cấm chương trình của chúng ta phát sóng, vậy ngày mai khỏi phải nghĩ đến chuyện phát sóng trực tiếp nữa.

Thế thì toàn bộ công sức nửa năm nay của chúng ta đều tan thành bọt biển rồi.” Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng quát giận dữ của Quý Đường: “Tất cả làm gì ở đây vậy?” Quý Đường bước nhanh tới.

Dù Lâm Tiêu không đến mức bổ nhào qua, nhưng hai hàng nước mắt đã ứa ra, khóc như mưa, nhìn ông ta với vẻ đáng thương.

“Cả đám không cần phải làm việc sao? Đứng ngây ra ở đây làm gì?” Bạch Anh nhanh miệng nhất, cố tình nói: “Đạo diễn Quý, Lâm Tiêu vô duyên vô cớ vu oan cho người khác, còn đánh người.

Cô ta làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.” Quý Đường hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Anh: “Sao, vậy cố định báo cảnh sát à? Có cần kiểm tra thương tích không? Chế ít việc quá hả?” Ba câu hỏi lập tức khiến Bạch Anh nghẹn họng, chương trình này tuyệt đối không được xảy ra chuyện nữa.

“Giải tán, giải tán, tất cả về làm việc đi!” Quý Đường nhìn Lâm Tiêu: “Cô về nghỉ đi, nghỉ ngơi cho tốt thì ngày mai mới có sức lên sân khấu vòng chung kết.” Lâm Tiêu bĩu môi, còn định nói gì đó, nhưng Quý Đường liên tục nháy mắt với cô ta, cô ta đành phải thôi.

Trước khi đi, cô ta còn hung dữ trừng mắt liếc Lâm Du, cảnh cáo: “Mày chờ đó, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Lâm Du bụm cái gây đau đớn, cảm thấy chạnh lòng.

Mọi người đều đã giải tán, còn rất nhiều việc phải giải quyết trước khi trời sáng.

Lâm Du dẫn Bạch Anh đến phòng trà nước, lấy túi chườm đá trong tủ lạnh ra, chườm đá giúp cô ấy: “Xin lỗi.” “Chị xin lỗi làm gì, không cần đâu.” “Cảm xúc của chị ta thất thường, không thể kích động được.

Em càng kích động chị ta, chị ta càng không thể kiểm soát.

Lần sau nếu lại xảy ra chuyện như vậy nữa, thì em đừng nói gì hết.” “Chẳng qua là em thấy chướng mắt thôi, chị ta đúng là ức hiếp người quá đáng.” Lâm Du cười: “Thật ra, chị cũng đã quen rồi.” “Chị khổ thật đấy.” Lâm Du cười khổ: “Được rồi, còn phải trở về làm việc nữa, bận bịu nửa năm nay chỉ vì ngày mai thôi.” “Haiz, thôi vậy, bạn chết đi được.” Hai người ôm nhau an ủi một hồi, sau đó lại trở về phòng làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.