Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 20: 20: Hãy Sống Một Đời Không Có Gì Hối Hận




Jenny Trình đáng thương thế kia, mọi người trong quán cà phê nhao nhao nhìn về phía Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ với ánh mắt kỳ quái và trách cứ. Tốt xấu gì thì người ta cũng là một cô gái đẹp, sao có thể đối xử với cô ấy như thế? Mà hai người phụ nữ này trông thì ưa nhìn nhưng ác độc quá, lại hất thẳng cốc cà phê nóng vào người ta.

“Họ Trình, cô nói láo cũng phải nói một cách bài bản chứ. Mới nãy chính tay cô cầm cốc cà phê đổ vào người, sao giờ lại biến thành Thiên Nhã giật dây chị đây hất lên người cô rồi? Cô đùa quá trớn rồi đấy.” Đồ Hoa Kỳ khoanh tay trước ngực, phản bác3cô ta. Người phụ nữ này thật sự muốn người khác động tay đánh mình à.

Jenny Trình càng trở nên đáng thương hơn sau khi nghe Đồ Hoa Kỳ nói. Cô ta cố nặn nước mắt ra, dán cả người vào Dương Tử: “Dương Tử, anh nhìn cô ấy đi. Lần trước cô ấy cũng như thế, tỏ thái độ cho em nhìn. Anh quên rồi à? Cô ấy là bạn thân của người này, hai người họ ở cùng một phe, muốn làm khó em.”

Đồ Hoa Kỳ thấy cô ta nói thế, đang định phản bác thì...

Đồ Hoa Kỳ hừ lạnh: “Quả nhiên có kẻ thấp thỏm không yên.”

Dương Tử an ủi cô ta: “Đừng thế, anh phải lấy được chứng cứ mới đòi công bằng cho em được2chứ. Ngoan.”

“Hừ! Còn cần chứng cứ nữa sao? Người phụ nữ này bụng dạ khó lường, cô ta đang muốn chơi em. Cô ta nhằm vào em. Đây là sự thật!”

“Cô Trình chắc chắn những lời mình nói là thật chứ? Nếu vậy thì chúng ta mời ông chủ cho chúng ta xem băng ghi hình ở đây đi.” Thiên Nhã nói với giọng điệu cây ngay không sợ chết đứng. Người phụ nữ này đâm sau lưng cô không ít lần, tưởng cô hiền lành dễ bắt nạt lắm chắc? Lần nào cũng thế, cô ta tưởng cô không dám phản kháng sao.

“Đúng thế! Tôi chắc chắn, lời tôi nói là đạo trời. Cực kỳ chính xác.” Jenny Trình nghiến răng nghiến lợi nói.

Biểu cảm chột dạ và lời nói2ngông cuồng của cô ta làm những người ở đây xì xào bàn tán. Mọi người thấp giọng thảo luận nội dung câu chuyện mới thay đổi trong nháy mắt, họ đang nghi ngờ cô ta nói dối.

“Ha ha, còn nói là đạo trời nữa chứ. Không sợ bị sét đánh à? Cầm cốc cà phê tự hất vào người mình thì không có tội, nhưng đắc tội với ông trời thì không đơn giản như thế đâu. Trái tim bé nhỏ này của tôi chịu không nổi một người phụ nữ hay giả vờ dối trá. Quá khiến người ta buồn nôn.”

“Người phụ nữ chết bầm này! Cô muốn gì!” Jenny Trình tức giận, nâng tay lên muốn đánh về phía Đồ Hoa Kỳ.

“Hoa Kỳ!” Thiên Nhã hoảng sợ.

Dương Tử nắm9lấy cổ tay cô ta: “Jenny, em đừng hồ đồ. Mọi việc sẽ được làm sáng tỏ nhanh thôi, chúng ta cầm chứng cứ tới nói chuyện. Nếu mấy cô ấy thật sự làm những chuyện như lời em nói, anh sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.”

“Chị dâu, chuyện này có thật không?” Dương Tử nhìn Thiên Nhã, hỏi.

“Dương Tử, anh là bạn tốt của Thần, cô Trình lại là bạn gái anh, tôi có lý do gì để làm thế đâu? Nếu anh không tin thì có thể yêu cầu quán trích xuất băng ghi hình. Tôi tin rằng đoạn băng ghi hình đó sẽ cho anh thấy sự thật.” Thiên Nhã hơi liếc về phía camera ngoài cửa, bình tĩnh nói.

Đồ Hoa Kỳ nhếch miệng, nhìn Thiên4Nhã bằng ánh mắt tán thưởng. Vào những lúc quan trọng, may mà cô nhóc này vẫn đủ thông minh và bình tĩnh.

Dương Tử nhìn về phía mà cô vừa nhìn, hơi cong môi cười: “Chủ ý của chị dâu Thiên Nhã không tệ. Được rồi, chúng ta đi xem băng ghi hình, xem xem là người nào đang nói dối.”

Jenny Trình đang dựa vào lòng anh ta bỗng tái mặt, vội vã hét lên: “Dương Tử, anh có ý gì? Anh không tin em? Sao anh có thể giúp cô ta mà không giúp em?”

“Ha ha, còn nói là đạo trời nữa chứ. Không sợ bị sét đánh à? Cầm cốc cà phê tự hất vào người mình thì không có tội, nhưng đắc tội với ông trời thì không đơn giản như thế đâu. Trái tim bé nhỏ này của tôi chịu không nổi một người phụ nữ hay giả vờ dối trá. Quá khiến người ta buồn nôn.”

“Người phụ nữ chết bầm này! Cô muốn gì!” Jenny Trình tức giận, nâng tay lên muốn đánh về phía Đồ Hoa Kỳ.

“Hoa Kỳ!” Thiên Nhã hoảng sợ.

Dương Tử nắm lấy cổ tay cô ta: “Jenny, em đừng hồ đồ. Mọi việc sẽ được làm sáng tỏ nhanh thôi, chúng ta cầm chứng cứ tới nói chuyện. Nếu mấy cô ấy thật sự làm những chuyện như lời em nói, anh sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.”

“Dương Tử, anh buông tay ra! Buông ra! Tôi không cần anh quan tâm, hôm nay tôi phải khiến bọn họ đẹp mặt!” Jenny Trình rõ ràng là đang thẹn quá hóa giận.

“Jenny! Không được hồ đồ!” Dương Tử bình tĩnh nói.

Jenny Trình lườm anh ta, sau đó hung hăng rút tay mình ra. Cô ta tặng cho Thiên Nhã và Đồ Hoa Kỳ ánh mắt căm hận: “Đợi đấy”, rồi tức giận cầm túi xách đi ra ngoài.

“Này! Cô đi làm gì! Chúng ta cùng nhau xem băng ghi hình đi. Sao thế? Sợ nên chạy trốn hả? Ha ha, đúng là một người phụ nữ kỳ quái! À còn Dương Tử nữa, tôi muốn xem xem anh bắt chúng tôi trả giá đắt như thế nào đấy. Xứng đôi vừa lứa quá.” Đồ Hoa Kỳ nhìn theo bóng lưng hai người họ, hô to.

“Thôi nào Hoa Kỳ. Đừng mắng nữa, họ đi rồi.” Thiên Nhã khuyên can.

“Người phụ nữ này bị thần kinh hả? Tự cầm cốc cà phê nóng hất vào người mình chỉ để trà thù cậu. Cái người kia nhà cậu đã chọc tới bao nhiêu người phụ nữ thế? Một Hạ Vân Cẩm thôi đã quá sức chịu đựng của cậu, nay vừa đánh bại được Hạ Vân Cẩm thì thêm một kẻ khó trêu chọc hơn. Đúng là không khiến người khác bớt lo được.”

“Sau này chúng ta nên tránh cô ta đi, dù sao bạn trai cô ta cũng là bạn tốt kiêm người hợp tác của Lạc Thần Hi. Đừng khiến tất cả mọi người đều khó xử.”

Đồ Hoa Kỳ cực kỳ tức giận: “Giờ cậu đang đứng về phía ai thế? Thật là... rõ ràng là cô ta tìm tới cửa.”

Thiên Nhã vừa bực vừa buồn cười: “Cậu giả vờ cái gì nữa. Đừng tưởng tớ không biết lần trước cậu với Karen đóng kịch để trêu chọc người ta. Người ta bị các cậu biến thành dáng vẻ chật vật như thế, ghi hận là điều tất nhiên.”

Đồ Hoa Kỳ tức giận nói: “Bọn tớ diễn là để xả giận cho cậu mà. Cậu đúng là đồ lấy oán báo ơn.”

Thiên Nhã cười xòa: “Tớ biết. Chị Hoa Kỳ của tớ đối xử với tớ tốt nhất.”

Đồ Hoa Kỳ vẫn bực: “Biến đi, đừng làm phiền bà đây nữa. Mới bị người phụ nữ kia làm buồn nôn, tâm trạng kém.”

Thiên Nhã thở dài bất đắc dĩ, nét mặt buồn bã. Cô vốn định ra đây hít thở không khí, không ngờ lại gặp Jenny Trình. Náo loạn thành như này, cũng làm lòng rối bời.

“Nói chung, về sau cậu nên cẩn thận chút. Người phụ nữ kia không phải người tốt đẹp gì, cậu không nên chọc vào cô ta. Chắc chắn cô ta sẽ giở trò với cậu, có khi còn đâm lén sau lưng nữa. Giờ cô ta đang ỷ vào việc mình câu được người thừa kế Tập đoàn SGB nên hống hách vênh váo, không thiếu cách để gây hấn với cậu đâu.” Đồ Hoa Kỳ thật sự lo lắng cho cô.

Thiên Nhã gật đầu: “Tớ biết rồi.”



Tại bệnh viện, trong phòng bệnh.

Cuối cùng tình huống của Hạ Vân Cẩm cũng ổn định hơn, được chuyển từ phòng phẫu thuật về phòng bệnh nhưng vẫn hôn mê.

Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, nhìn khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ nằm trên giường. Tia sáng trong con ngươi như ẩn như hiện làm không ai nhìn thấu được anh đang suy nghĩ cái gì.

“Phái hai người ở lại trông chừng cô ta, một tấc cũng không rời. Có chuyện gì nhớ báo cho tôi biết.” Để lại cho Hạ Nhất Y một câu, anh xoay người ra khỏi phòng bệnh.

“Vâng, Chủ tịch.” Hạ Nhất Y gật đầu.

Trong biệt thự nhà họ Lạc.

“Cô ấy không sao chứ?” Lạc Thần Hi từ bệnh viện về đúng lúc Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ đang ăn bữa tối.

Lạc Thần Hi cầm đũa lên, nói mà mặt không đổi sắc: “Không nguy hiểm tới tính mạng.”

Lạc Lăng nhíu mày. Chuyện Hạ Vân Cẩm tự tử, cậu biết. Vì cậu đã phái người theo dõi cô ta 24/24, để phòng ngừa cô ta làm ra hành động nào đó nhưng không ngờ cô ta lại tự tử. Người phụ nữ này làm người khác không nghĩ ra được cô ta định làm gì.

Lẽ nào cô ta sống không bằng chết khi rời khỏi cha? Hừ, càng như thế, cậu càng không thể để cô ta tiếp tục ở lại bên cạnh cha.

Thiên Nhã đặt đũa xuống: “Cô ấy như thế là vì cha cô ta đã chết sao?” Nhưng nhìn sang hai bảo bối nhỏ, cô nhận ra mình không nên nhắc tới chuyện này trước mặt chúng. Vì thế, cô nói: “Không nói nữa, ăn cơm đi.”

Ăn cơm xong, trong phòng sách.

Lạc Thần Hi ôm Thiên Nhã, để cho cô ngồi trên bắp đùi mình: “Đừng lo, cô ta không sao cả.”

“Có phải chúng ta quá tàn nhẫn với cô ấy không?” Giờ Hạ Vân Cẩm chẳng có gì cả. Ngay cả cha cô ta cũng đặt tự tử. Trong tình cảnh như này mà đẩy cô ta ra nước ngoài, có phải rất tàn nhẫn không?

“Lẽ nào em muốn để cô ta ở bên cạnh chồng em?” Lạc Thần Hi nghiêm mặt hỏi.

“Em không có ý đó. Chỉ cần để cô ấy cách xa chúng ta ra, không ở xung quanh chúng ta nữa là được mà. Đâu nhất thiết phải đưa cô ấy ra nước ngoài.” Thiên Nhã thử thuyết phục Lạc Thần Hi.

“Không được, anh đang quét dọn tình địch thay em mà. Lẽ nào em không sợ anh và cô ta nối lại tình xưa?” Lạc Thần Hi đến bội phục tính rộng lượng của Thiên Nhã. Có lòng tốt thuyết phục như này, đôi khi hiền lành lại đi đôi với sự ngu ngốc. Để một tên tình địch ở cạnh mình chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ. Không thể coi thường thủ đoạn và tâm cơ của Hạ Vân Cẩm được. Sao anh có thể để cô ta ở lại đây, bất cứ lúc nào cũng có thể uy hiếp Thiên Nhã và hai bảo bối nhỏ? Trước đây cô ta đã làm quá nhiều chuyện gây tổn thương cho Thiên Nhã.

Huống hồ, cô ta ở lại đây, có lẽ Lạc Lăng sẽ khó chịu. Trời mới biết thằng bé ghét Hạ Vân Cẩm tới mức độ nào.

Ánh mắt Thiên Nhã hơi thất vọng.

Lạc Thần Hi dở khóc dở cười, dùng ngón tay gõ vào đầu cô: “Anh nói này, có phải em muốn đặt thêm mấy tình địch nữa mai phục bên cạnh người đàn ông của em không?”

Thiên Nhã oan ức bĩu môi: “Em đâu có.”

“Thật không? Có thật không?”

“Không có mà...” Thiên Nhã không vui.

“Không được, phải trừng phạt em.” Biểu cảm của Lạc Thần Hi rất tà ác.

“Này, anh muốn làm gì?”

“Em yêu. Em nói xem anh muốn làm gì?”

“Đừng...Lạc Thần Hi, ưm... Anh muốn làm gì? Không muốn...”

“Ưm ưm... không được...” Trong phòng sách là cảnh tượng xuân sắc phơi phới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.