Người Cô Độc

Chương 27




"Cứ lấy đi Phong Nhược, sau này đến lúc ngươi có được một thanh nhị phẩm kiếm khí lại dùng viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm này tinh luyện đấy !" Khúc Vân mỉm cười nói, tiện tay đem viên Ngũ Hành Thạch ném sang.

Kỳ thực gã đã cố tình bỏ qua hết ý kiến của mọi người, mà tuyên bố Ngũ Hành Thạch thuộc về Phong Nhược, nguyên nhân do ngoài việc trận chiến vừa rồi Phong Nhược có tác dụng phi thường lớn ra, còn vì gã nhìn trúng tiềm lực của Phong Nhược, với đôi mắt gian thương thấu đáo của gã làm sao mà không chú ý đến điểm này chứ ? Nhất là lúc Phong Nhược đón đỡ một kích toàn lực của thi quỷ cấp ba vẫn không hề thụ thương, đây chính là một chuyện cực kỳ cổ quái.

"Cái này..." Lời Khúc Vân vừa thốt ra lại khiến Phong Nhược cảm thấy kinh ngạc, song ngạc nhiên thì cứ ngạc nhiên còn nhận thì vẫn cứ nhận lấy, hắn cũng không ngốc đến mức bỏ qua chuyện tốt như vậy, chỉ có điều viên Ngũ Hành Thạch này dùng để cường hóa bộ trang bị Lăng Vân thì thích hợp hơn thanh nhị phẩm kiếm khí, nhưng trước mắt hắn còn chưa mua nổi bộ Tuyết Tằm thì lấy đâu ra thanh nhị phẩm kiếm khí.

Cẩn thận suy đi nghĩ lại, lúc này Phong Nhược mới nói: "Khúc sư huynh, viên Ngũ Hành Thạch này trước mắt ta còn chưa dùng được, hay là ngươi đổi thành Ngũ Hành Thạch cấp thấp cho ta đi !"

"Hắc hắc! Để ta đổi, để ta đổi cho !" Phong Nhược vừa mới nói xong, Đường Thanh cực kỳ hưng phấn nhảy dựng lên hô : "Trên thị trường, giá một viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm là hai trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, ta sẽ đổi cho ngươi nhiều hơn mười viên, thế nào ?"

"Dựa vào cái gì phải đổi cho ngươi ? Phong Nhược, ta thêm mười lăm viên ! Đổi cho ta sẽ hời hơn !" Tên mập Nghiêm Minh không cam lòng yếu thế la lên.

"Đổi cho ngươi ! Ngươi đổi xong rồi còn lại được bao nhiêu viên Ngũ Hành Thạch để mua thanh nhị phẩm kiếm khí chứ ? Chẳng có ích lợi chỗ nào cả !" Đường Thanh nháy mắt ra hiệu rồi nói với Nghiêm Minh.

"Thôi thôi, tên mập !" Khúc Vân liền nhanh chóng ngăn Nghiêm Minh đang còn muốn đấu khẩu tiếp. "Tiểu đội săn giết của chúng ta vốn lực công kích cận chiến còn yếu lắm, cho nên viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm này hãy đổi cho Đường Thanh đi, một khi thực lực của hắn gia tăng lên đều có lợi cho mọi người ở đây, chỉ có điều người chịu thiệt sẽ là Phong Nhược ! Nên biết rằng chả có ai nguyện ý đổi với giá như vậy đâu !"

"Hắc ! Không có gì, dù sao trước mắt ta còn chưa cần dùng đến mà, thôi thì đổi lấy chút Ngũ Hành Thạch cấp thấp để mua bộ trang bị Tuyết Tằm vậy !" Phong Nhược tiện tay nhận lấy hơn hai trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, tất nhiên Đường Thanh gấp rút đưa ngay cho Phong Nhược, thật không nghĩ ra hắn lại có nhiều tài sản đến thế.

"Được rồi ! Mọi người hãy tranh thủ thời gian mà nghỉ ngơi tại đây thêm chút nữa, trời vừa sáng chúng ta liền lập tức xuất phát !" Khúc Vân lại phân phó thêm lần nữa, lúc này trời cũng đã khuya, không còn cách nào thay đổi chỗ nghỉ được nữa, cho nên chỉ có thể chấp nhận chịu đựng mùi vị tanh tưởi nơi này.

Mọi người đều nhao nhao ngồi xuống bắt đầu khôi phục pháp lực, nhưng trong nhất thời Phong Nhược không thể nhập định được, tuy nhìn qua trận chiến vừa rồi hắn có danh khí thịnh nhất, nhưng hắn biết rõ, phương thức chiến đấu kiểu này cũng chưa được cao minh lắm, nếu chỉ vì thế mà hắn đắc chí thì tương lai nói không chừng sẽ chịu thiệt thòi lớn.

Ví dụ đơn giản nhất, giả như Khúc Vân có thể thành công tiến cấp lên Luyện Khí hậu kỳ thì pháp lực gã có thể tăng lên gấp bội, bằng chứng là đối mặt tình hình vừa rồi gã chỉ cần kích phát trận pháp trên bộ trang bị Lăng Vân, hơn nữa với độ sắc bén của thanh nhị phẩm kiếm khí thì một mình hắn có thể diệt sát hoàn toàn tất cả nhất cấp thi quỷ trong thời gian ngắn !

Ngoài ra, pháp thuật hai người Nghiêm Minh và Đổng Nhạn Ngu cũng gần bằng như thế, chỉ cần có đủ pháp lực là có thể phóng ra năm sáu hỏa cầu hay nhiều hơn nữa, lúc đó muốn diệt sát nhất cấp thi quỷ quả thật quá dễ dàng !

Tóm lại, ưu thế hiện tại của hắn cũng sẽ không thể kéo dài được bao lâu, đợi đến lúc đám Khúc Vân tiến cấp lên Luyện Khí hậu kỳ thì khoảng cách lại càng kéo dãn ra, chứ đừng nói chi đến lúc sau khi tiến vào Trúc Cơ.

Trong lúc bất tri bất giác, sắc trời đã sáng tỏ, mọi người đều từ trong nhập định tỉnh lại, rồi dưới sự chỉ huy của Khúc Vân liền đem đốt hết những thi thể tanh hôi, dù sao nếu không xử lý có thể sẽ ảnh hưởng đến những loài chim, thú bình thường khác, thậm chí là linh thú nữa !

Xử lí xong cả đống thi thể đó, mọi người mới tìm nguồn nước ở gần đó mà rửa hết đi những thứ dơ bẩn trên người, Khúc Vân vì có bộ trang phục phòng ngự nên cực kỳ dễ dàng, chỉ có mỗi Phong Nhược là áo vải, nên căn bản không có biện pháp xử lý nào khác, do trên người hắn dính đầy những thứ dơ bẩn vì vậy chỉ đành quăng vào một mồi lửa là thiêu rụi toàn bộ, sau đó hắn lại mặc vào một bộ y phục vải thô khác nguyên của người ở quỷ thôn đã chết trước đây mà Đường Thanh giữ lại, cho nên cũng không đến nỗi bị trần truồng.

Trước tiên, bọn người Phong Nhược đều cởi bỏ phong ấn phi hành tọa kỵ của mình, rồi nhắm hướng xuất phát về phía phiên chợ Thiên Đãng Sơn, rốt cuộc đến lúc chạng vạng tối cũng đã đến nơi, lúc này trong tầm mắt của mọi người xuất hiện một tòa núi nguy nga, đó chính là mục tiêu của chuyến đi lần này, Thiên Đãng Sơn.

Ngọn Thiên Đãng Sơn này tuy không có phạm vi bao phủ lớn như Thanh Vân Sơn nhưng lại hiểm trở hơn, ba ngọn chủ phong đều cao vút ẩn hiện trong mây mù, bốn phía vách núi đều cao cả ngàn trượng, do đó chỉ có thể dựa vào phi hành tọa kỵ mới lên đến nơi.

Phiên chợ Thiên Đãng Sơn nằm trên một ngọn chủ phong, về phần hai ngọn núi còn lại đều bị các môn phái tu tiên chiếm đóng, điều này lại khiến Phong Nhược không ngớt âm thầm hâm mộ các đệ tử hai môn phái này, bọn họ chỉ cần trong chốc lát là đến được phiên chợ Thiên Đãng Sơn ngày, trong khi bọn hắn phải bay mất hơn hai ngày !

Theo như Khúc Vân giới thiệu, ban đầu phiên chợ Thiên Đãng Sơn vốn chính thức là nơi để đệ tử hai môn phái giao dịch với nhau, sau đó mức độ ngày càng quy mô hơn, từ từ được phát triển lớn hơn, chính vì thế, trong tất cả môn phái thuộc Liên Minh Tu Tiên Nhạn Bắc thì có hai phái này đều rất giàu có và sung túc.

Khi mấy người Phong Nhược đến được phiên chợ, liền phát hiện lúc này đã có nhiều người đến trước rồi, quả thật hết sức náo nhiệt.

Song, có lẽ bởi vì cứ mỗi hai tháng tiến hành một lần nên phiên chợ này cũng không có công trình kiến trúc chỉnh thể nào cả, phần đông người tu đạo đều chiếm riêng cho mình một vị trí, sau đó dùng trận pháp mà phòng hộ, bởi vậy nhìn khắp xung quanh đều là hào quang trận pháp xếp tầng tầng lớp lớp.

Bởi vì phiên chợ còn chưa bắt đầu, nên thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy người tu đạo cưỡi phi hành tọa kỵ xuất hiện, những thú cưỡi phi hành này hết sức phong phú đủ mọi chủng loại, Phong Nhược cũng chỉ có thể nhận ra vài loại trong số đó, song nói thật cũng có rất ít Bạch Vũ Hạc cấp thấp xuất hiện, hiển nhiên tu sĩ cỡ như hắn thực sự quá ít ỏi.

Nhưng thú cưỡi uy phong nhất trên bầu trời lúc này phải nói đến là đại điêu màu vàng, nó chỉ cần giương một cánh đã phủ tầm bảy tám trượng, Phong Nhược đoán chừng kim sắc đại điêu này ít nhất cũng phải trên cấp năm, bởi vì dường như tất cả các phi hành tọa kỵ ở xung quanh đều không dám lại gần nó trong vòng trăm trượng.

Ngồi ở trên lưng kim sắc đại điêu là hai lão già râu dài, tựa hồ đang chơi cờ rất nhàn nhã, còn kim sắc đại điêu thì tự động bay chầm chậm xung quanh phiên chợ.

"Đó là hai vị tiền bối trông coi phiên chợ Thiên Đãng Sơn, nghe nói đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ" Lúc này Khúc Vân đang đứng bên cạnh Phong Nhược giải thích: "Trước tiên, chúng ta nên tìm một vị trí cố định, tuy nơi đây rộng rãi thế này nhưng tới lúc náo nhiệt nhất cũng có hơn hai, ba ngàn người đấy ! Mặt khác, chỉ cần không rời khỏi ngọn chủ phong thì lúc nào cũng đảm bảo được an toàn, cho nên mọi người có thể tự do đi dạo, nếu phát hiện có thứ gì tốt thì mua luôn, à đúng rồi, Đường Thanh ! ngươi đi chung với Phong Nhược đi, không khéo lại bị lừa đấy !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.