Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 17: 17: Giọng Anh Trong Đêm Thanh Vắng




Thiên Nhã dừng bước, xoay người thấy cô ta khóc.

Khoảnh khắc đó, cô mấp máy mối: “Tôi hiểu. Yêu một người mà không thể có được người đó rất khó chịu...”

“Cô hiểu? Cô đã từng yêu một người chưa? Cô đã từng yêu ai hơn mười năm nhưng dù làm thế nào cũng không thể chiếm được anh ấy chưa? Cô có không?”

Thiên Nhã nhìn cô ta, đột nhiên không thể thốt thành lời. Phụ nữ với nhau tội gì phải gây khó dễ cho nhau? Thế nên, hôm nay cô vẫn tới đây thăm Hạ Vân Cẩm. Không quản là xuất phát từ thương cảm hay là căm hận.

“Đúng là tôi chưa từng trải qua cảm giác đau đớn như thế nhưng tôi biết, yêu là không3thể miễn cưỡng.”

Hạ Vân Cẩm cười, nhưng trông nó còn khó coi hơn khóc: “La Thiên Nhã, rốt cuộc tôi thua kém cô ở điểm nào? Vì sao Thần chỉ thích cô mà không thích tôi? Tôi biết anh ấy hơn mười năm, có anh ấy hơn mười năm, làm vợ anh ấy lâu như thế nhưng không sánh bằng nửa năm ở bên cạnh cô. Rốt cuộc là vì sao? Mà sao cô lại mang thai con của anh ấy. Dù thế nào thì cô cũng nên cho tôi một công đạo chứ?”

“Chuyện tôi mang thai con anh ấy là chuyện ngoài ý muốn.” Tuy cô không cần phải khai báo với Hạ Vân Cẩm nhưng đây là sự thật.

Hạ Vân Cẩm hừ lạnh: “Ngoài ý muốn? Hay là2trăm phương nghìn kế? Cô và cha cô đúng là...” Cô ta mới nói được một nửa đã ngừng lại.

“Cô nói cái gì? Cha tôi? Rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì? Cô biết cha tôi?” Thiên Nhã trở nên nhạy cảm khi nghe cô ta nhắc tới cha.

Thiên Nhã cắn môi, xông thẳng tới cạnh giường bệnh: “Cô nói cho tôi biết đi. Cha tôi ở đâu? Cha tôi ở đâu?”

“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao? Cô biến tôi thành người có hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ để cô có hai bàn tay trắng, nếm thử cảm giác người nhà ly tán, mất đi người thân. La Thiên Nhã, tôi nói cho cô biết! Cô và Thần sẽ không có kết quả tốt!2Đây là số mệnh an bài, số mệnh an bài!”

Túi Thiên Nhã rơi xuống đất. Cô nhìn Hạ Vân Cẩm với ánh mắt không dám tin: “Biết chút ít của cô là biết những gì? Nói cho tôi được không?” Cô cầu xin. Đối với cô mà nói, chuyện quan trọng bây giờ là tìm được cha về.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ. Cô cứ ở lại bên cạnh Thần đi! Hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.” Hạ Vân Cẩm cười âm hiểm, biểu cảm thoạt nhìn rất dữ tợn.

Cô đưa đôi bàn tay trắng nõn níu chặt lấy cổ áo Hạ Vân Cẩm, kích động tới mức rơi nước mắt: “Không được! Không được! Cô nói cho tôi biết đi, cha tôi đang ở9đâu?”

Hạ Vân Cẩm ngậm miệng, cắn răng, lạnh lùng nhìn Thiên Nhã.

“Mới nãy cô định nói cái gì? Lẽ nào cô biết chuyện về cha tôi?”

Hạ Vân Cẩm lạnh lùng quan sát cô, chợt nói: “Đúng thế, tôi biết. Tôi biết một ít chuyện liên quan tới cha cô nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết. Tôi hi vọng cả đời này cô sẽ không tìm được ông ta.”

Hai chân Thiên Nhã mềm nhũn. Cô lùi ra sau mấy bước: “Cô biết ông ấy ở đâu?”

Hạ Vân Cẩm liếc cô: “Biết thì sao? Không biết thì sao?”

“Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao? Cô biến tôi thành người có hai bàn tay trắng, tôi cũng sẽ để cô có hai bàn tay trắng, nếm thử cảm4giác người nhà ly tán, mất đi người thân. La Thiên Nhã, tôi nói cho cô biết! Cô và Thần sẽ không có kết quả tốt! Đây là số mệnh an bài, số mệnh an bài!”

Túi Thiên Nhã rơi xuống đất. Cô nhìn Hạ Vân Cẩm với ánh mắt không dám tin: “Biết chút ít của cô là biết những gì? Nói cho tôi được không?” Cô cầu xin. Đối với cô mà nói, chuyện quan trọng bây giờ là tìm được cha về.

“Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ. Cô cứ ở lại bên cạnh Thần đi! Hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.” Hạ Vân Cẩm cười âm hiểm, biểu cảm thoạt nhìn rất dữ tợn.

Cô đưa đôi bàn tay trắng nõn níu chặt lấy cổ áo Hạ Vân Cẩm, kích động tới mức rơi nước mắt: “Không được! Không được! Cô nói cho tôi biết đi, cha tôi đang ở đâu?”

“Tiểu thư, cô không thể làm thế với bệnh nhân. Mau buông cô ấy ra.” Vệ sĩ nghe tiếng đi tới, vội vã kéo Thiên Nhã đang mất khống chế ra.

“Anh buông ra! Tôi phải hỏi cô ấy! Tôi phải hỏi cô ấy!”

Trong mắt Hạ Vân Cẩm lóe lên ý cười lạnh lẽo âm hiểm. Cô ta vui vẻ khi thấy Thiên Nhã khóc.

“Thưa cô, mời cô ra ngoài. Không tôi sẽ gọi bảo vệ tới.”

“Để cô ấy ở đây đi! Chúng tôi chưa nói chuyện xong. Y tá, cô đi ra ngoài trước đi.” Hạ Vân Cẩm ra lệnh.

“Nhưng cô Hạ...”

“Đi ra ngoài đi, chúng tôi còn chuyện quan trọng muốn nói.”

Y tá không yên lòng, chỉ biết lắc đầu khi thấy Thiên Nhã khóc: “Cô này, mong cô khống chế tốt tâm trạng mình.” Nói xong, y tá lập tức đi ra ngoài.

Lúc đẩy cửa đi ra ngoài, y tá va phải Hạ Nhất Y. Cô nàng đang định nói gì đó thì Hạ Nhất Y đưa tay làm dấu “suỵt“.

Y tá gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.

“Rốt cuộc cô đã biết gì? Biết một ít là biết cái gì?”

Hạ Vân Cẩm yếu ớt ngồi dậy từ trên giường bệnh, đắc ý nhìn Thiên Nhã: “Muốn biết à? Không phải là không thể nhưng tôi có một điều kiện. Cô phải thuyết phục Thần để anh ấy giữ tôi ở lại.”

“Cô còn muốn thế nào nữa?”

“Không làm được? Sợ tôi cướp Thần?” Hạ Vân Cẩm nhướng mày, khiêu khích.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải tin cô? Cô nói dối.”

Hạ Vân Cẩm cười nhạt: “Nếu cô nghĩ thế thì tùy cô thôi. Đi Mỹ không có gì là không tốt cả. Tôi đi Mỹ, không chừng Thần sẽ nhớ tôi.”

Thiên Nhã nhìn cô ta, không đoán ra được Hạ Vân Cẩm đang nói dối hay nói thật.

“Cô đi đi. Tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi.” Hạ Vân Cẩm ra lệnh đuổi khách.

Thiên Nhã nhìn chằm chằm cô ta một lúc rồi xoay người ra ngoài.

Thiên Nhã bước đi lảo đảo trên hành lang bệnh viện, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.

Hạ Vân Cẩm nói thế là có ý gì? Cô ta đã biết cái gì? Cô ta biết cha đang ở đâu sao? Cả những chuyện cô muốn biết từ trước đó nữa.

Hạ Vân Cẩm sẽ không chỉ diễn kịch cho cô xem đấy chứ?

Cô không biết phải làm sao.

“Cô cứ ở bên cạnh Thần đi! Hưởng thụ quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này.” Lời Hạ Vân Cẩm nói còn vang vọng bên tai cô.

Hạnh phúc ngắn ngủi? Này là thật sao?

Cô và hai bảo bối nhỏ, còn cả Lạc Thần Hi sẽ hạnh phúc chứ? Cha cô rồi sẽ quay về bên cô và mấy đứa cháu chứ?

Cha, rốt cuộc cha đang ở đâu? Cha đã đồng ý với con sẽ quay về tìm con mà. Cha đang ở đâu? Cuộc sống của cha thế nào? Cha có khỏe không?

Hạ Vân Cẩm ngồi trong phòng bệnh cười lạnh, cười tới mức làm người ta rợn cả tóc gáy.

Hạ Nhất Y đẩy cửa bước vào, mặt không cảm xúc nhìn cô ta.

“Thư ký Hạ, cô càng ngày càng không biết phép tắc rồi. Trước khi vào phải gõ cửa, lẽ nào trước đây phu nhân chủ tịch tôi không dạy dỗ cô việc này?”

“Rốt cuộc chút ít cô biết là cái gì?” Hạ Nhất Y cất giọng lạnh lùng, híp mắt nhìn cô ta.

Hạ Vân Cẩm quan sát Hạ Nhất Y, cười lạnh: “Lạ thật, sao hôm nay tôi cứ được nghe câu này nhỉ? Xin hỏi thư ký Hạ dùng thân phận gì để nói với tôi những lời này?”

Hạ Nhất Y nhìn cô ta, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh: “Cô từng nghĩ tới việc có người giúp cô chưa?”

Hạ Vân Cẩm híp mắt nhìn cô, trong mắt là sự âm hiểm và nghi ngờ: “Sao tôi phải tin cô?”

Hạ Nhất Y cười lạnh: “Cô không có lựa chọn khác. Đúng không?”

“Thư ký Hạ, xem ra từ trước tới nay tôi không hiểu được nhân vật nhỏ như cô.” Hạ Vân Cẩm nói với giọng âm trầm.

“Đó là vì cô chưa bao giờ đặt tôi vào trong mắt.”

“Cô thích Thần?” Trực giác của phụ nữ luôn rất chuẩn. Thật ra, cô ta đã sớm phát hiện ra chuyện này. Đúng như những gì Hạ Nhất Y nói, cô ta không bao giờ để mắt tới cô thư ký bên cạnh Lạc Thần Hi. Cô ta nhìn ra được Hạ Nhất Y chỉ yên lặng thích, không dám làm chuyện vượt qua ranh giới, không giống với những người phụ nữ khác, không biết sống chết cứ quấn lấy Lạc Thần Hi. Mấy người đó còn không bằng Hạ Nhất Y luôn theo chân Lạc Thần Hi làm việc. Vì lý do này nên cô ta mới không ra tay với Hạ Nhất Y.

Nhưng giờ nhìn lại, hình như người phụ nữ này không đơn giản như thế. Cô ta đã coi thường sự chung tình của Hạ Nhất Y rồi.

“Được.”



“Cha, rốt cuộc cha đang ở đâu? Đang ở nơi nào?”

Có tiếng xe thắng gấp. Thiên Nhã quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói đó: “A!”

Mắt thấy xe sắp đâm vào mình. Trong tích tắc, cô cảm nhận được mình bị một đôi tay mạnh mẽ kéo trở về, hai người ngã xuống đất lăn vài vòng.

“Thiên Nhã, em không sao chứ?” Giọng Kha Tử Thích vừa khẩn trương vừa dịu dàng, ánh mắt cũng là ánh mắt quen thuộc, dịu dàng như nước.

Thiên Nhã nằm trên đất, sửng sốt. Sao anh lại ở đây?

Anh nâng cô dậy, khẩn trương kiểm tra xem cô có bị thương không, nói với giọng trách cứ: “Em cứ mơ mơ màng màng thế sao. Ngay cả lúc đi qua đường cũng không chịu cẩn thận chút.”

“Tử Thích.” Thiên Nhã đỏ mắt nhìn anh. Đây mới là Kha Tử Thích cô biết. Anh luôn dịu dàng, chăm sóc cô chu đáo. Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Cô đang nằm mơ sao?

Tay Kha Tử Thích khựng lại giữa không trung, người anh cứng đờ. Mới nãy, anh chẳng suy nghĩ được gì, chỉ biết lao ra cứu cô. Còn trách cứ cô không cẩn thận nữa chứ.

Nhưng... anh không thể làm vậy được. Sao anh có thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Vất vả lắm anh mới có thể giữ khoảng cách với cô, vất vả lắm mới ép mình rời xa được.

Anh rút bàn tay đang định xoa đầu cô về. Này là động tác quen thuộc rất dịu dàng của anh.

Vẻ mặt anh gượng gạo: “Tôi vừa đi qua chỗ này, thấy cô...”

“Tử Thích, anh không phải người như thế đúng không? Anh vẫn là Kha Tử Thích trước kia, đúng không?”

Kha Tử Thích lui về phía sau hai bước: “Xin lỗi, để cô hiểu lầm rồi. Trong tình huống ban nãy, dù là ai thì tôi cũng xông ra cứu, tôi...”

“Đừng nói dối! Tại sao anh lại làm vậy? Anh nói đi, Tử Thích! Anh đang gạt em cái gì? Em biết anh không cố ý làm như vậy mà.” Thiên Nhã bắt lấy tay anh, nhìn anh với ánh mắt tha thiết, bức bách.

Cảm nhận của cô không thể sai được. Trước đó Tử Thích cắt đứt quan hệ là giả vờ. Biểu hiện vừa rồi của anh không phải đã nói rõ rồi sao?

Con ngươi anh chứa đựng đau thương và xoắn xuýt, nhìn xuống đôi tay nhỏ nhắn đang nắm chặt tay mình. Nhưng khoảnh khắc anh ngước mắt lên, nó lại lạnh như băng.

Tim Thiên Nhã hẫng một nhịp. Đáy lòng cô lạnh căm căm khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của anh.

Anh chậm rãi giơ tay lên, bắt lấy tay Thiên Nhã đang túm lấy mình, hất ra.

“Cô La, mong cô tự trọng. Bây giờ thân phận của cô không giống trước kia.”

“Tử Thích.” Thiên Nhã nhìn anh, không thể tiếp nhận được sự thay đổi bất thình lình này.

“Cô không sao thì tôi đi trước.” Anh lạnh lùng nói sau đó xoay người, lên xe, nghênh ngang rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.