Người Đàn Ông Cả Thế Giới Muốn, Anh Ấy Thuộc Về Tôi

Chương 12: 12: Vui Tai Vui Mắt




Thiên Nhã nói xong, anh cong môi, cười như không cười: “Cô La chạy tới đây hỏi tôi vấn đề này, chẳng lẽ em tin tôi nói thật cho em biết sao?”

Thiên Nhã nhìn anh với ánh mắt không thể tin được: “Không lẽ là thật?”

Kha Tử Thích cười nhạt: “Nếu tôi nói không phải, em có tin không?”

“Có! Em sẽ tin nếu như anh nói đây không phải là thật, em hiểu lầm rồi. Nhưng, anh không hề nói thế! Tử Thích, anh đã thay đổi rồi, trở nên rất đáng sợ! Làm cho người khác khiếp sợ!” Thiên Nhã kích động, hai mắt phiếm hồng, lòng đau đớn co rút từng cơn.

Ánh mắt Kha Tử Thích hơi lay động. Đôi mắt đó khiến người ta không nhìn thấu được cảm xúc bên trong: “Ai rồi cũng thay đổi hoặc có thể nói là con người luôn3luôn thay đổi. Chẳng lẽ em còn ngây thơ cho rằng tôi sẽ giống như lúc trước, xoay quanh bên cạnh em và con em? Để em bố thí cho một chút yêu thích sao? Đáng tiếc, tôi đã thất bại, tôi thua Lạc Thần Hi.”

Thiên Nhã lắc đầu liên tục: “Tử Thích, anh đừng nghĩ như thế. Anh nói cho em biết đi!” Cô không khống chế được mà hét lên.

Kha Tử Thích lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp: “Đừng tưởng rằng em hiểu tôi. Thật ra, em chẳng biết gì về con người tôi cả. Đừng nói tới em, ngay cả tôi đôi lúc cũng không hiểu bản thân mình. Có điều, không sao cả, giờ tôi hiểu rất rõ bản thân mình, cũng biết rất rõ con đường phía trước phải đi. Thiên Nhã, đừng ngây thơ nữa, không ai là mãi mãi2không thay đổi, cũng không có ai không oán không hận mà hầu hạ bên cạnh em. Cũng có thể sẽ có một người đồng ý bên cạnh em dù cho trong lòng em không có anh ta, em chỉ coi anh ta như anh trai. Nhưng người đó chắc chắn không phải tôi.”

“Tử Thích, anh không thấy đau khi nói mấy lời trái lương tâm đó sao? Em rất hiểu anh, anh là người hiền lành, là người luôn đối xử tốt với người khác mà không cần báo đáp. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh? Anh nói cho em đi, nói cho em nghe, xem xem em có thể chia sẻ với anh chuyện này không.” Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, chảy dài trên khuôn mặt.

Tim Kha Tử Thích lạnh lẽo khi anh trông thấy nước mắt cô chảy xuống khỏi khóe mắt.2Còn có cả đau đớn nữa nhưng anh cố nén, không chế biểu cảm, cố gắng để cho mình không bị lay chuyển: “Nếu như cô La không có chuyện gì nữa thì đi ra ngoài đi.” Anh làm ra tư thế mời, trông như không muốn nghe Thiên Nhã nói mấy lời từ tận đáy lòng.

Thiên Nhã ngước mắt lên, mắt đỏ au như chú thỏ nhỏ.

Lạc Thần Hi nhíu mày: “Em sao thế? Khóc?” Chuyện gì đây, là ai đã làm cho cô phải khóc?

Thiên Nhã tiến lên ôm chặt Lạc Thần Hi, mấp máy môi, vừa nói vừa khóc thút thít: “Em xin lỗi, em đã đồng ý với anh là không nhúng vào chuyện này nữa nhưng em không làm được.” Lòng Thiên Nhã như được an ủi trong cái ôm ấm áp của Lạc Thần Hi. Nơi đây như một cảng chắn gió an9toàn, có thể che mưa chắn gió cho cô. Không biết từ lúc nào, một người xấu xa bá đạo lại bại hoại như anh đã mang tới cảm giác an toàn cho cô. Chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ bình tĩnh lại.

Cô khóc rất thương tâm làm Lạc Thần Hi đau lòng. Anh vỗ nhẹ lên mái tóc cô, dịu dàng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đi gặp Kha Tử Thích?” Không thể ngờ rằng Kha Tử Thích có thể làm cho người phụ nữ của anh khóc. Nhưng anh không thể ngăn cản, dù sao cô cũng đã được Kha Tử Thích chăm sóc rất nhiều năm.

“Ừm, em đã gặp anh ấy. Tử Thích không còn là Tử Thích nữa, anh ấy trở nên rất đáng sợ.” Đó không phải Tử Thích, đó thật sự không phải Tử Thích.

Thiên Nhã cắn4răng, lau nước mắt, gằn từng chữ: “Được rồi. Chủ tịch Kha, tôi không làm phiền anh nữa.” Cô xoay người rời đi, để lại cho anh một bóng lưng đau thương.

Kha Tử Thích đưa mắt nhìn theo cô. Khoảnh khắc cửa đóng lại, anh cắn môi, nhắm mắt lại, tay nắm chặt, cố nén xúc động muốn đuổi theo của mình.

Lúc mở mắt ra, trong mắt anh xẹt qua tia sáng căm hận.

Phòng làm việc Chủ tịch của Tập đoàn Lạc Thần.

“Em đi đâu thế? Sao lại tự ý chạy ra ngoài?” Lạc Thần Hi trở về từ bệnh viện thì phát hiện Thiên Nhã không ở công ty cũng không về nhà, gọi điện thoại không nghe nên anh lo lắng.

Lạc Thần Hi nhíu mày: “Em sao thế? Khóc?” Chuyện gì đây, là ai đã làm cho cô phải khóc?

Thiên Nhã tiến lên ôm chặt Lạc Thần Hi, mấp máy môi, vừa nói vừa khóc thút thít: “Em xin lỗi, em đã đồng ý với anh là không nhúng vào chuyện này nữa nhưng em không làm được.” Lòng Thiên Nhã như được an ủi trong cái ôm ấm áp của Lạc Thần Hi. Nơi đây như một cảng chắn gió an toàn, có thể che mưa chắn gió cho cô. Không biết từ lúc nào, một người xấu xa bá đạo lại bại hoại như anh đã mang tới cảm giác an toàn cho cô. Chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ bình tĩnh lại.

Cô khóc rất thương tâm làm Lạc Thần Hi đau lòng. Anh vỗ nhẹ lên mái tóc cô, dịu dàng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đi gặp Kha Tử Thích?” Không thể ngờ rằng Kha Tử Thích có thể làm cho người phụ nữ của anh khóc. Nhưng anh không thể ngăn cản, dù sao cô cũng đã được Kha Tử Thích chăm sóc rất nhiều năm.

“Ừm, em đã gặp anh ấy. Tử Thích không còn là Tử Thích nữa, anh ấy trở nên rất đáng sợ.” Đó không phải Tử Thích, đó thật sự không phải Tử Thích.

Lạc Thần Hi nắm chặt tay, hận không thể trực tiếp bóp chết Kha Tử Thích. Anh khó chịu, bởi vì anh ta làm Thiên Nhã tổn thương.

“Anh nói xem, liệu có phải Tử Thích gặp điều gì khó nói không? Một người không có khả năng thay đổi bất thường như thế được. Trước đây anh ấy rất hiền, rất tốt. Sao đột nhiên giờ lại trở nên xa lạ? Em không tin, không tin.” Thiên Nhã không cách nào chấp nhận được sự thay đổi lớn của Kha Tử Thích. Đôi mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt làm cho cô không thể thích ứng kịp trong thời gian ngắn. Rốt cuộc là sao? Điều gì đã khiến Tử Thích thành như này?

“Mặc kệ anh ta có thật là có điều khó nói không, em chỉ cần nhớ rằng lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Lạc Thần Hi nâng hai tay lên che đi tai Thiên Nhã, nói: “Từ giờ trở đi em không cần suy nghĩ gì hết, không cần phải làm việc chỉ cần yên tâm làm người phụ nữ của anh, làm mẹ của hai bảo bối nhỏ là được.”

Thiên Nhã gật đầu xong lại gục vào trong lòng Lạc Thần Hi.

“Ai da, ngại quá. Thần, có phải tôi tới quấy rầy giây phút ấm áp của người không?” Giọng Dương Tử vang lên ở cửa. Anh ta đút tay túi quần đi thẳng vào, ngồi xuống ghế sofa.

Thiên Nhã vội vã rời khỏi lòng Lạc Thần Hi, mặt đỏ bừng. Dù sao đây cũng là công ty, cô và Lạc Thần Hi làm thế này ảnh hưởng không tốt lắm.

Khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi rất thối. Anh tặng cho Dương Tử một ánh mắt không tốt đẹp gì cả, sau đó kéo Thiên Nhã qua, hôn lên trán cô mấy cái, dịu dàng nói: “Để anh bảo tài xế đưa em về.”

“Nhưng chưa tan làm mà.” Bây giờ lại còn bày ra vẻ chuyên nghiệp, rõ ràng lúc nãy cô vừa chạy đi tìm Kha Tử Thích...

Miệng Lạc Thần Hi nhếch lên tạo thành một độ cong: “Bây giờ em có thân phận kép, muốn làm gì thì làm cái đó. Ai có thể ngăn cản em?”

“Thân phận kép?” Thiên Nhã mơ hồ.

“Trợ lý riêng, phu nhân chủ tịch.” Lạc Thần Hi ghé sát vào tai cô, nói.

Mặt Thiên Nhã lại đỏ bừng lên: “Ai là phu nhân của anh.” Cô cúi người chào Dương Tử rồi xấu hổ đi ra ngoài.

“Chậc chậc, Thần, cậu thế này là rất tàn ác với người ngoài. Có người đẹp bên cạnh để ôm, không quan tâm tới người anh em như tôi nữa.” Dương Tử nói với giọng chua chát.

Lạc Thần Hi ngồi xuống ghế sofa ở đối diện: “Lần sau đi vào gõ cửa, da mặt người phụ nữ của tôi mỏng, chịu không nổi sự kinh ngạc của cậu đâu.”

“Ha ha, Thần biết thương hoa tiếc ngọc rồi.”

Lạc Thần Hi cười dịu dàng, trên người anh vẫn vương mùi hương thuộc về cô. Cuối cùng người phụ nữ này cũng yêu thương nhung nhớ anh rồi.

“Không phải cậu cũng thế sao. Có người đẹp để ôm, biết thương hoa tiếc ngọc.” Lạc Thần Hi không quên khiêu khích anh ta.

Dương Tử nhếch môi, bờ môi khêu gợi ướt át nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đều tại cậu. Người đẹp của tôi giận tôi rồi.”

Lạc Thần Hi bật cười, con ngươi sâu hun hút: “Nói thật đi, cậu có thể hiểu Jenny Trình được bao nhiêu?”

Dương Tử nhìn anh, húng hắng ho: “Thần, tôi biết trước đó cô ấy đi theo cậu có mỗi quan hệ không nói rõ được mà cũng không tả được. Nếu cậu định dùng quá khứ của cô ấy để thức tỉnh tôi thì tôi nói cho cậu biết, tôi không ngại.”

“Vì sao cậu thích cô ta?” Lạc Thần Hi híp mắt lại, hoài nghi. Những người phụ nữ ở gần anh và Dương Tử luôn xuất sắc đến kỳ lạ. Thậm chí, duyên với phái nữ của Dương Tử còn tốt hơn anh. Dù sao thì Dương Tử không giống anh, người luôn thờ ơ lạnh lùng. Đương nhiên, sau khi Thiên Nhã xuất hiện thì khác.

Nếu Dương Tử nói thích Jenny Trình vì khuôn mặt đẹp thì quá nông cạn, có nhiều người còn có khuôn mặt đẹp hơn hẳn Jenny Trình.

Dương Tử cười nhìn Lạc Thần Hi, hỏi: “Vậy sao cậu lại thích chị dâu? Bởi vì cô ấy xinh đẹp đơn thuần đáng yêu? Bởi vì cô ấy là mẹ của hai đứa con cậu?”

Lạc Thần Hi suy nghĩ một lúc: “Không nói rõ được.”

“Vậy đấy! Thế nên vì sao tôi thích Jenny Trình tôi cũng không nói rõ được. Tôi quen cô ấy còn sớm hơn quen cậu. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện cậu không tưởng tượng nổi đâu.”

Lạc Thần Hi gật đầu: “Không ngờ tôi và cậu đều bị tình yêu đánh bại.”

Dương Tử cười: “Thần, hai người chúng ta ngồi đây thảo luận vấn đề tình yêu có phải quá lạ không.”

Khóe miệng Lạc Thần Hi nhếch lên, anh chuyển về đề tài chính: “Lần này cậu về Mỹ là do việc của công ty đã xong rồi?”

Ánh mắt Dương Tử lóe lên tia giảo hoạt, anh ta cười đầy tự tin: “Bè phái hai bên của bà ta đã bị tôi bẻ gãy, trong thời gian ngắn bà ta không còn khó chơi nữa. Nhưng với thủ đoạn và thực lực của bà ta thì tôi nghĩ bà ta sẽ không chịu để yên. Thần, nghe nói cậu bị tập kích, may mà có vợ cũ cứu cậu, bằng không hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.