Người Cô Độc

Chương 1




Trong khoảnh khắc, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống rất nhiều giống như không gian bị cách ly hẳn ra, thậm chí Phong Nhược còn có thể nghe được nhịp tim của chính mình.

Hắc Linh Ly cũng chỉ là một trong những loại linh thú thông thường nhất ở Thanh Vân Sơn, những loại linh thú này đối với Khổng Phi và đám đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông căn bản không tính là có thể gây nguy hiểm, nhưng đối với Phong Nhược thì đây là một trải nghiệm rất cam go.

Con Hắc Linh Ly toàn thân ngăm đen, màu lông tỏa sáng, ngoại hình tương đối giống hồ ly nhưng bốn móng vuốt trông ghê gớm hơn nhiều, nhất là cặp mắt màu lam của nó đúng là yêu mị, quỷ dị.

Một người một thú giằng co một lát, chỉ nghe "Sưu" một tiếng trước mắt Phong Nhược chợt hoa lên, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Hắc Linh Ly nữa !

"Tốc độ nhanh quá !" Phong Nhược không dám chậm trễ liền lăn một vòng sang bên cạnh, nhưng đã thấy cảm giác đau đớn kịch liệt từ bả vai truyền đến, nếu hắn không tránh kịp thì chắc sẽ bị một trảo vào giữa lưng !

"A!" Phong Nhược quát lên một tiếng thật to rút ra thanh đao, nhưng còn chưa kịp làm gì thì tốc độ phản ứng của con Hắc Linh Ly này thật sự là vượt qua dự liệu của hắn rất nhiều !

"Hống" Một tiếng gào trầm thấp từ đối diện Phong Nhược truyền đến, con Hắc Linh Ly này chẳng biết lúc nào đã rơi xuống mặt đất, trong ánh mắt yêu dị của nó còn ánh lên vẻ đùa cợt !

"Ghét thật !" Phong Nhược bực mình nắm chặt thanh đoản đao Ánh Nguyệt, vết thương trên lưng cũng chỉ là làm cho hắn hơi nhíu mày, chút thương thế này hắn còn có thể chịu được, chỉ có điều con súc sinh này tốc độ quá nhanh, căn bản khiến cho hắn không kịp thi triển Hỏa Diễm Đao công kích, theo suy đoán của hắn thì hổ báo dã thú hung mãnh ở phàm thế (1) chưa phải là đối thủ của con Hắc Linh Ly này, chả trách sao nó được gọi là linh thú !

Hít sâu một hơi, đột nhiên Phong Nhược vung thanh đoản đao Ánh Nguyệt ra trước ngực rồi xông tới hướng Hắc Linh Ly tựa như muốn đâm chém đồng quy vu tận (2) vậy. Thế nhưng hắn đang âm thầm lưu lại một chút dư lực, đồng thời luôn ở tư thế sẳn sàng truyền nhanh pháp lực vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt.

Động tác của Hắc Linh Ly rõ ràng nhanh hơn, ngay khi Phong Nhược vừa xông lên, nó đã nhẹ nhàng nhảy lên cao mấy trượng, sau đó khéo léo lộn vòng giữa không trung định lặp lại chiêu cũ đánh lén sau lưng Phong Nhược !

Tuy Phong Nhược không thể nhìn rõ động tác của Hắc Linh Ly, nhưng qua quan sát thủ đoạn đánh lén mà hắn đoán được kiểu công kích của nó, bởi vậy hắn mới mạo hiểm đánh bạc một phen, biết đâu Hắc Linh Ly vẫn theo thói quen mà triển khai kiểu công kích như cũ !

"Đi tìm chết !" Khi thân ảnh Hắc Linh Ly biến mất, Phong Nhược nhanh chóng ước lượng thời gian, ngay lúc con linh thú biến mất hắn quát lên một tiếng lớn lập tức dừng lại rồi mượn lực quay lại và nhảy lên cao, đồng thời quán chú pháp lực vào Hỏa Diễm Đao kêu lên "Hây..." một tiếng liền chém ra !

Lúc này Hắc Linh Ly cũng vừa lúc lao xuống, chỉ nghe nổ “Ầm...” lên mộ tiếng, hỏa quang bắn ra tung tóe, con Hắc Linh Ly đã bị Hỏa Diễm Đao bổ trúng, nó chỉ kịp hét thảm một tiếng văng ra ngoài xa mấy trượng !

Nhưng uy lực một đao cực mạnh này cũng chưa thể giết chết nổi Hắc Linh Ly, nó ngã xuống mặt đất rồi lăn một vòng, sau đó giãy dụa nhảy dựng lên rồi bỏ chạy ra xa, hiển nhiên nó bị một đao phục sẵn kia làm cho kinh sợ quá mức, nhưng bởi vì bị thương rất nặng nên tốc độ của nó không nhanh như lúc đầu.

"Muốn chạy trốn à ! Dễ dàng như vậy sao !" Phong Nhược cắn răng thật mạnh xông lên phía trước, chỉ thêm vài đao nữa ắt hẳn con Hắc Linh Ly đã bị trọng thương này chết thôi !

Đánh chém liên tục cho đến khi biết chắc con Hắc Linh Ly đã chết đi mấy lần, Phong Nhược mới đặt mông ngã ngồi xuống, lúc này hắn mới phát hiện ra hơn phân nửa khí lực của mình đã tiêu hao hết rồi, vừa rồi tuy mới trải qua hai đợt giao chiến ngắn ngủi nhưng thật sự là cực kỳ hung hiểm !

Đúng ra thì thực lực của Hắc Linh Ly tuyệt đối cao hơn Phong Nhược rất nhiều, nếu không phải hắn mạo hiểm đánh cuộc một lần thì kết quả cuối cùng nhất định hắn sẽ chết không có chỗ chôn !

Thở dốc thêm một lát nữa, Phong Nhược không dám dừng lại chỗ này thêm chút nào, hắn quăng xác Hắc Linh Ly vào trong Túi Càn Khôn sau đó nhanh chóng hái hai đóa Cam Lộ Chi rồi vội vã chạy về phía ngọn núi cao nhất.

Sau khi leo qua đoạn xích sắt kia sang một vách núi khác Phong Nhược mới hoàn toàn yên tâm, bởi vì trong phạm vi này có đệ tử Thanh Vân Tông thường xuyên đi tuần tra, nên căn bản không sợ linh thú xuất hiện.

Vết thương sau lưng của hắn cũng không nghiêm trọng lắm, vì vậy Phong Nhược tạm thời không có cách nào để ý đến, nơi đây hắn không thể tự băng bó được, nếu bảo tìm một gã đệ tử Thanh Vân Tông nhờ giúp đỡ thì tốt hơn đừng nên nghĩ.

"Xem ra mình cũng cần phải nghĩ biện pháp giành thời gian luyện chế một ít Chỉ Huyết Tán rồi, rất thích hợp dùng để trị những vết thương không quá nghiêm trọng như thế này !" Phong Nhược âm thầm nghĩ, may mà những loại như Chỉ Huyết Tán, Hoạt Lạc Tán và Vạn Linh Tán chỉ là cần những đan phương cấp thấp nhất cho nên không cần dùng đan đỉnh (3) chuyên dụng để luyện đan mà chỉ cần sử dụng pháp lực tiến hành điều chế là được, hay nói đúng hơn hắn chẳng có cách nào sở hữu được đan đỉnh.

Phong Nhược đã từng nhìn thấy ở chỗ vị Luyện Đan Sư huynh một cái lò cao hơn người một chút, mặt ngoài khắc rất nhiều hoa văn vô cùng tinh xảo, đó chính là thành phần quan trọng nhất của đan đỉnh, tuy nhiên nghe nói đan đỉnh đó cũng chỉ là loại cấp thấp nhất, nhưng Phong Nhược đoán rằng, vật ấy phải cần rất nhiều Ngũ Hành Thạch mới đổi được !

Tuy mới nghĩ đến việc luyện chế Chỉ Huyết Tán, nhưng Phong Nhược cũng không lập tức động thủ ngay, nguyên nhân bởi vì vừa rồi hắn thi triển Hỏa Diễm Đao lần đầu mà trong cơ thể đã tiêu hao mất một nửa pháp lực, cho nên hắn phải ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi lâu mới có thể tiến hành được.

Thế nhưng hắn cần phải xử lý xác con Hắc Linh Ly này trước đã, dạo trước hắn từ miệng của đám người Khổng Phi biết được, nếu bắt được những linh thú cấp thấp đều có thể đưa ra chợ bán, đây cũng là cách phát tài của bọn Khúc Vân và Khổng Phi.

Chỉ là Phong Nhược đến giờ căn bản vẫn chưa biết tới nơi được gọi là chợ nó như thế nào, huống chi hắn không có thú cưỡi phi hành nên không thể xuống núi được, cho nên thi thể Hắc Linh Ly có lẽ cũng chỉ để mình hắn tự hưởng mà thôi.

Phần thịt tất nhiên là sẽ ăn, hắn đã chán món bánh gạo lắm rồi nên rất trông chờ bữa ăn của mình được cải thiện, còn lớp da hắn sẽ chế tác thành áo da dù lực phòng ngự không sánh được với bộ trang phục Tuyết Tằm, nhưng ít ra so với quần áo vài thô rách rưới hiện tại thì tốt hơn nhiều.

Trở lại chỗ trú tạm của mình, Phong Nhược lập tức lấy ra thi thể Hắc Linh Ly nhưng hắn cứ buồn bực mãi, vì lúc chém giết Hắc Linh Ly hắn căn bản không nghĩ sâu xa nên chém lung tung vào nhiều chỗ, và hậu quả chính là hắn không thể gom thành một tấm da thú đủ rộng để làm quần áo.

"Được rồi ! Thịt nướng cũng không tệ a !" Phong Nhược nói như thể để tự an ủi mình.

(1) Phàm thế : thế giới sinh sống của phàm nhân.
(2) Đồng quy vu tận : liều mình đổi mạng, hai bên cùng chết.
(3) Đan đỉnh : lò luyện linh đan."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.