Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 16: 16: Nghiêm Túc Lắm




“Anh đưa em về nhà.” Xem ra không có khả năng anh sẽ nói mọi chuyện cho cô biết.

Karen cắn môi, viền mắt ươn ướt: “Được, về nhà thì về nhà! Không cần anh đưa!” Cô tức giận xuống xe, chặn một chiếc taxi rồi lên đó.

Kha Tử Thích nhìn theo xe taxi của cô rời khỏi, thở dài. Anh đánh tay lái, nghênh ngang rời đi.

Trong quán rượu.

“Cậu đã tiếp cận Thiệu Vĩnh Sang thành công, có được sự ủng hộ của ông ấy mà còn muốn luẩn quẩn với Karen?” Kha Tử Thích đặt chai bia xuống, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Ha ha, nói thật, đây chỉ là một trong số các nguyên nhân thôi.” Lạc Thần Dương nói thẳng.

“Lạc Thần Dương, tôi không ngờ cậu lại hèn hạ vô3sỉ như thế.” Kha Tử Thích nắm chặt tay, nghiến răng nói.

“Hèn hạ vô sỉ? Đây là lần đầu tiên có người đánh giá tôi như thế đấy. Có điều, tôi không ngại.” Lạc Thần Dương uống bia, bày ra dáng vẻ không đồng ý.

“Vậy cậu nói đi, còn nguyên nhân nào nữa?”

Có hai anh chàng đẹp trai ngồi bên quầy rượu, uống bia.

“Chia tay Karen đi!” Kha Tử Thích lạnh lùng nói.

Lạc Thần Dương liếc mắt nhìn anh, sau đó nhìn mấy người đẹp đang ở cách hai người không xa bằng ánh mắt khác thường, cười nói: “Tôi nói này Chủ tịch Kha, anh có thể đừng nói mấy lời mờ ám như thế không? Người không biết chỉ nghe nửa câu sau, không nghe nửa câu trước còn tưởng giữa2tôi và anh có tình cảm đấy.”

Kha Tử Thích không có ý muốn nói đùa với anh ta: “Dù xuất phát từ bất cứ mục đích gì thì cậu cũng đã đạt được. Cậu còn quấn lấy Karen làm gì?”

“Anh nói thử xem, tôi tiếp cận Karen vì mục đích gì?” Lạc Thần Dương cười nhìn anh, hỏi một cách khiêu khích.

“Còn nguyên nhân nào nữa? Vì thích cô ấy.”

Kha Tử Thích hừ lạnh: “Dù cậu có thật sự thích cô ấy thì tôi cũng không cho phép cậu tiếp cận cô ấy.”

“Anh dựa vào cái gì? Anh là gì của cô ấy? Anh cho rằng anh có tư cách để nói về chuyện giữa tôi và cô ấy sao?”

“Tôi là anh họ của cô ấy.”

“Ha ha ha, là anh họ à. Anh2đừng quên, nhà họ Thiệu và nhà họ Kha không có quan hệ thân thích thật sự. Nói chính xác hơn thì Karen và anh không có quan hệ gì với nhau cả, trừ phi...”

Kha Tử Thích hừ lạnh: “Dù cậu có thật sự thích cô ấy thì tôi cũng không cho phép cậu tiếp cận cô ấy.”

“Anh dựa vào cái gì? Anh là gì của cô ấy? Anh cho rằng anh có tư cách để nói về chuyện giữa tôi và cô ấy sao?”

“Tôi là anh họ của cô ấy.”

“Ha ha ha, là anh họ à. Anh đừng quên, nhà họ Thiệu và nhà họ Kha không có quan hệ thân thích thật sự. Nói chính xác hơn thì Karen và anh không có quan hệ gì với nhau cả, trừ phi...”

“Trừ phi9cái gì?”

“Trừ phi anh là bạn trai của cô ấy.”

Kha Tử Thích cười nhạt: “Coi như tôi không phải anh họ của cô ấy thật thì tôi cũng không thể để cô ấy ở bên cạnh một người không bằng cầm thú.”

“Ha ha, cảm ơn anh đã khen. Tôi thấy hai chúng tôi ở bên nhau rất vui vẻ, tình cảm ấy mà, vui vẻ là được. Ít nhất tôi sẽ không để cho cô ấy khóc.”

“Nhưng cậu sẽ khiến cô ấy rơi vào cạm bẫy.” Kha Tử Thích nghiến răng nói.

“Thời đại bây giờ, được tự do yêu đương là điều cơ bản nhất. Vì vậy, anh họ như anh đừng xen vào chuyện của người khác nữa. Anh hãy suy nghĩ kỹ xem bước tiếp theo nên làm gì đi. Anh trai4của tôi đã nắm giữ được chứng cứ rồi.”

“Chứng cứ?” Kha Tử Thích hừ lạnh.

“Tên khốn khiếp này, cậu hiểu rất rõ mấy cái chứng cứ xác thực đó làm sao mà có được.”

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Thần Dương vang lên.

“Alo, honey, nhớ anh không?” Lạc Thần Dương vừa nhìn Kha Tử Thích vừa nói với người ở đầu bên kia.

“Được, anh chờ em.”

Lạc Thần Dương tắt máy, xin lỗi: “Ngại quá. Chủ tịch Kha, sợ là tôi không tiếp anh được nữa rồi. Cô em họ ngoan ngoãn của anh nói nhớ tôi, phải lập tức được gặp tôi. Cô ấy đang tới đây, hẳn là sắp tới rồi. Nếu như anh không muốn dấy lên nghi ngờ gì thì mau đi đi.”

Kha Tử Thích liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi đặt tiền boa xuống, xoay người rời đi.

Lạc Thần Dương cong môi cười, nhìn theo bóng lưng anh biến mất ở chỗ khúc quanh.

Karen cầm túi, nện giày cao gót đùng đùng bước tới, rất thu hút sự chú ý của người khác.

Cô ngồi xuống chỗ Kha Tử Thích vừa ngồi: “Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”

Lạc Thần Dương hứng thú nhìn cô, đưa cho cô một chai bia: “Đến đây, uống giải khát xả giận đi. Là ai đã chọc giận cô Thiệu đây?”

Karen cầm lấy chai bia trên tay anh ta: “Anh nói đi, rốt cuộc anh đã làm chuyện xấu gì?” Vì sao anh họ luôn nói anh ta không phải người tốt?

Lạc Thần Dương tự chỉ bản thân, vô tội nói: “Tôi có thể làm chuyện xấu gì?”

Karen nghiến răng nghiến lợi: “Nói!”

“Chuyện xấu nhất mà tôi từng làm là làm bạn trai cô. Không cần nói tôi cũng biết là ai hãm hại tôi trước mặt cô. Cô thà tin anh họ cô chứ không tin người bạn trai là tôi.”

Karen đoạt lấy chai bia từ trong tay anh ta: “Đừng có mà bảnh chọe. Anh xem mình là bạn trai tôi thật à?”

“Ha ha, tôi là một diễn viên rất chuyên nghiệp.”

“Tôi nhổ vào. Với dáng vẻ đó của anh mà còn đòi làm diễn viên?”

Lạc Thần Dương sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình: “Thật lãng phí khuôn mặt này khi tôi không làm diễn viên.”

“Đừng kể chuyện cười lạnh. Bây giờ chị đây không có tâm trạng đùa giỡn với anh.” Karen tức giận đả kích anh ta.

“Vậy cô tới tìm tôi có việc gì?”

Karen trừng mắt với anh ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gần đây hai người rất kỳ quái, trước còn đánh nhau chết đi sống lại cơ mà.” Cô không phải kẻ ngốc. Quan hệ giữa Kha Tử Thích và Lạc Thần Dương có biến đổi, dù cô có chậm hiểu tới mức nào đi chăng nữa thì vẫn cảm nhận được.

Hơn nữa, hôm nay thái độ của anh họ hơi khác thường khi nhắc tới Lạc Thần Dương.

“Hai người chúng tôi có gì kỳ quái đâu chứ. Anh ta như thế không phải là vì cô sao? Anh họ cô vừa mới tới đây bảo tôi nên chia tay với cô đấy. Ai da, xem ra anh họ cô bắt đầu khẩn trương vì cô rồi, cô cố gắng lâu như thế cuối cùng cũng thu được kết quả rồi. Sợ là có người sắp không kiềm chế được.

Karen tức giận trừng anh ta: “Anh đừng có mà đổi chủ đề. Anh mau nói thật cho tôi biết đi, hai người có chuyện gì gạt tôi. Chuyện của anh họ, anh biết được bao nhiêu?”

“Chậc chậc, cô tưởng tôi là con giun đũa trong bụng anh họ cô à. Tôi với anh ta chưa tới mức có chung một bí mật.” Lạc Thần Dương ghét bỏ ra mặt.

“Này, vẻ mặt này của anh là sao! Anh họ tôi có gì mà không xứng có chung một bí mật với anh!” Karen quát.

“Cô nhìn cô đi. Thái độ này là sao? Tốt xấu gì tôi cũng là người đàn ông của cô.”

Karen làm động tác buồn nôn: “Đừng có làm tôi ghê tởm. Anh nên nhớ rõ mối quan hệ của chúng ta.”

“Đương nhiên. Chúng ta là người yêu mà.”

“Đừng có nói điêu! Mau trả lời vấn đề tôi hỏi!” Lại định đổi chủ đề đấy, anh ta tưởng cô ngu chắc.

“Mới nãy cô hỏi tôi rất nhiều câu.”

“Anh!” Cô rất muốn đánh anh ta thật mạnh.



Trong biệt thự nhà họ Thiệu.

“Cha, cha nói cho con biết đi. Dạo gần đây anh họ làm sao thế? Sao tự dưng anh ấy lại bị quấn vào vụ Hoàng Thừa Nghĩa nhảy lầu tự tử? Chắc chắn là cha biết chút gì đó mà. Nói cho con nghe với.” Karen vừa về nhà đã quấn lấy Thiệu Vĩnh Sang hỏi không ngừng. Cô đang gấp gáp muốn có đáp án. Miệng tên Lạc Thần Dương kia kín như bưng, ngồi hỏi anh ta cả buổi mà anh ta cứ trêu chọc. Chọc cô tức muốn chết. Không bằng cô đi thử hỏi cha.

“Cô nhóc ương bướng nhà con, con quan tâm chuyện của Tử Thích như thế làm cha nghi ngờ không biết người con thích là Lạc Thần Dương hay là anh họ con đấy.”

Thiệu Vĩnh Sang bất ngờ hỏi như thế làm Karen không phản ứng kịp, đỏ mặt. Chuyện cô giả vờ yêu đương với Lạc Thần Dương cha mẹ không biết. Bây giờ cha hỏi làm cô thấy chột dạ.

“Đương nhiên là con thích Lạc Thần Dương.” Cô đáp trái lương tâm.

Thiệu Vĩnh Sang nhìn cô với ánh mắt sâu xa, mỉm cười: “Tâm tư con gái của cha, cha lại không biết sao? Karen à, cha không phản đối việc con thích anh họ, nhưng con đừng khuấy mọi chuyện thành như này. Chẳng ra thể thống gì cả.”

Karen vô cùng kinh ngạc: “Cha, không phải cha luôn hi vọng con không thích anh họ sao?”

“Cha hi vọng con không thích thì con không thích nữa sao?” Thiệu Vĩnh Sang hỏi ngược lại cô.

Karen cúi đầu: “Không thể.”

“Anh họ con là một nhân tài. Có thể nắm chặt được trái tim cậu ấy không thì phải dựa vào con rồi.”

Karen uể oải nói: “Trái tim của anh họ không dễ bắt được.” Thậm chí ngay cả anh đang nghĩ gì cô còn không biết nữa là.

“Cha, gần đây hình như anh họ có điều phiền lòng, cứ là lạ. Cha có biết gì không?”

“Con yên tâm, về công hay tư cha đều sẽ giúp anh họ con.”

“Thật không?” Ánh mắt Karen tràn đầy mong đợi.

“Cha đã bao giờ lừa con chưa?”

“Vậy cha nhất định phải giúp đỡ anh họ đấy. Dù không có khả năng xảy ra nhưng giờ anh ấy đang là kẻ tình nghi. Chắc chắn là mấy người đó nhầm rồi.”

Thiệu Vĩnh Sang hừ lạnh: “Tên nhóc Lạc Thần Hi có ý định hãm hại Tử Thích.”

Karen suy tư một hồi. Cô cảm thấy Lạc Thần Hi không phải người như vậy. Dù sao thì đấy cũng là người đàn ông mà Thiên Nhã yêu, cô không hi vọng Lạc Thần Hi là người như thế: “Không thể nào là Lạc Thần Hi.”

Thiệu Vĩnh Sang nở nụ cười thâm sâu khó dò: “Có cái gì mà Lạc Thần Hi không làm được? Cha thấy con khá thân thiết với La Thiên Nhã, người phụ nữ của cậu ta đấy. Con nên giữ khoảng cách với cô ta.”

“Vì sao? Con không làm thế.” Karen kháng nghị.

“Con!”

“Cha, con mệt lắm, con về phòng ngủ đây.” Karen ngáp một cái, vươn vai, rồi rời khỏi.

Thiệu Vĩnh Sang lắc đầu nhìn theo bóng lưng con gái chạy nhanh lên tầng như một làn khói. Ánh mắt ông nhìn về phía nào đó, lộ ra tia ranh mãnh.



Bệnh viện, trong phòng bệnh.

“Không ngờ cô lại tới đây gặp tôi.” Hạ Vân Cẩm nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã khá hơn trước nhiều.

Thiên Nhã cầm túi xách đứng trước giường bệnh.

“Tôi cũng không biết vì sao mình đến gặp cô. Nhưng dù sao thì cô cũng đã cứu anh ấy.”

Hạ Vân Cẩm hừ lạnh: “Cho nên cô tới để cảm ơn tôi? Không cần, tôi cứu người đàn ông tôi yêu, chẳng liên quan gì tới cô cả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.