Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 7: Ngày ms(1)




Tiểu hồ ly đáng yêu như thế lại là yêu quái? Nàng đứng gần như vậy, còn không có cảm giác được nửa điểm yêu khí kia. Nhưng con hồ ly này nhìn nàng, trong mắt lại lộ ra nụ cười tự giễu.

Không sai, thật sự là tự giễu. Nàng chưa từng nghĩ tới ánh mắt một con dã thú cũng có thể lộ ra tình cảm nhân cách hóa như vậy.

Chẳng qua một câu nói tiếp theo Trường Thiên ở bên tai nàng, khiến nàng hiểu ra.

Aha, hóa ra là hắn!

Trường Thiên mang ý cười, trong miệng thốt ra hai chữ: “Mịch La!”

Tiểu hồ ly này lại là hậu duệ của vị Đồ Sơn không ai bì nổi kia, Nhị công tử Mịch La phong tư vô song của Phủ Phụng Thiên! Khó trách nó thấy mình liền kinh ngạc như vậy.

Nàng có phải là nên tiếp tục sự nghiệp to lớn mà hồi trước ở trên ghềnh bãi sông nhỏ còn không có hoàn thành, đem hắn bắt vào Thần Ma ngục làm phân bón cho Tức Nhưỡng hay không? Lần trước, bị đám người nữ yêu Đát Tử ngăn trở rồi, nàng không thể đem Mịch La trúng độc tố cá nóc thu vào trong Thần Ma Ngục, kết quả bị hắn đoán được thân phận của mình, phía sau lại để cho Đát Tử tới trêu nàng, còn muốn bắt nàng về Phủ Phụng Thiên.

Có thể nói, hiện tại nàng đêm ngủ không yên, cơm ăn không ngon, cũng bởi vì hắn tạo thành áp lực vô hình. Hừ hừ, mối thù giữa nàng và hắn, đã kết lớn rồi.

Hiện tại ông trời có mắt, mặc kệ là người nào đả thương hắn, tóm lại để cho hắn rơi vào trong tay Ninh Tiểu Nhàn nàng rồi!

Tim của nàng, vui vẻ mà nhảy lên. Hôm nay là ngày tốt a, bây giờ bắt hắn lại, một đoạn thời gian rất dài sau này, nàng không phải lo lắng nữa rồi.

Ánh mắt nàng sáng quắc, tiến lên một bước, đưa tay về phía tiểu hồ ly.

Nó bị thương quá nặng, chỉ có thể miễn cưỡng cử động cổ, há miệng. Nhưng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Nó quả nhiên mất đi năng lực hành động, chỉ cần nàng xách nhè nhẹ như vậy, không cần tốn nhiều sức là có thể đem nó thu vào trong Thần Ma Ngục.

Aizz. Nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc này, nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của nó.

Đó là một ánh mắt như thế nào? Trong con ngươi y hệt như huyết ngọc, có chứa một loại yên tĩnh như tro tàn, nhưng còn mơ hồ có bất khuất cao ngạo. Dù bản thân bị thương nặng, ánh mắt Mịch La nhìn nàng, vẫn còn cao quý, lãnh ngạo, không ai bì nổi như vậy. Phảng phất như hắn vẫn võ lực đều đủ, phảng phất dưới gầm trời này. Không có một vật nào có thể lọt vào mắt của hắn  .

Nàng vốn không thích ánh mắt như thế, nhưng vừa nhìn lại, thế nhưng làm nàng không tự chủ được nhớ lại Trường Thiên. Thời điểm lần đầu tiên đi vào Thần Ma Ngục nhìn thấy Trường Thiên. Thần sắc trong mắt người nam nhân kia, không phải cũng giống như tiểu hồ ly hiện giờ sao?

Người như vậy, có thể giết mà không thể nhục.

Nàng tạm thời thay đổi ý định, cũng không muốn bắt hắn.

Aizz. Ngày sau nhất định sẽ hối hận!

Đưa tay về phía tiểu hồ ly. Nhẹ nhàng ở phía sau cổ nó bóp nhẹ hai cái, ôn nhu an ủi nói: “Tiểu hồ ly, đừng sợ, tỷ tỷ ở chỗ này. Tỷ tỷ xem một chút thương thế của ngươi, có được hay không?”

Nàng là tỷ tỷ người nào? Mịch La trừng lớn mắt, không thể tin mà nhìn nàng.

Nữ nhân này từ đâu nhô ra thế? Lúc trước hắn đau khổ truy tìm nàng nhiều tháng, mỗi lần cũng là vừa nhận được đầu mối, kết quả đuổi đi qua tìm không ra nàng. Tình huống thật quỷ dị. Dưới thời hắn cầm quyền quả nhiên là không thấy nhiều.

Hiện tại ngược lại tốt rồi, hắn gặp đánh lén. Người bị thương nặng chạy trốn tới nơi này, tùy tiện chọn một nhà dân để ẩn thân, ngược lại lại gặp gỡ nàng?

Hắn mới vừa ẩn vào , còn chưa kịp đem mùi máu tươi trên người xử lý sạch, đã nghe thấy tiếng mở cửa sân. Hai người đi vào, một người là người phàm, người kia là Đại yêu quái, ít nhất trị giá võ lực ở trên hoặc không thua nó vào thời kỳ toàn thịnh.

Không ngờ truy binh đã đến nhanh như vậy, nó cố gắng đem mình cuộn tròn lại, hy vọng có thể tránh được một kiếp. Nhưng là bản lãnh hai người này thật không nhỏ, nó đã thi triển thuật che giấu của Thiên hồ, lại vẫn bị phát hiện, thời điểm luồng sáng lạnh bay tới, nó nghĩ thầm: “Thôi, thôi, hôm nay phải chôn xương rồi.”

Sau đó, khuôn mặt quen thuộc của Ninh Tiểu Nhàn xuất hiện bên trong tầm mắt của nó.

Lúc trước hắn trêu nàng, Mịch La tất nhiên là nhớ được rõ ràng, dưới mắt hắn không có sức hành động, so sánh với một phàm nhân còn không bằng, tình thế vừa lúc nghịch chuyển, hiện tại nàng mới là dao thớt, mình là thịt cá. Theo sự hiểu biết sơ lược của hắn đối với nàng, thù oán này không báo trở lại, quả thực là không thể nào .

Cho nên lúc nàng đưa tay tới, cuối cùng hắn liếc nàng một cái, an tĩnh mà chờ nàng bóp cổ của hắn. Giờ khắc này, hắn mặc dù nản lòng thoái chí, nhưng mơ hồ vẫn còn có chút may mắn, cảm giác chết ở trong tay nàng, vẫn khá giả hơn chết ở trong tay đám người vong ân phụ nghĩa kia.

Kết quả nữ nhân này đang làm gì?

Đem hắn làm giống như mèo con mà vuốt ve, sau đó nói cho hắn biết “Đừng sợ” ? Nàng còn nói nàng là tỷ tỷ của ai chứ?

Nàng không nhận ra hắn, nàng lại không nhận ra hắn !

Trong lòng Mịch La thở phào nhẹ nhõm, rồi lại mơ hồ có chút ấm ức phẫn nộ đến chính hắn cũng không phát hiện. Đại khái là bởi vì một ngày hắn phải nhớ nàng nhiều lần —— nghĩ nàng rốt cuộc chạy trốn tới đâu, kết quả nàng lại không đem hắn xem trọng?

Nhưng tóm lại, dưới mắt nữ nhân này không có nhận ra mình, cái này nói rõ, hắn còn có cơ hội sống.

Nàng đưa tay vỗ về phần gáy hắn, mà hắn ngoài cả người đau đớn ra, lại cảm thấy rất thoải mái, ánh mắt cũng không khỏi híp mắt lên. Sau đó, nữ nhân này lại đưa hai tay bế hắn lên.

“Ngươi mất máu quá nhiều, ta giúp ngươi bôi thuốc, đừng sợ, rất nhanh liền hết đau a.”

Xem ra, nàng tạm thời sẽ không cần tánh mạng của hắn. Mịch La thở phào nhẹ nhõm, cũng không kiền trì được nữa, từ từ chìm vào trong giấc ngủ ngọt ngào.

Hắn không biết, lúc này trong Thần Ma ngục Trường Thiên đang đặt câu hỏi: “Vì sao không đưa vào?” Tiểu hồ ly này hại nha đầu của hắn trốn đông trốn tây nhiều tháng, nếu hắn không để cho Mịch La ăn một chút đau khổ, hắn sẽ không gọi Trường Thiên!

Ninh Tiểu Nhàn thở dài, truyền âm nói: “Ánh mắt của hắn thật giống chàng, đều là người không thể làm nhục. Ta đột nhiên lại không muốn bắt hắn.” Nàng có dự cảm, cho dù nàng đem Mịch La bắt vào Thần Ma ngục, nam tử này cũng sẽ không khuất phục. Sau đó nàng sẽ làm gì hắn? Làm phân bón cho Tức Nhưỡng sao?

Trường Thiên trầm mặc, một hồi lâu mới nói: “Cũng tốt.” Trong lời của hắn tựa hồ có gì đó, nhưng Ninh Tiểu Nhàn đang nghĩ tới tâm sự của mình, nên không có lưu ý.

Thật ra thì truy xét theo vấn đề, nàng chỉ cảm thấy, người giống như Trường Thiên và Mịch La vậy, hẳn chính là nhân vật tung hoành thiên địa, tiếu ngạo hoàn vũ, không nên bị giam ở trong tuyệt địa, mỗi ngày ngồi chờ chết khô. Nàng cũng không biết, phần yêu quý cố chấp của nàng đối với Mịch La, có phải bắt nguồn từ Trường Thiên hay không?

Xử lý tiểu hồ ly này như thế nào đây? Đi một bước nhìn một bước sao, tốt nhất có thể cùng hắn nói thông suốt, hóa thù thành bạn là tốt nhất. Dù sao giữa bọn họ cũng không có huyết hải thâm cừu, hơn nữa nàng tin một câu nói: không có kẻ địch vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, không phải sao?

Nàng cẩn thận từng tí đem hồ ly trên tay nâng vào trong phòng. Bản thể Mịch La quá đáng yêu rồi, nếu bình thường nàng gặp phải động vật đáng như vậy, khẳng định giống như thiếu nữ bình thường đem ôm thật chặc ở trước ngực đùa một phen. Nhưng nàng đã biết người này là Mịch La a, nam yêu quái xinh đẹp kia a, trong Thần Ma Ngục lại có Trường Thiên giương giương mắt hổ nhìn, nàng không thể làm gì khác hơn là đem bưng hồ ly cách thân thể mình xa xa .

Lúc Mịch La tỉnh lại lần nữa, hắn đã nằm ở trên giường êm trong nhà, trên người đắp một tấm thảm mỏng. Mà bộ phận lộ ở ngoài thảm, toàn bộ được băng bó cực kỳ chặc chẽ, đồng dạng cũng không thể động đậy chút nào.

Vết thương truyền đến cảm giác mát mẻ, cảm giác đau đớn giảm đi, xem ra nữ nhân này đã bôi thuốc lên cho hắn, hơn nữa dược hiệu vô cùng tốt.

Hắn mới vừa mở mắt, Đồ Tẫn ngồi ở bên cạnh bàn liền nhìn hắn một cái.

Mịch La rùng mình trong lòng. Yêu quái này cảm giác thật nhạy nhén! Khí tức trên thân hắn cũng thật quái dị, có chút ít giống như thánh thú. Tình báo trong tay mình nhận được, bí cảnh của điện Vân Tiêu sụp đổ, bên trong có nhắc tới, thánh thú trấn thủ núi của Tiên phái này quay giáo một kích, làm môn phái này tổn thất thảm trọng. Nam tử trước mắt này, chẳng lẽ chính là con thánh thú —— kỳ thú sao?

Nói như vậy, Ninh Tiểu Nhàn quả nhiên ở Núi Thanh Tịnh Sơn dạo qua rồi, nói không chừng còn trải qua cái bí cảnh kia. Lực phá hoại của nàng thật đúng là lớn, đi tới nơi nào nơi đó xảy ra chuyện. Dùng cách một phàm nhân mà nói, nàng cũng thật là rất đặc biệt.

Có điều tại sao kỳ thú này lại ở chung cùng nàng, hơn nữa nhìn tình hình này lại lấy nàng làm chủ?

Trên người cô gái này, rốt cuộc có đồ vật gì mà có thể làm cho đám yêu quái bọn họ động tâm?

Hắn suy nghĩ xuất thần, thình lình trước mắt hiện ra một khuôn mặt đẹp phóng lớn, thực sự sợ hết hồn!

“Nghĩ cái gì mà chuyên chú như vậy?” Nàng cười hì hì, lộ ra một hàm răng mảnh mà chỉnh tề, lại duỗi tay gãi gãi sau ót của hắn.

Thật là thoải mái. Hắn không nhịn được híp một chút ánh mắt, lộ ra vẻ mặt thích ý, sau đó mới giựt mình tỉnh: “Ta đang làm cái gì vậy, ta đâu phải là sủng vật của nàng ta”

Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về Ninh Tiểu Nhàn mang theo một chút địch ý. Kết quả cô nương trước mắt không vui, vươn ra ngón tay tinh tế trắng nuột, trên mũi hồ ly hắn điểm hai cái: “Ánh mắt của ngươi là ý gì? Tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng của ngươi a, ngươi rốt cuộc là tiểu hồ ly hay là con sói con mắt trắng hả?”

Vô luận hiện tại nàng làm sao đùa giỡn hắn, có một điều nói đúng, nữ nhân này là ân nhân cứu mạng của hắn.

Hắn sống lâu như vậy, cho tới bây giờ còn không có ai dám đùa giỡn với hắn thế, Mịch La buồn bực mà nhắm mắt lại. Hắn là người giữ chữ tín, cũng chưa bao giờ nguyện thiếu ân tình của người khác, nào biết lần đầu tiên gặp mặt đã thiếu Ninh Tiểu Nhàn một ân tình, hôm nay gặp nhau lại bị nàng cứu.

Hắn nhắm mắt không để ý tới nàng, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại không  tính toán bỏ qua cho hắn.” Trên bụng ngươi bị cào ra hai lỗ lớn, ruột cũng thiếu chút nữa lòi ra, chân phải trước gãy xương nát bấy, xương ngực sụp đổ, trước ngực gãy ba cái xương sườn, có một cái đi vào trong phổi ngươi, thiếu chút nữa đâm thủng trái tim, nội tạng khác, gan ruột, tất cả cũng có tổn thương. Theo lẽ thường mà nói, ngươi bây giờ thân chịu trọng thương, máu huyết chảy hết, yêu lực hoàn toàn biến mất.” Nàng vỗ vỗ cằm thẳng than thở, “Ngươi nói, với thân thể nhỏ bé này của ngươi, ai lại có thâm cừu đại hận với ngươi chứ? Rõ ràng là muốn đẩy ngươi vào đường chết.”

Hồ ly trên giường êm khó khăn xoay người, đầu hướng về phía tường, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng tuyết trắng.

Ơ, lại không để ý tới nàng? Con ngươi Ninh Tiểu Nhàn vòng vo hai vòng, nói tiếp: “Trừ ba loại thần thông còn đang có hiệu lực ở ngoài, trên người của ngươi còn trúng ít nhất bốn loại độc, một loại cổ. Chẳng qua là rất kỳ quái, cổ này mặc dù âm độc, nhưng vừa lúc kéo dài tánh mạng của ngươi, giống như loại thuốc độc mạnh, như uống thuốc độc giải khác. Ừ —— cổ này là ngươi hạ cho mình?”

Hồ ly trên giường mặc dù không có xoay người, lỗ tai cũng không tự kiềm chế mà vòng vo, hiển nhiên là đang cẩn thận nghe nàng nói chuyện. Không ngờ nữ nhân này bản lãnh không cao, kiến thức lại bất phàm, không chỉ có thể trị độc trên người hắn, đến hắn hạ cổ trên người chính mình đều đoán được chính xác  cách dùng.

Hắn không có phản ứng, chính là không phủ nhận chứ sao? Ninh Tiểu Nhàn âm thầm cả kinh trong lòng, không ngờ người này không chỉ có đầu óc tốt, võ lực cao, còn tinh thông dùng cổ. Lần này nếu không cùng hắn nói tốt hiệp nghị, thật chỉ có một đường giết đi cho rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.