Người Con Gái Áo Trắng Trên Quán Bar

Chương 48: Thỉnh quân nhập thất (thượng)




Sơn Càng không phải trí giả, là người khổng lồ, một ít tộc Dida thích dùng người khổng lồ để đảm nhiệm tộc trưởng, hiển nhiên Sơn Càng cũng không coi Lan Lăng là chuyện quan trọng.

Đối với sự kiêu ngạo của Sơn Càng, phản ứng của Mộc Sâm cùng Calic đều rất lạnh nhạt. Hắn có tính cách nhất quán như thế, bao nhiêu năm đã thói quen.

- Hả? Bé hạt tiêu này là ai, cũng là người nhà họ Lan sao, không phải chúng ta đã ước định là đại biểu nhân loại chỉ cần một người thôi sao!

Sơn Càng nhìn Vương Tranh, hiển nhiên người khổng lồ này không có nhiều hảo cảm lắm đối với nhân loại, ở trong mắt người Dida, luôn không thích nhân loại những kẻ xâm nhập.

- Vị này là tiên sinh Vương Tranh. Ada của Laladuri, bạn của bộ lạc River chúng ta.

Mộc Sâm giới thiệu nói.

Nhất thời toàn trường đều im lặng, chẳng những là bộ lạc Lăng Sơn, còn có người của vài bộ lạc Dida khác đều sợ ngây người.

Sau đó chợt truyền đến tiếng cười rung trời động đất, đặc biệt nhóm người khổng lồ của bộ lạc Lăng Sơn cười to nhất. Sơn Mông lại cười đến không thở nổi.

- Để cho nhân loại làm Ada, Mộc Sâm, bộ lạc River các ngươi thật sự là lợi hại, quỳ liếm nhân loại, thật sự là đánh mất hết mặt mũi người khổng lồ chúng ta , ta sẽ nói với hội đồng trưởng lão, ngươi đây là vũ nhục truyền thống cùng tôn nghiêm của người Dida chúng ta!

Sơn Càng tức giận nói.

- Tộc trưởng Sơn Càng, an tâm một chút chớ nóng vội, Vương Tranh có thể đánh bại Laladuri, đồng thời bắt đầu truyền thụ lực lượng từ nơi nhân loại của hắn, đồng thời hắn có được hơi thở giống với người Dida chúng ta, cho nên ta đồng ý chuyện này.

Mộc Sâm dùng ngôn ngữ người Dida, Vương Tranh hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng thật ra Lan Lăng có thể nghe hiểu được.

- Nhân loại chỉ biết tránh ở trong cái xác bằng thép, hắn có thể truyền thụ cái gì, truyền thụ Laladuri cách để dùng vỏ thép hay sao, ha ha ha ha.

Chung quanh truyền đến tiếng cười ầm ầm của đám người khổng lồ, trí giả cũng là dở khóc dở cười, mà người khổng lồ của bộ lạc River còn lại là cúi đầu, bọn họ cũng cảm giác được cảm thấy thẹn.

Laladuri phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, nhưng mà Vương Tranh lại vỗ vỗ hắn, chuyện này trưởng lão Mộc Sâm tự nhiên sẽ xử lý.

Mộc Sâm lắc đầu:

- Hắn không dùng robot.

Nhất thời toàn trường chợt yên tĩnh, sau đó lại là một trận cười to, chẳng qua trong tiếng cười biểu lộ sự khinh miệt.

- Nếu như thế hắn càng là sự sỉ nhục của người khổng lồ chúng ta, hẳn là ném vào vực sâu!

Sơn Càng nói.

- Laladuri là dũng sĩ đứng đầu bộ lạc River chúng ta, cũng chính là đối thủ năm nay của cháu ngươi, Sơn Mông.

Mộc Sâm nói.

- Hừ, ta không giao thủ với người nhu nhược, sẽ làm bẩn vinh quang của ta, thân là người khổng lồ đây chính là một việc sỉ nhục, hắn hẳn là tự mình đi vực sâu xin tha lỗi!

Sơn Mông khinh thường lắc đầu, cũng không xem đối thủ liếc mắt một cái, dù sao hắn cũng không có gì chờ mong đối với bộ lạc River, toàn bộ bộ lạc đều là một đám kẻ yếu.

Nhân loại nhỏ bé yếu ớt chỉ có thể dựa vào vỏ bọc thép của bọn họ, không có cái vỏ ngoài bằng thép này, bọn họ sẽ không chịu nổi một đòn, một ngón tay có thể nghiền chết.

- Trưởng lão Mộc Sâm, ta nghe nói người Dida rất tin tưởng ánh mắt của mình, nhân loại chúng ta có câu tên là mắt thấy mới là thực tai nghe chưa hẵn chuẩn xác.

Vương Tranh thản nhiên nói, hắn đi lên trên vai Laladuri, đứng vậy nói có vẻ tiện hơn.

Sơn Càng hừ lạnh một tiếng, căn bản không có quan tâm Vương Tranh:

- Trưởng lão Mộc Sâm, lần này chúng ta đến để hoàn thành trận chiến của dũng sĩ, bộ lạc River các ngươi phái ra dũng sĩ đi!

- Bộ lạc River chúng ta phái dũng sĩ xuất chiến là Laladuri.

Calic nói, hắn là tin tưởng trưởng lão phán đoán của Mộc Sâm.

- Sơn Mông!

- Tộc trưởng, ta cự tuyệt xuất chiến, người nhu nhược như vậy không đáng để ta ra tay

Sơn Mông lắc đầu, đối với dũng giả đã đoạt được ba lượt trận chiến như hắn mà nói, hắn căn bản không có hứng thú với trận chiến như vậy.

- Sơn Lung, vinh quang xóa sạch niềm sỉ nhục của Dida liền giao cho ngươi!

- Vâng, thưa tộc trưởng!

Một người khổng lồ ở phía sau Sơn Mông đứng dậy, chỉ thấp hơn nửa đầu so với Sơn Mông, vẫn cao hơn lẫn to con hơ Laladuri n.

Sơn Mông thân là dũng sĩ vinh quang, hắn có thể cự tuyệt đối thủ đáng sỉ nhục như vậy, hắn cũng không cần phải chứng minh bản thân, nhưng mà những người khổng lồ khác vẫn khát vọng thứ vinh quang như vậy.

Kỳ thật trong lòng Laladuri một chút đều không có ngọn nguồn, kỳ thật ở trước đó cũng đã làm tốt chuẩn bị chết trận, bởi vì có thể chết ở trên sân quyết đấu vinh quang, đối với dũng sĩ Dida mà nói cũng là quang vinh.

Nhưng mà hiện tại đối thủ của hắn cự tuyệt hắn.

Đây là vũ nhục.

Chỉ có điều Sơn Lung là dũng sĩ xếp thứ hai của bộ lạc Lăng Sơn, vẫn không phải là đối thủ mà hắn có thể chiến thắng, nếu như nói bị dũng sĩ đứng đầu giết chết là quang vinh, bị dũng sĩ thứ hai đánh bại vốn sẽ không có vinh quang gì đáng nói.

- Hắn không phải là đối thủ của ngươi, dùng đến những gì trong khoảng thời gian này ta dạy cho ngươi. Thần cùng ngươi cùng tồn tại!

Vương Tranh nói, sau đó linh hoạt nhảy xuống tới.

Sắc mặt Laladuri vẫn ngưng trọng, nhưng mà nghe được một câu cuối cùng bỗng nhiên trong lúc đó lại có tin tưởng.

Đây khẳng định là ý chỉ của thần, mới có thể phái Vương Tranh đến truyền thụ hắn lực lượng thần kỳ như vậy, nhất định có thể thắng lợi.

Người chung quanh đều tránh ra, làm thành một vòng tròn lớn,

Hai người khổng lồ mặt đối mặt, Sơn Lung vẫn mang theo khinh miệt, ở bên thế giới người khổng lồ, về cơ bản thể trạng có thể quyết định lực lượng, cho nên người khổng lồ Dida đều muốn liều mạng lớn lên.

Sơn Càng rống to một tiếng, hai người khổng lồ chính thức bắt đầu chiến đấu.

Người khổng lồ thân thể hơi cong lên đến, mặt đối mặt, đồng thời điên cuồng hét lên, đây là một loại tín hiệu quyết đấu, trước dùng khí thế áp đảo đối thủ!

Nhưng rất rõ ràng Sơn Lung có âm thanh càng to, khí thế càng hung mãnh, giống như núi non trùng điệp hùng vĩ.

“Ầm”

Hai người khổng lồ dường như đồng thời nhằm phía đối phương, hai tay ôm lấy, nhe răng nhếch miệng liều mạng so đấu sức lực.

Vương Tranh dở khóc dở cười, vừa mới nói với Laladuri là phải dùng kỹ xảo hắn dạy, kết quả vừa lên đến đã làm giống như trước

Về mặt khí lực rất nhanh Sơn Lung đã bắt đầu áp chế, đi từng bước một bức bách Laladuri lui lại, đột nhiên một đòn cụng đầu nện xuống.

“Ầm”

Laladuri bị cụng bật ngửa ra sau, Sơn Lung lập tức tung ra một quyền , trực tiếp đánh bay Laladuri.

Một đòn chuẩn xác, Sơn Lung vung hai tay, kích động không khí, người khổng lồ chung quanh một trận cuồng rống đáp lại Sơn Lung, lần này tốt xấu gì thì cũng là trận chiến của dũng sĩ một năm mới có một lần giữa bộ lạc River cùng bộ lạc Lăng Sơn.

Trong nhóm người khổng lồ hỗn hợp với tiếng cười là ngôn ngữ Dida hiển nhiên là tràn ngập cười nhạo thậm chí là vũ nhục.

Ở thế giới người khổng lồ Dida, chỉ có anh hùng dũng sĩ mới có thể nhận được tôn kính.

Laladuri phẫn nộ lẫn kinh sợ .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.