Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 2: 2: Khách Mời Chương Trình




“Thần, lần này cậu rơi vào tròng thật rồi.” Nhớ hồi Lạc Thần Hi đi du học, có biết bao nhiêu là mỹ nữ rồi hoa hậu giảng đường điên cuồng theo đuổi. Đáng tiếc, người ta là một tảng băng, rất cứng ngắc, không bị những người phụ nữ vóc người nóng bỏng mê hoặc dù họ có phóng đãng thế nào đi nữa. Họ không thể gợi lên được chút hứng thú nào của anh. Dương Tử từng được nghe về vợ trước của anh nhưng chưa gặp, Thiên Nhã để cho anh ta ấn tượng về một người thanh thuần nhưng không mất đi hương vị của phụ nữ. Thì ra Lạc Thần Hi thích kiểu này.

“Thế nào? Cậu ghen tị?” Lạc Thần Hi cố ý làm tổn thương anh ta.

Dương Tử cười, giả3vờ bị tổn thương: “Đúng vậy, tôi không thể tiếp nhận được nhưng không còn cách nào khác. Cậu đã tìm được tình yêu đích thực, vì vậy, tôi chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cậu.”

Một câu làm cho cả người nghe lẫn người nói cảm thấy buồn nôn. Bọn họ rất trong sạch, đều là những người đàn ông tràn trề nhiệt huyết đấy.

“Biến xuống địa ngục đi, tôi cũng có Jenny Trình rồi.” Dương Tử cười phản bác.

“À, tôi nghĩ tôi nên giới thiệu cho cậu hai đứa con trai của tôi.”

“Cậu có hai đứa con sinh đôi, có thể cho tôi một đứa không?”

Lạc Thần Hi hung ác nhìn anh ta: “Cậu chán sống phải không?”

Thiên Nhã chống cằm ngồi trước bàn làm việc nghĩ. Hừ, công ty đang gặp2chuyện mà Lạc Thần Hi vẫn còn ngồi trong làm việc trò chuyện vui vẻ với Dương Tử được. Mấy ngày nay, từ trên xuống dưới công ty đều bao trùm bầu không khí khẩn trương. Sau tiệc rượu tối hôm qua, tuy Tập đoàn Lạc Thần đã thoái khỏi nguy hiểm nhưng tình trạng không khá hơn hai ngày trước là bao, vì Tập đoàn Lạc Thần không xóa được tiếng xấu không giữ chữ tín. Lạc Thần Hi còn chưa bỏ được cái danh “kẻ tình nghi giết người” nữa. Vợ Hoàng Thừa Nghĩa cậy vào việc có em rể là thị trưởng để gia tăng áp lực cho cảnh sát. Bên phía cảnh sát không thể không đẩy nhanh tiến độ điều tra việc này. Rất nhiều manh mối đang nhắm thẳng vào Lạc2Thần Hi. Thật ra chuyện liên quan tới làm ăn này đã liên lụy tới quá nhiều, cảnh sát đã thâm nhập vào nội bộ Tập đoàn Lạc Thần để điều tra.

Mà bề ngoài Lạc Thần Hi lại làm như không có việc gì. Hình tượng uy phong của anh không khác gì với ngày thường, không hề bị hủy hoại đối với những nhân viên đã đi theo anh bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu. Người có khí phách có thể quét ngang thành phố A như anh sao có thể dễ dàng chịu đựng được?

Lúc này, hình tượng Tập đoàn Lạc Thần đang xuống dốc không phanh nhưng thị trường chứng khoán vẫn ổn định, không xuống giá chút nào. Hiện tượng này không bình thường nhưng mọi người đều biết Lạc9Thần Hi là người như thế nào. Anh sẽ để cho thị trường chứng khoán của mình xuống dốc ngay trước mắt mình sao? Với năng lực của anh, chuyện ổn định được thị trường chứng khoán không phải là chuyện khó.



“Haiz, chị dâu của tôi ơi, chị còn đứng đó làm gì thế? Anh trai tôi không bảo chị đi pha cà phê sao?” Gần đây Lạc Thần Dương cứ xuất quỷ nhập thần, trong giờ làm việc không thấy bóng dáng đâu, thích thì đến không thì đi. Giờ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt làm cho cuộc sống vô vị buồn chán của anh ta không còn tẻ nhạt nữa.

“Phó Chủ tịch Lạc, anh về rồi.” Thiên Nhã đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Phó Chủ tịch Lạc”, ngầm nhắc nhở anh ta4đây là phòng làm việc, đừng có “chị dâu dài chị dâu ngắn” để gọi cô nữa.

“Chuyện tôi nhờ cậu hỏi thăm giúp đã có tin tức gì chưa?” Lạc Thần Hi thay đổi chủ đề câu chuyện, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nặng nề.

“Tôi lợi dụng cả người bên xã hội đen rồi nhưng chưa có tin tức gì. Dường như đối phương đã biến mất khỏi thế gian này vậy. Thần, tôi có suy nghĩ như này, người cậu muốn tìm có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi không, biến thành một người khác để mai danh ẩn tích? Chúng ta có huy động nhiều người hơn nữa cũng không thể tìm được.” Dương Tử híp mắt, tập trung phân tích.

Lạc Thần cười lạnh: “Dù hắn có hóa thành bụi tôi cũng phải tìm được hắn.” Hơi thở của anh đáng sợ, như là Ma Vương. Trong con ngươi sâu thẳm kia là sự khát máu và sát khí.

“Thần, tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng tìm ra người kia, báo thù cho cha mẹ cậu, sau đó quên hết những chuyện không vui đi.” Tuy hai người bọn họ đều có tuổi thơ khá tối tăm nhưng anh ta và Lạc Thần Hi không giống nhau, ít nhất người mẹ mà anh ta yêu nhất hiện giờ vẫn sống bên cạnh anh ta.

Lạc Thần Hi ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: “Đừng có đánh chủ ý lên người tôi, tôi có Thiên Nhã rồi.”

Lúc này, hình tượng Tập đoàn Lạc Thần đang xuống dốc không phanh nhưng thị trường chứng khoán vẫn ổn định, không xuống giá chút nào. Hiện tượng này không bình thường nhưng mọi người đều biết Lạc Thần Hi là người như thế nào. Anh sẽ để cho thị trường chứng khoán của mình xuống dốc ngay trước mắt mình sao? Với năng lực của anh, chuyện ổn định được thị trường chứng khoán không phải là chuyện khó.



“Haiz, chị dâu của tôi ơi, chị còn đứng đó làm gì thế? Anh trai tôi không bảo chị đi pha cà phê sao?” Gần đây Lạc Thần Dương cứ xuất quỷ nhập thần, trong giờ làm việc không thấy bóng dáng đâu, thích thì đến không thì đi. Giờ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt làm cho cuộc sống vô vị buồn chán của anh ta không còn tẻ nhạt nữa.

“Phó Chủ tịch Lạc, anh về rồi.” Thiên Nhã đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “Phó Chủ tịch Lạc”, ngầm nhắc nhở anh ta đây là phòng làm việc, đừng có “chị dâu dài chị dâu ngắn” để gọi cô nữa.

“Phu nhân chủ tịch, tôi về rồi đây.” Lạc Thần Dương không thuận theo cô mà làm chuyện xấu.

Anh ta vừa gọi một tiếng “phu nhân chủ tịch” đã khiến cho mấy người trong phòng làm việc không thể bàn luận được nữa. Tuy La Thiên Nhã đã ngồi vững vàng trên chiếc ghế “phu nhân chủ tịch” nhưng Lạc Thần Dương lại thích cầm đèn chạy trước ô tô, kết quả là...

“Phu nhân, việc tốn sức thế này cô không cần làm đâu, để đó tôi làm thay cho.”

“Phu nhân, cô có cần mua gì không? Để kẻ tiểu nhân như tôi làm chân chạy vặt cho cô nhé.”

“Phu nhân, bộ quần áo mới này của cô đẹp ghê. Cô mua ở đâu thế? Có thể cho tôi biết địa chỉ không? Nhưng chắc chỉ có dáng người đẹp như cô khi mặc lên có cảm giác thanh nhã thoát tục, đẹp tựa thiên tiên thế này.”

“Phu nhân, da cô đẹp thật đấy! Cô dưỡng da bằng cách nào thế? Cô nhìn mặt tôi này, đã xuất hiện nếp nhăn rồi.”

“Phu nhân, giày của cô cũ rồi, tôi đưa cô đôi mới nhé?”

...

Cả ngày nay, Thiên Nhã bị nước miếng của bọn họ bao quanh. Công phu nịnh nọt của nhóm đồng nghiệp này đúng là càng ngày càng cao... Lẽ nào bọn họ không lo lắng cho tình hình hiện tại của công ty chút nào sao?

Bên trong biệt thự nhà họ Lạc vô cùng náo nhiệt.

Lạc Thần Hi và Thiên Nhã, hai bảo bối nhỏ, Lạc Thần Dương, Karen, Đồ Hoa Kỳ, Hàn Vũ Triết, Dương Tử, còn thêm cả khách không mời mà đến, Jenny Trình nữa.

Mọi người tổ chức một buổi liên hoan vui vẻ ở vườn hoa phía sau. Dương Tử và Lạc Thần Dương thi nhau thể hiện tài năng nướng thịt, hai bảo bối nhỏ rất vui vẻ khi thấy một người chú chân dài lạ mặt như Dương Tử, rất thân thiết với anh ta, có khi còn thân thiết hơn cả với Lạc Thần Dương.

“Chú Dương Tử, Tiểu Bảo muốn ăn cánh gà chú nướng.”

“Chú Dương Tử, Lăng Lăng muốn ăn thịt bò chú nướng.”

“Ôi ôi, hai bảo bối nhỏ, chú của các cháu nướng ngon hơn này.” Lạc Thần Dương cầm thành quả của mình để dụ dỗ.

“Không muốn không muốn, người ta không cần đồ của chú, nướng không ngon.”

“Chú Dương Tử nướng ngon hơn.” Lạc Lăng bình luận khá đúng trọng tâm.

Dương Tử giơ ngón tay cái lên với hai bảo bối nhỏ: “Vẫn là hai bé tinh mắt.”

“Thiên Nhã, có phải giữa cậu và anh họ có hiểu lầm gì không?” Thiên Nhã ngồi cùng một chỗ trò chuyện với Karen, Đồ Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết. Karen thấy Đồ Hoa Kỳ và Hàn Vũ Triết đều chạy tới chỗ hai bảo bối nhỏ mới nói chuyện liên quan tới Kha Tử Thích với Thiên Nhã. Nhìn thấy gia đình Thiên Nhã vui vẻ như này, thật ra cô cũng rất vui, nhưng rồi cô lại đau lòng khi nhớ tới đêm nọ anh họ uống say khướt. Nguyện vọng của anh họ rất đơn giản, chỉ muốn ở bên cạnh Thiên Nhã, mãi mãi ở cùng cô ấy như thế, dù cho trong lòng cô ấy, anh chỉ là một người bạn hoặc là anh trai.

Nói về điểm này, cô không được vĩ đại như anh họ.

Nhắc tới Kha Tử Thích, nụ cười trên môi Thiên Nhã nhạt dần. Cô cúi đầu, có chút phiền não: “Anh ấy vẫn ổn chứ?” Nhiều năm qua, anh luôn là người ở bên cô, giờ trong buổi tụ họp này lại thiếu anh làm cho cô không biết phải làm sao. Anh có khỏe không? Bây giờ anh đang làm gì? Có phải đã đau lòng vì lời nói của cô đêm hôm đó không?

“Anh họ không ổn lắm, tối hôm trước anh ấy uống say bí tỉ, còn đánh nhau.”

“Cái gì? Anh ấy đánh nhau với ai? Anh ấy có bị thương không?” Thiên Nhã lo lắng hỏi.

Karen thấy Thiên Nhã lo lắng như thế, không hiểu sao trong lòng thoải mái hơn. Bởi vì cô biết Thiên Nhã vẫn còn quan tâm đến anh họ. Nếu anh họ biết, liệu anh ấy có thấy dễ chịu hơn không?

“Anh họ không sao, anh ấy đánh nhau với Lạc Thần Dương.” Karen nhìn về phía Lạc Thần Dương đang vui vẻ với Dương Tử bằng ánh mắt hoài nghi.

“Tử Thích đánh nhau với anh ta làm gì?” Thiên Nhã cũng nhìn về phía Lạc Thần Dương. Cô đang nghĩ xem có phải là vì Karen không, vì anh luôn không thích Karen qua lại với Lạc Thần Dương, mà tên Lạc Thần Dương cũng có thể là vì trả thù Kha Tử Thích nên mới...

“Thiên Nhã, có phải cậu cũng phát hiện ra Lạc Thần Dương và Kha Tử Thích không ổn không.” Cho dù có ngốc cũng sẽ cảm giác được, đó là trực giác của phụ nữ. Đêm hôm đó, khi anh họ đánh nhau với Lạc Thần Dương có nhắc đến mục đích nào đó khiến cô phát hiện ra điểm kỳ quái.

“Từ trước tới nay có bao giờ hai người họ ổn đâu.” Thiên Nhã cứ tưởng Karen đang nói tới việc hai người họ kết ân oán vì cô gái kia, giọng nói mang theo sự lo lắng và bất đắc dĩ.

“Hả?” Karen nhíu mày, có lẽ Thiên Nhã biết chút gì đó.

“Tớ nghĩ chuyện này nên để người trong cuộc nói cho cậu biết. Karen, cậu thật sự không thích anh họ nữa sao?” Karen là một cô gái tốt. Nếu cậu ấy ở bên cạnh anh, có lẽ mang tới cho anh hạnh phúc và vui vẻ.

Karen liếc nhìn Lạc Thần Dương, uể oải nói: “Dù tớ có thích anh ấy nhiều hơn, anh ấy cũng không nhìn tớ.”

“Vậy cậu có chắc là Lạc Thần Dương nhìn trúng cậu không? Hay là anh ta có mục đích khác.” Mục đích là để trả thù Kha Tử Thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.