Người Con Gái Có "Độc"

Chương 1-3




“Thưa Lãnh chúa! Thưa Lãnh chúa!”

Ewan cau mày, ngẩng lên và thấy Maddie McCabe đang lao như bay vào phòng, khuôn mặt đỏ bừng vì gắng sức.

“Sao thế, Maddie? Ta đang bận.”

Maddie phớt lờ lời khiển trách và dừng lại cách đó vài mét. Bà đang rất kích động, tay vặn xoắn vào nhau.

“Xin phép ngài, thưa Lãnh chúa, có điều này tôi phải nói với ngài.” Bà lén lút liếc nhìn quanh rồi thì thầm, “Nói riêng, thưa Lãnh chúa. Chuyện này rất quan trọng.”

Thái dương Ewan bắt đầu đập rộn lên. Tính đến bây giờ thì buổi sáng nay toàn là chuyện giật gân. Đêm qua cũng thế, khi chàng nhớ đến việc đụng độ Mairin. Cô ta vẫn chưa xuất hiện, và chàng chắc chắn cô ta đang cố tỏ ra bất hợp tác. Ngay khi chàng giải quyết xong việc với Alaric và Caelen, chàng định sẽ gặp thẳng cô ta và nói rằng thời gian đã hết.

Ewan giơ tay ra hiệu cho người của chàng ra ngoài. Chàng đáp lại ánh mắt của Alaric và Caelen rồi gật đầu cho họ ngồi lại. Maddie có nói điều gì thì cũng sẽ phải nói trước mặt ba anh em họ.

Ngay khi lính của chàng ra ngoài, Ewan tập trung chú ý trở lại Maddie.

“Nào, có chuyện gì quan trọng mà bà xen vào cuộc họp của ta với mọi người thế?”

“Là cô gái kia,” bà ta bắt đầu, và Ewan nghiến răng.

“Lại là chuyện gì nữa? Cô ta không ăn à? Hay cô ta định ném mình qua cửa sổ? Hay cô ta lại biến mất rồi?”

Maddie nhìn chàng bối rối. “Tất nhiên là không rồi, thưa Lãnh chúa. Cô ta vẫn đang ở trên phòng. Tôi còn tự mình mang bữa sáng lên cho cô ta mà.”

“Vậy thì cô ta làm sao?” Ewan gầm gừ.

Maddie thở ra một hơi cứ như đã chạy cả một quãng đường dài. “Tôi có được phép ngồi không, thưa Lãnh chúa? Vì thực sự, chuyện tôi sắp kể với các ngài không ngắn đâu ạ.”

Caelen đảo mắt còn Alaric trông chán nản. Ewan ra hiệu cho bà ta ngồi xuống.

Bà ta ngồi xuống, nắm hai tay lại với nhau và đặt lên bàn phía trước mặt.

“Tên cô ta là Mairin Stuart.”

Bà ta nói ra câu đó như thể chờ đợi Ewan phản ứng theo cách nào đó.

“Ta biết cô ta là Mairin. Ta chưa biết họ cô ta là gì nhưng đó là một cái tên khá phổ biến ở vùng cao nguyên. Câu hỏi là làm thế nào mà bà có được thông tin đó? Cô ta không nói cho ai biết mình là ai. Nếu Crispen không lỡ miệng nói ra thì ta cũng không thể nào biết được.”

“Không, cô ta không nói với tôi. Mà là tôi biết, ngài hiểu không?”

“Không, ta không hiểu. Có lẽ bà nên nói cho ta biết,” Ewan kiên nhẫn nói.

“Khi tôi mang đồ ăn lên cho cô ta, tôi thấy cô ta đang mặc quần áo. Chuyện đó rất khó xử, và tất nhiên tôi đã xin lỗi, nhưng trước khi cô ta kịp mặc quần áo, tôi đã nhìn thấy hình xăm.”

Giọng Maddie lại vống lên khi bà ta rướn người tới trước, mắt sáng lên vì phấn khích.

Ewan nhìn Maddie chằm chằm đầy chờ đợi, chờ bà ta nói tiếp. Lạy Chúa, nhưng người phụ nữ này thích kể một câu chuyện gay cấn. Các em trai chàng ngả người ra sau, phát chán trước cách kể chuyện màu mè của Maddie.

“Cô ta là Mairin Stuart,” Maddie lặp lại. “Cô ta có huy hiệu hoàng gia của Alexander. Tôi đã thấy nó, hình xăm trên chân cô ta ấy. Cô ta là người thừa kế của Neamh Álann.”

Ewan lắc đầu. “Thật nhảm nhí, Maddie ạ. Chuyện này chẳng khác nào một truyền thuyết mà các nhà thơ vẫn hay truyền tụng cả.”

“Truyền thuyết nào cơ?” Alaric hỏi trong lúc vươn người về phía trước. “Em chưa bao giờ nghe qua truyền thuyết nào như thế.”

“Đó là vì anh chưa bao giờ lắng nghe các nhà thơ,” Caelen khô khan nói. “Anh còn bận vén váy của mấy cô hầu gái nhân dịp hội hè quá mà.”

“Còn em thì chịu khó nghe mấy nhà thơ và ca sĩ đó lắm đấy,” Alaric mỉa mai.

Caelen nhún vai. “Đó là một cách hay để bắt kịp những chuyện ngồi lê đôi mách.”

Mắt Maddie sáng lên khi bà ta chuyển chú ý sang Alaric. “Chuyện kể rằng Vua Alexander có một người con sau khi kết hôn với Sybilla. Và khi cô con gái đó ra đời, ngài cho xăm hình huy hiệu hoàng gia lên đùi cô ta để xác nhận danh tính. Sau này, ngài truyền lại Neamh Álainn cho con gái đầu lòng của mình.” Bà ta vươn người về phía trước và thì thầm, “Người ta nói rằng, ngài làm như thế để đảm bảo cho cô ta kiếm được tấm chồng tử tế vì cô ta là một đứa trẻ sinh ra có nguồn gốc thấp hèn do mẹ cô ta có xuất thân tầm thường.”

Alaric khịt mũi, “Có một sự thật ai cũng biết là Alexander chưa bao giờ có con gái. Ngài không có đứa con hợp pháp nào ngoài thằng con hoang mất dạy là Malcolm.”

“Ngài có một cô con gái. Người con gái đó tên là Mairin Stuart. Và cô ta đang ở trên lầu, trong phòng của cô ta,” Maddie khăng khăng. “Tôi nói với các ngài là tôi đã nhìn thấy hình xăm đó. Tôi không nhầm đâu.”

Ewan vẫn giữ yên lặng trong lúc ngẫm nghĩ đến lời nhận định của Maddie và các em trai. Chàng không chắc mình có tin chút nào những điều nhảm nhí này không, nhưng nó giải thích rõ ràng lý do tại sao Duncan Cameron lại quyết tâm cưới cô ta cho bằng được, và nó cũng giải thích tại sao cô ta lại muốn được trốn thoát đến thế.

“Sao không hỏi thẳng cô ta luôn đi?” Alaric gợi ý. “Đứa con thấp hèn nào của vua mà chẳng kiếm được tấm chồng môn đăng hộ đối. Đàn ông có mà xếp hàng dài để hòng thừa kế ngai vàng.”

“Ngài không muốn ai biết việc đó cả,” Maddie nói. “Tôi nhớ cách đây mấy năm có nghe được lời đồn đại lan truyền. Alexander chờ năm năm tròn rồi mới công bố quyền thừa kế của con gái. Ngài coi trọng cuộc hôn nhân của mình với Sybilla, và Malcolm được sinh ra trước cuộc hôn nhân đó. Người ta không hiểu ngài giải thích quyền thừa kế như thế nào, nhưng chẳng bao lâu sau khi ngài băng hà, tin đồn về sự tồn tại của cô gái kia bắt đầu lan đi.”

“Với việc Malcolm vẫn đang bị cầm tù, sự tồn tại của một người thừa kế khác của Alexander có thể mang lại lợi thế cho những kẻ theo Malcolm,” Ewan trầm ngâm nói. “Thực ra, đó là lý do rõ rành rành cho việc Cameron quyết tâm cưới cô ta. Tiếp quản quyền thừa kế của cô ta sẽ mang lại cho hắn nhiều quyền lực hơn so với những gì hắn đang có hiện giờ. Nhiều hơn rất nhiều mới đúng. Scotland có lẽ sẽ lại có chiến tranh, và David sẽ phải đối mặt với một mối đe dọa mới. Việc Alexander có nhiều hơn một người thừa kế, có thể là hai, cho ngai vàng sẽ làm cho địa vị của David bị suy yếu. Ông ta không thể nào chạy theo một cuộc chiến tranh kéo dài để rồi Scotland lại bị chia tách một lần nữa.”

“Một đứa con hoang không thể nào thừa kế được,” Caelen nhắc nhở chàng. “Chuyện đó không bao giờ được chấp nhận.”

“Nghĩ thử xem, Caelen. Nếu Duncan Cameron có quyền kiểm soát Neamh Álainn, hắn sẽ trở thành bất khả chiến bại. Lúc đó chuyện không còn nằm ở sự ra đời của những đứa con của Alexander nữa. Với quyền lực và sự giàu có như bây giờ, nếu Cameron chọn cách liên minh với Malcolm, một trong hai sẽ tiếm quyền.”

“Có phải anh đang ngụ ý rằng anh tin vào chuyện vớ vẩn này không?” Alaric ngạc nhiên hỏi.

“Ta không nói gì cả. Vẫn chưa chắc,” Ewan bình tĩnh nói.

“Ngài không hiểu sao, thưa Lãnh chúa?” Maddie xen vào, sự hứng khởi sục sôi trong giọng nói. “Cô ta là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của chúng ta. Nếu ngài cưới cô ta thì con của ngài sẽ thừa kế Neamh Álainn. Điều đó có nghĩa cô ta không những có của hồi môn rất lớn khi kết hôn mà còn truyền lại đất đai cho đứa con đầu lòng của mình.”

“Cưới cô ta ư?”

Câu hỏi đó được ba anh em đồng thanh hét lên. Miệng Ewan há hốc, chàng nhìn Maddie đầy kinh ngạc.

Maddie gật đầu dứt khoát. “Ngài phải thừa nhận rằng đây là một kế hoạch hoàn hảo. Nếu ngài cưới cô ta, Duncan Cameron sẽ không thể làm thế được nữa.”

“Chính là vậy đấy,” Caelen chỉ ra.

Alaric quay sang Caelen, vẻ mặt hoài nghi. “Giờ thì tất cả mọi người đều vào hùa chuyện điên rồ này à?”

Ewan giơ tay ra hiệu cho họ im lặng. Tiếng đập rộn trong đầu chàng đã trở thành cơn đau đầu thực sự. Chàng lại nhìn Maddie đang lắng nghe một cách chăm chú, say mê.

“Giờ bà có thể đi được rồi, Maddie. Ta hy vọng tất cả những điều vừa mới nói ở đây được giữ bí mật hoàn toàn. Nếu có lời ra tiếng vào, ta biết nó bắt nguồn từ đâu đấy.”

Maddie đứng lên và nhún gối chào. “Tất nhiên rồi, thưa Lãnh chúa.”

Sau khi Maddie nhanh chóng lui bước, Ewan quay sang hai em trai.

“Hãy bảo em là không phải hai người đang cân nhắc đến chuyện điên rồ này đi,” Alaric xen vào trước khi Ewan kịp mở miệng.

“Em nghĩ là ta đang cân nhắc đến chuyện điên rồ gì?” Ewan nhẹ nhàng hỏi.

“Kết hôn ấy. Tin rằng cô gái kia là đứa con có xuất xứ tầm thường của Alexander và là cháu gái của vị vua hiện tại của chúng ta ấy. Chưa kể đến việc cô ta là em cùng cha khác mẹ của gã đàn ông từng cố truất ngôi David suốt mười năm ròng. Và hắn nhất định sẽ làm thế một lần nữa nếu có cơ hội dù nhỏ nhất.”

“Điều ta tin là cô gái đó và ta sẽ có một cuộc nói chuyện dài. Ta định sẽ tự mình kiểm tra vết xăm đó. Nhờ có mối quan hệ giữa cha chúng ta và Alexander, ta đã từng nhìn qua gia huy của ông ấy hơn một lần rồi. Ta sẽ biết liệu hình xăm trên chân cô ta là thật hay giả.”

Caelen khịt mũi. “Vậy anh nghĩ cô ta sẽ vén váy lên cho anh nhìn hình xăm đó ư? Cô ta dễ tặng anh một cú lên gối để kháng cự lắm.”

“Khi cần, tài thuyết phục của ta cũng khá lắm đấy,” Ewan dài giọng.

“Được, em rất muốn thấy hình xăm đó,” Alaric nói.

Ewan nhướng mày. “Em sẽ không thấy gì hết. Nếu bắt gặp em trông có vẻ như muốn nhìn bên dưới váy của Mairin Stuart, thì gươm của ta sẽ ghim em vào tường đấy.”

Alaric xua tay bao biện. “Quên điều em nói đi. Anh quá nhạy cảm về cô gái mà anh bảo cứ làm phiền anh suốt.”

“Nếu cô ta đúng là người như Maddie nói thì ta định sẽ lấy cô ta,” Ewan quả quyết nói. “Gia tộc chúng ta cần của hồi môn mà cô ta mang lại.”

Miệng hai em trai chàng há hốc cùng một lúc. Caelen chửi thề rất to còn Alaric lắc đầu và ngước mắt lên trời.

“Nghĩ kỹ những điều anh vừa nói nhé,” Caelen nói.

“Ta tin rằng chỉ có mình ta là đang suy nghĩ thôi,” Ewan đáp trả. “Nếu sự thật là đứa con đầu lòng của cô ta sẽ thừa kế Neamh Álainn, thử nghĩ xem điều đó sẽ có ý nghĩa thế nào với gia tộc ta. Chúng ta sẽ kiểm soát những vùng đất tốt nhất trên toàn Scotland. Chúng ta sẽ không còn phải ngồi đây mơ mộng về ngày báo thù Duncan Cameron nữa. Chúng ta sẽ tàn sát hắn và tên tuổi hắn. Hắn sẽ bị xóa sổ khỏi lịch sử. Tên tuổi của chúng ta sẽ được rửa nhục. Gia tộc McCabe sẽ chỉ đứng thứ hai sau đức vua. Không một ai, ý ta là không có ai, sẽ có đủ sức mạnh để tiêu diệt chúng ta như Duncan Cameron đã làm gần tám năm trước.”

Nắm đấm của chàng hạ xuống bàn, cả thân người chàng rung lên vì giận dữ.

“Ta đã thề trước mộ cha rằng ta sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi gia tộc chúng ta giành được vinh quang trở lại và ta sẽ bắt Duncan Cameron phải trả giá cho những tội ác mà hắn gây ra.”

Mặt Caelen đanh lại, Ewan có thể thấy nỗi đau hằn lên trong mắt người em trai. Nhưng cậu ấy gật đầu, hai môi mím lại thành một đường mỏng dính. “Chúng ta nhất trí về điểm này.”

“Neamh Álainn nằm ở phía bắc, và chỉ có gia tộc McDonald nằm chen giữa chúng ta. Nếu chúng ta thành lập liên minh vững chắc với ông ta, chúng ta sẽ kiểm soát được một phần rộng lớn ở vùng này.”

Sự hứng khởi sục sôi trong huyết quản Ewan khi kế hoạch ấp ủ trong suốt tám năm qua giờ đây được vạch ra rõ rệt trong đầu chàng. Cuối cùng, chàng cũng tìm ra cách để thực hiện lời thề của mình với người cha quá cố.

“Cô gái kia dũng cảm và rất bảo bọc Crispen. Cô ta sẽ trở thành một người mẹ tốt của thằng bé, cũng như của những đứa con còn lại mà cô ta sẽ sinh cho ta. Đổi lại, ta sẽ bảo vệ cô ta, và cô ta sẽ không bao giờ phải lo lắng về Duncan Cameron nữa.”

“Anh không phải thuyết phục chúng em,” Alaric vừa nói vừa mỉm cười. “Mà là cô gái kia kìa. Caelen và em sẽ luôn đứng về phía anh. Chắc anh biết rõ điều đó. Lòng trung thành của bọn em là dành cho anh. Luôn luôn là vậy. Nó cũng sẽ được trao cho người phụ nữ anh sẽ lấy, không cần biết cô ta là ai. Cô ta đúng là một cô gái can đảm. Bản thân em đã chứng kiến điều đó. Và nếu như cô ta có của hồi môn là Neamh Álainn thì em chẳng thấy có gì không tốt trong việc lấy cô ta cả.”

Caelen gật đầu, nhưng không nói gì về Mairin. Ewan cũng không mong cậu ta sẽ nói. Việc Caelen cho phép mình tin tưởng vào phụ nữ một lần nữa sẽ khiến Ewan ngạc nhiên. Nếu cậu ta có ý định sinh con trai, Ewan cảm thấy thương hại cho người phụ nữ mà Caelen sẽ lấy. Trước đây, Caelen đã cởi mở cho đi tất cả. Sự bồng bột của tuổi trẻ. Nhưng cậu ta đã thề là sẽ không bao giờ lặp lại một lần nào nữa.

Ewan đặt cả hai tay xuống bàn và chống mình đứng lên. “Có vẻ như ta sẽ có rất nhiều chuyện phải bàn với Mairin Stuart. Alaric, ta muốn em cử một người đi hộ tống Cha McElroy. Ông ấy đang ở nhà McDonald để tiến hành nghi lễ cuối cùng cho một người ốm bên đó. Ta sẽ cần ông ấy ở đây để thực hiện lễ cưới. Nếu cô ta là người mà Maddie nói, ta không muốn trì hoãn lâu. Bọn ta sẽ tổ chức đám cưới ngay lập tức.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.