Người Con Gái Có "Độc"

Chương 2-4




Ngày hôm sau.

Từ sáng sớm Bàng Lạc Tuyết đã đi đến Cẩm tú các, mang đến không ít nha hoàn và ma ma, giúp đỡ Dương thị thu dọn đồ đạc.

Bàng quốc công ở một bên tha thiết trông mong nhìn Bàng Lạc Tuyết, nhưng nàng không hề liếc nhìn ông ta đến một cái. Khương Mộc đến chỗ Dự vương lấy về một chiếc xe ngựa rất đặc biệt, bề ngoài nhìn đặc biệt, nhưng bên trong lại là khung cảnh khác, bên trong trải da cáo mềm mại, gấm Vân Nam tốt nhất dùng để bao góc cạnh, mui xe được khảm vài viên dạ minh châu, dược liệu bên trong túi hương, lại bị Dự vương đổi thành thảo dược ngưng thần tĩnh khí hoàn toàn, có thể thấy được là thật sự để tâm.

Dương thị bị Bàng Lạc Tuyết hạ mê dược, ngủ rất an ổn, Bàng Lạc Tuyết sợ người trong phủ này sẽ lại kích thích đến Dương thị, vì thế dứt khoát sai người, bỏ mê dược vào trong thuốc của Dương thị, để cho bà được ngủ an ổn.

Dương thị được hạ nhân cẩn thận nâng vào trong xe, phủ một lớp chăn mềm mỏng lên. Nhìn Dương thị được ngủ yên lành, Bàng Lạc Tuyết cũng vui mừng, phân phó người làm nhẹ một chút, đừng làm ầm ĩ đến Dương thị.

Bàng quốc công nhìn nữ nhi bận rộn ở một bên, cũng không muốn quan tâm đến ý muốn của ông, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm nói: "Tuyết nhi, ngươi làm gì vậy?"

Bàng Lạc Tuyết đã nhìn thấy Bàng quốc công, chỉ là lười phản ứng lại, miễn cưỡng đáp lại: "Phụ thân có gì cần dặn dò sao? Nếu không có, vậy thì xin phụ thân nhường một chút, đồ đạc của mẫu thân cũng không ít, phụ thân cẫn nên đến một bên để nghỉ ngơi đi.?

"Tuyết nhi, ta..." Bàng quốc công vướng mắc nói.

"Phụ thân cói gì muốn nói sao?"

"Vũ nhi yết kiến phụ thân." Bàng Lạc Vũ vịn tay Cúc Thanh, chậm rãi hành lễ.

Từ khi Bàng Lạc Vũ có thai Bàng quốc công đã không cho nàng sắc mặt hoà nhã, nhưng dù gì nàng cũng sẽ phải gả vào phủ Tấn vương làm phi tử, cũng không muốn để cho nhị phu nhân thương tâm. Gật gật đầu: "Sao Vũ nhi lại sang đây?"

Bàng Lạc Vũ đắc ý nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết, nói: "Hôm nay mẫu thân muốn xuất môn tĩnh dưỡng, Vũ nhi sang đây để đưa tiễn mẫu thân."

"Thật sự là đa tạ tỷ tỷ đã lo lắng. "Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ thản nhiên nói, nàng mới không tin tưởng Bàng Lạc Vũ sẽ tốt bụng như thế.

"A. Sao lại không thấy mẫu thân?" Bàng Lạc Vũ nhìn xung quanh, làm như vừa mới phát hiện ra.

"Tỷ tỷ không cần lo lắng, mẫu thân sau khi uống thuốc đã ngủ rồi. Sau khi mẫu thân tỉnh lại muội sẽ nói cho bà tâm ý của tỷ tỷ."

"Nhưng dù sao ta vẫn muốn gặp được mẫu thân một lần mới được, nếu không trong lòng Vũ nhi sẽ rất không yên tâm."

"Vũ nhi, lòng hiếu thuận của ngươi thật sự là khó có được, chờ mẫu thân của ngươi tỉnh lại rồi đi thăm nàng cũng không muộn." Bàng quốc công nói.

"Không, trước khi mẫu thân tốt hơn, ta không cho phép bất kì kẻ nào trong các ngươi đi quấy rầy bà."

"Tuyết nhi, chuyện này sợ rằng không phải là thứ ngươi có thể quyết định đâu. Dù sao phụ thân..."

Bàng Lạc Vũ thoáng nhìn về phía Bàng quốc công.

Bàng Lạc Tuyết mỉm cười: "Tỷ tỷ vẫn nên chăm sóc cho thân thể của mình nhiều hơn, dù sao tỷ tỷ vừa mới sẩy thai, nếu điều trị không tố, nhất định sẽ để lại mầm bệnh."

Ánh mắt của Bàng Lạc Vũ không lành, như là nhớ tới chuyện gì đó: "Sao lại không thấy Tam muội, hôm nay mẫu thân đi, sao lại không hiểu quy củ như vậy chứ."

Qủa nhiên Bàng quốc công cũng có chút không vui.

"Yết kiến lão gia." Nhị phu nhân cầm hộp đựng thức ăn, hành lễ nói.

"Yết kiến nhị di nương."

"Nàng đến đây lúc nào vậy?" Bàng quốc công hỏi.

Nhị phu nhân đưa hộp thức ăn cho hạ nhân rồi nói: "Hôm nay phu nhân đến biệt viện để tĩnh dưỡng. Thiếp thân cũng không làm được cái gì, chỉ làm chút thức ăn phu nhân thích để mang theo. Sao lại không thấy phu nhân vậy?"

"Đa tạ nhị di nương, mẫu thân vẫn khoẻ, vẫn còn đang ngủ. Bạch Chỉ nhận đồ đi."

Nhị phu nhân cười cười, nhìn hai bên sân một chút: "Cẩm Tú các này thật sự rất đẹp. Mặt sau còn có một hồ nước nóng thơm ngát, hôm qua Vũ nhi còn than thở phải làm sao mới có thể dùng đây?" Nói xong lại liếc mắt nhìn Bàng quốc công một cái.

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh: "Sao vậy? Hiện giờ nhị phu nhân đã hi vọng có thứ gì đó của mẫu thân rồi sao?"

Nhị phu nhân xấu hổ cười cười: "Nhị tiểu thư nói gì vậy, thiếp thân bất quá chỉ là một thiếp thất, làm sao lại dám vọng tưởng đến viện của đại phu nhân, chẳng qua Vũ nhi đã sắp là Tấn vương phi, nàng cũng chỉ muốn tắm nước nóng một chút thôi, Nhị tiểu thư đừng nghĩ nhiều."

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, thì ra người mẫu thân này thật sự đối xử với con rất tốt.

"Di nương không cần lo lắng, Lục Phù đã chọn thêm vài vị di nương vào, nếu nhị di nương có tâm thì vẫn nên điều dưỡng cho bản thân mình thì hơn, lo chuyện con cháu cho phụ thân mới đúng." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.

Nhị phu nhân cắn răng, Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Tuyết: "Muội muội, chẳng qua chỉ là một hồ nước nóng mà thôi, chờ tỷ tỷ gả vào phủ Tấn vương..."

"Ha ha, tỷ tỷ, đây là viện của đương gia chủ mẫu, cho dù là tỷ tỷ gả đến vương phủ làm chính phi, nhưng đây là phủ quốc công, tỷ tỷ tính toán cũng thật tốt quá."

"Ngươi!"

"Đủ rồi"

Bàng quốc công hét lớn, nhìn Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Vũ sợ hãi, vừa muốn mở miệng, tay Bàng quốc công lại chỉ ra cửa mà nói: "Tâm ý của các ngươi cũng đã đến nơi, ra ngoài ra ngoài, Tuyết nhi nói không sai, đây là viện của phu nhân, cho dù là ai cũng đừng mong vọng tưởng đến. Vũ nhi cũng sắp phải lập thất, càng phải hiểu được tôn ti lớn bé, nếu ngươi thích, chờ ngươi gả vào phủ Tấn Vương, nói vậy thì Tấn vương cũng sẽ thoả mãn cho ý nguyện này của ngươi, ra ngoài đi."

Bàng Lạc Vũ vừa muốn mở miệng, Nhị phu nhân đã lôi kéo nàng ta. Bàng Lạc Vũ cắn cắn môi, dậm chân, không cam lòng xoay người đi theo phu nhân rời đi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng hai người, cười lạnh trong lòng.

Qủa nhiên Bàng Lạc Vũ vừa ra khỏi sân đã nói với nhị phu nhân: "Mẫu thân, người xem Bàng Lạc Tuyết càng ngày càng làm càng, ta muốn một cái viện cũng không được, dựa vào cái gì mà Bàng Lạc Tuyết nàng lại có một cái."

"Tốt, không nghĩ tới đại phu nhân lại lợi hại như vậy, cho dù có phải chết, vẫn phải mang vào thêm mấy người thiếp thấy, đây mới là thứ khiến ta phải tức giận, nếu nàng ta chết, cái nhà này đã là của chúng ta, nhưng đáng giận là đại phu nhân lại giao quyền cho con cáo tứ di nương kia."

"Nương, vậy phải làm sao bây giờ?" Bàng Lạc Vũ nói: "Ta sắp phải gả vào phủ Tấn vương rồi, dựa vào thân phận vương phi của ta, đến lúc đó mẫu thân, cái viện này sẽ là của người."

Nhị phu nhân vui mừng: "Nhanh đến chỗ lão phu nhân thỉnh an đi, ta thấy hôm nay lão phu nhân cũng không phái người đến đưa tiễn, có thể thấy được lão phu nhân cũng không hài lòng với Dương thị."

"Vâng."

Hai người cất bước, Bàng Lạc Tuyết chỉ đạo mọi người thu thập đồ đạc, trong lòng đã có một chút ý định khác, xem ra dã tâm của hai mẹ con Bàng Lạc Vũ này thật sự không nhỏ. Tấn vương phi? Hừ, không biết nếu Tấn vương đã chết, tỷ tỷ sẽ có suy nghĩ gì đây?

"Tuyết nhi, ta đưa mẫu thân đi tĩnh dưỡng với ngươi." Bàng quốc công nhìn gương mặt lạnh lùng của Bàng Lạc Tuyết, biết sự ngăn cách với nữ nhi đã càng ngày càng sâu. Trước kia nữ nhi vẫn luôn làm nũng bên tai mình, hiện giờ cũng sẽ không ôm cánh tay mình mà làm nũng nữa.

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng mà nhìn Bàng quốc công: "Phụ thân bận rộn công vụ, chuyện này của mẫu thân xin người không cần quan tâm, lại nói hôm nay lão phu nhân không tới, có thể thấy được là đang giận mẫu thân, phụ thân vẫn nên đến chỗ của lão phu nhân, thăm người người phải quan tâm đi." Bàng Lạc Tuyết nói xong thì mang theo mọi người rời đi.

Để lại Bàng quốc công tự mình đứng trong viện, vẻ mặt cô đơn.

Trên xe ngựa. Bàng Lạc Tuyết lẳng lặng nhìn Dương thị, nàng ngue an tĩnh được như vậy, như mơ thấy giấc mộng đẹp. Khoé môi đều khẽ nhếch lên.

Hà Hương viện.

Lão phu nhân cầm niệm châu quỳ trong phật đường, nhắm mắt lại mà đọc kinh thư, Vương ma ma ở một bên nói khẽ: "Lão phu nhân."

Lão phu nhân mở mắt ra, lại đóng lại rồi nói: "Chuyện gì?"

"Nhị tiểu thư tự mình đưa đại phu nhân đi."

"Ai! Đúng là đáng giận mà, đang yên lành mà lại thành cái dạng này."

"Lão phu nhân, còn có một việc nữa." Vương ma ma khó xử nói.

"Nói!"

"Dường như đại tiểu thư nhìn trúng viện của đại phu nhân, muốn vào ở trước khi gả ra." Vương ma ma nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân quỳ trên mặt đất, vươn tay, Vương ma ma nâng lão phu nhân dậy. Lão phu nhân nhìn ánh mặt trời bên ngoài, cười lạnh nói: "Kẻ Vũ nhi này đúng thật là càng ngày càng hồ đồ, chỉ là một kẻ thứ xuất, lại dám làm ra loại chuyện không biết xấu hổ, nếu không có Tuyết nhi, sợ rằng nàng chỉ còn cách cạo đầu đi làm bạn với Phật đến cuối đời, hoặc là chết, vậy mà lại không biết tự kiểm điểm như vậy. Nàng ta cho rằng vị trí Tấn vương phi là gì, chẳng lẽ còn muốn vất người hoàng gia sang một bên sao?"

Vương ma ma phụ hoạ nói: "Đúng vậy, sợ rằng nhị tiểu thư cũng không muốn."

"Nha đầu nhìn qua thật lương thiện kia, đúng là người có chủ kiến, Bàng quốc công có thái độ gì."

"Tất nhiên là lão gia không cho, dù sao phu nhân cũng đã sinh ra đại công tử và nhị tiểu thư, cảm tình của phụ thân với hai người con vẫn rất tốt."

Lão phu nhân gật gật đầu: "Lần này coi như Dương thị hiểu chuyện, cho Quốc công gia chọn mấy thiếp thất, chỉ là cuối cùng ta vẫn cảm thấy chuyện của nha đầu Thu Nguyệt kia, nàng không tránh khỏi liên quan, chỉ là không có chứng cứ.

Vương ma ma cũng thở dài: "Dù sao phu nhân cũng rất lương thiện, nhiều năm như vậy cũng không ra tay với Thu Nguyệt, lại còn đồng ý để lão gia xem bệnh cho Thu Nguyệt, bố trí viện thành dáng vẻ kia, có thể thấy được phu nhân đã buông bỏ rồi, việc này là có người là cố ý hãm hại phu nhân, ta thấy lần này phu nhân đã thật sự bị oan uổng, nô tỳ chỉ sợ người này có tâm tư thâm trầm muốn cố ý khiêu khích cảm tình của lão phu nhân với đại công tử, còn có nhị tiểu thư nữa."

Qủa nhiên lão phu nhân đập mạnh lên bàn: "Hừ! Tuyết nhi luôn lớn lên bên người ta, từ trước đến nay luôn hiếu thuận hiểu chuyện, Sách ca lại là cháu trai duy nhất, ngươi không nói sợ rằng ta cũng không ngờ đến một điều này.

Vương ma ma cúi đầu, sờ sờ vòng tay trên cổ tay: "Lão phu nhân, có thể là tứ phu nhân hay không, dù sao nàng ta cũng đi theo phu nhân."

Lão phu nhân liếc mắt nhì Vương ma ma một cái nói: "Không, chắc chắn không phải nàng ta, người nha đầu này thân phận thấp kém, thêm việc thời gian tứ phu nhân vào phủ rất trễ, chưa hẳn đã biết chuyện này, hẳn không phải là nàng."

"Vậy có thể là tam phu nhân không?" Vương ma ma thăm dò hỏi.

"Chắc không, lúc ấy tam phu nhân đang mang thai, sao nàng lại có thể tốn nhiều tâm tư như vậy, việc này hẳn không phải là nàng ta."

"Vậy thì chỉ còn nhị phu nhân."

"Hừ! Sợ rằng chỉ có nàng ta mới có nhiều tâm tư như vậy, nữ nhi của nàng muốn thành Tấn vương phi, địa vị nhà mẹ đẻ của mình lại không thấp, làm nhị di nương nhiều năm như vậy, sợ là đã muốn làm đến vị trí của đại phu nhân rồi, ta xem ý tứ của Vũ nhi, sợ rằng đây cũng là ý của Vương thị này, bất quá còn phải thăm dò ý tứ của Bàng quốc công. Tâm tư của hai mẹ con này quả nhiên là thâm trầm, làm hại Chân nhi cho tới bây giờ đều có vướng mắc với ta."

"Vậy lão phu nhân chuẩn bị làm sao bây giờ?"

"Chờ xem đi."

"Két..." Cửa mở.

"Lão phu nhân, nhị phu nhân và đại tiểu thư đến đây." Nha hoàn cúi đầu đứng ở một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.