Người Cô Độc

Chương 18




Một tia quang mang màu lam nhạt từ chuôi kiếm chạy dọc theo thân kiếm, dưới ánh mặt trời rực rỡ ánh lên từng vầng hào quang tầng tầng trong suốt, trên thân kiếm có vô số quang điểm như băng tinh loé lên.

Đây là lần đầu tiên Phong Nhược quan sát thanh kiếm nhất phẩm ở khoảng cách gần như thế, thanh kiếm này dài khoảng ba thước, rộng chừng hai thốn, thân kiếm màu lam nhạt có khắc hai chữ “Thanh Phong”.

Nắm thanh kiếm trong tay hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một tia lạnh giá như băng từ thân kiếm truyền đến, đúng là thanh kiếm này đã từng được tinh luyện bằng Ngũ Hành Thạch thủy thuộc tính, do đó mới có thể có khí tức âm lãnh rét lạnh thế này.

Có thể nói chất lượng thanh kiếm này đã vượt qua Ánh Nguyệt đoản đao của Phong Nhược rất nhiều, Ánh Nguyệt đoản đao đối với phàm nhân còn có thể miễn cưỡng sử dụng được, chứ thanh kiếm nhất phẩm này nếu phàm nhân chỉ cần sờ qua thôi, cũng đã bị khí tức âm hàn của nó làm cho tổn thương không nhỏ.

Phong Nhược dám khẳng định nếu không phải gần đây pháp lực hắn tăng tiến mạnh và trình độ ngưng luyện cũng có biến hoá lớn thì hắn đã không thể sử dụng được thanh kiếm này.

Từ từ rót pháp lực vào trong thanh kiếm, lập tức từ thân kiếm truyền ra những tiếng ngân to nhỏ, từng vệt quang mang màu lam cũng nhanh chóng hóa thành vô số viên bi lam sắc nhanh chóng xoay tròn. Chỉ trong khoảnh khắc, lấy Phong Nhược làm trung tâm trong vòng ba trượng nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, trong không khí hiện ra vô số bông tuyết màu lam phất phới, trong nháy mắt cỏ xanh trên mặt đất đã bị đông cứng thành những tượng băng.

"Kiếm tốt !" Phong Nhược nhịn không được khen một tiếng, thanh kiếm nhất phẩm này có khả năng chịu được gấp ba lần pháp lực so với thanh Ánh Nguyệt đoản đao ! Điều này cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể đánh ra một đòn công kích mạnh gấp ba lần trước đây !

"Phá !" Khẽ quát một tiếng, thanh kiếm ở trong tay Phong Nhược nhanh chóng vẽ ra nửa hình cung trong không trung, vô số bông tuyết màu lam bị kiếm khí kéo đi theo, mới trông qua tựa như luồng cuồng phong màu lam vậy!

Sau khi những bông tuyết màu lam bị cuốn quanh, Phong Nhược dụng sức chém thanh kiếm trong tay về phía một gốc cây đại thụ cách đó khoảng ba trượng. Lúc này vô số bông tuyết phảng phất như Giao Long ra biển đột nhiên oanh kích, nhất thời phân nửa thân cây hoàn toàn bị đóng băng !

Khi luồng khí tức âm hàn hoàn toàn bị tán đi, Phong Nhược mới lắc đầu. Vừa rồi hắn bắt chước cách Mã Viễn thi triển một kiếm lôi đình cũng ở trong cự ly ba trượng, cũng với cây đại thụ giống thế, nhưng một kiếm của Mã Viễn chẳng những dễ dàng chặt đứt cây đại thụ, hơn nữa còn đóng băng hoàn toàn hết cả cây.

Bây giờ hắn cũng làm theo y hệt như thế mà cũng chỉ đóng băng được hơn phân nửa thân cây, còn kiếm khí thì không tước nổi vỏ cây chớ đừng nói là chặt đứt cả thân cây, mặc dù Mã Viễn sử dụng thanh kiếm nhị phẩm sẽ có ưu thế hơn, nhưng rõ ràng pháp lực của Mã Viễn đã vượt hắn rất nhiều.

Thế nhưng gã vẫn chỉ là một thủ hạ của Sở Thiên mà thôi, bởi vậy có thể suy đoán tên Sở Thiên này quả thật quá đáng sợ !

"Xem ra mình đã đắc ý quá sớm !" Phong Nhược khẽ lắc đầu, nếu như chính diện đối kháng ắt hẳn mình không phải là đối thủ của Lương Thực, chứ đừng nói đến Mã Viễn hay Sở Thiên, có thể hiện nay mình đã trở thành cái gai trong mắt, trong thịt bọn chúng, tuy nói do mình có quan hệ với Thiên Cơ Viện nên tạm thời không cần lo lắng gì, nhưng nếu như mình không tăng cường thực lực thì chắc chắn không có đường mà lui !

Đeo thanh kiếm nhất phẩm lên lưng, Phong Nhược lại lấy Ánh Nguyệt đoản đao hủy đi dấu tích rồi mới chui vào rừng.

Trở lại không gian Mộc Linh Thạch, Phong Nhược không lập tức cường hoá thanh kiếm, trong tay hắn có hơn mười viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính thủy hoàn toàn có thể lấy ra, hơn nữa thanh kiếm kia còn có thể tiếp tục cường hóa, nhưng hắn không làm ngay bởi vì pháp lực của hắn vẫn còn yếu nhược lắm.

Tuy hắn có thể liên tục thi triển vài chục lần Hỏa Diễm Đao, nhưng nếu toàn lực xuất chiêu Băng Sương Kiếm như vừa rồi thì cao lắm hắn cũng chỉ có thể liên tục phát ra bốn năm lần là cùng, dù sao số lần này cũng chỉ là ước đoán cũng chưa chính xác cho lắm.

Ngoài ra điều khiến cho hắn cảm thấy do dự chính là vì Hoạt Lạc Tán không thể khôi phục hoàn toàn pháp lực lúc thi triển Băng Sương Kiếm, đồng nghĩa với việc chẳng may hắn gặp phải nguy hiểm thì pháp lực của hắn có lẽ sẽ có khả năng bị cạn kiệt.

Cho nên nếu hắn chọn cách tiếp tục tinh luyện cường hóa thì không chừng số lần thi triển Băng Sương Kiếm sẽ càng ngày càng ít đi, có lẽ đây cũng là lý do mà Lương Thực không tiếp tục tinh luyện cường hóa.

Thầm thở dài, Phong Nhược lấy Tuyết Linh điệp ra, để nó tự do hoạt động ở không gian nhỏ hẹp này còn tự mình nhớ lại tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ hai rồi bắt đầu tu luyện.

Mười ngày cứ thế trôi qua, trong đoạn thời gian này mặc dù nhờ có Mộc Linh Thạch dư thừa linh khí tương trợ nhưng tu vi của Phong Nhược cũng không tiến nhanh như trước nữa.

Đối với việc này hắn đã rõ, bởi vì nửa năm trước, ngày qua ngày khổ tu, chỉ là trở ngại do thiếu linh khí mới bị vướng phải bình cảnh, vì vậy dưới sự trợ giúp của Mộc Linh thạch mới có thể tiến triển nhanh chóng, nhưng bây giờ hắn lại phải tu luyện tích lũy pháp lực, nếu như trụ cột không vững thì tương lai sẽ rất nguy hại !

Hiện giờ sắp đến ngày ước hẹn với đám Khúc Vân, Phong Nhược liền đình chỉ tu luyện, hắn mang theo Tuyết Linh Điệp rời khỏi không gian này. Khi đi ngang qua huyệt động tăm tối, hắn cố ý nhìn chung quanh một lần nữa thì phát hiện ra Ngân Sắc Tri Thù đang lánh sang chỗ khác, tựa như là mặc nhiên chấp nhận sự hiện hữu của hắn vậy.

Điều này khiến cho Phong Nhược cảm thấy vừa buồn cười lại buồn bực, buồn cười chính là con Tri Thù này quá thông minh, nó biết đánh không lại nên tìm cách tránh xa, còn buồn bực là vì nếu như thế thì làm sao hắn có thể tiếp tục thu thập thêm tơ nhện đây ?

Nhưng lúc này Phong Nhược không có cách nào bắt buộc con Ngân Sắc Tri Thù này nhả tơ, càng không nỡ bắt nó lại rồi tìm cách xử lý, cho nên tạm thời mặc kệ nó chờ sau này có thời gian chậm rãi nghĩ biện pháp.

Sau khi bịt kín hoàn toàn chỗ khe hở hắn lại cố gắng ngụy trang thêm lần nữa, khi đã xác định sẽ rất khó bị người khác phát giác, Phong Nhược mới rời khỏi tiểu cốc. Hắn giải phong Bạch Vũ Hạc, rồi bay về hướng ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn.

Không lâu sau khi hắn tiến vào ngọn chủ phong này, một dải tử quang từ sơn môn Thanh Vân Tông bay đến, trong nháy mắt đã dừng trước mặt Phong Nhược, sau khi luồng tử quang biến mất liền hiện ra một con tử hạc trông rất sống to bằng lòng bàn tay !

Vừa nhìn thấy tử hạc, Phong Nhược sửng sốt lập tức cẩn thận thò tay bắt lấy, hắn biết rõ đây là vật dùng để đưa tin của cao tầng Thanh Vân Tông, nhưng phạm vi đưa tin chỉ giới hạn ở ngọn chủ phong Thanh Vân Sơn mà thôi, một khi vượt ra khỏi ngọn chủ phong này thì không cách nào sử dụng nữa.

Nhưng điều làm cho Phong Nhược cảm thấy kỳ quái chính là cao tầng Thanh Vân Tông sao lại biết mình mà tìm tới ? Lại còn vận dụng thủ đoạn đưa tin cao cấp như thế, phải biết rằng, mặc dù kiêu ngạo như Sở Thiên cũng không có tư cách sử dụng thứ này.

Trong lòng không yên, hắn gỡ tờ giấy từ trong mỏ con tử hạc xuống, khi nhìn vào tờ giấy Phong Nhược lập tức như ngây như dại, vì trên tờ giấy chỉ viết có hai chữ “Trả nợ !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.