Người Chồng Yêu

Chương 127: Thuật Hồi Sinh Thân Xác




"Không, không cần, đau quá, ra ngoài đi, đi..." Cơn đau đớn từ cúc huyệt truyền tới trong nháy mắt làm nàng hồi hồn khỏi tư vị cao trào, nàng muốn đứng dậy, lại bị Ngàn Tuyết gắt gao ôm lấy.

"Sư phụ, đừng sợ, rồi nàng sẽ quen thôi." Ngàn Tuyết tuy rằng chưa nhìn thấy ngoài đời, nhưng lại biết Lê Tử Nam đang làm cái gì. Trong sách có vẽ tư thế này, cho nên sư phụ nhất định có thể chịu được. Bọn họ có ba người, nếu thân thể sư phụ không được dạy dỗ tốt, làm sao có thể thỏa mãn ba người bọn họ đây?

"Các ngươi, không bằng súc sinh, không bằng cầm thú." Nịnh Hinh Nhi thống khổ mà mắng, cúc huyệt theo bản năng mà co rút lại, muốn đẩy dị vật ra bên ngoài.

"Hinh Nhi, thả lỏng, thả lỏng nào, nếu không người chịu khổ chính là nàng đó." Lê Tử Nam vừa nói, vừa thong thả đem hung khí bành trướng của nam nhân cắm vào cúc huyệt nhỏ nhắn của nàng. Bởi vì cố nén dục vọng, gân xanh trên trán hắn đều hiện cả lên.

"A, sư phụ, nàng kẹp chết ta. Bên trong thật nóng, ta lại muốn nữa rồi." Ngàn Tuyết hưng phấn mà nói. Hắn vừa mới "đánh trận" xong, côn th*t có chút mềm nhũn, nhưng bởi vì hoa huy*t nàng nhanh chóng đè ép, run rẩy, dục vọng của hắn lại cháy lên, nhiệt huyết lại ập đến lần thứ hai, làm tiểu huynh đệ của hắn lại cương lên.

"Ta hận các ngươi, hận chết các ngươi." Nịnh Hinh Nhi nức nở mà nói, vẫn nghe thấy thanh âm Lê Tử Nam khuyên bảo nàng thả lỏng, hoa huy*t và tiểu cúc non đừng kẹp chặt bọn họ như thế nữa. Vừa rồi, trong lúc đè ép côn th*t bọn họ, nàng sinh ra khoái cảm và thoải mái đến cực độ. A, đây đều là do Thiên Tiên Say Tình, nàng không phải là nữ nhân dâm đãng, tuyệt đối không phải.

"Ngoan, đúng rồi." Lê Tử Nam vừa nói, vừa tiếp tục thâm nhập tiểu cúc non của nàng. Cúc non của nàng không nhiều nước giống hoa huy*t, hơn nữa lại cực kì nhỏ hẹp, nhưng không sao, chỉ cần dạy dỗ tốt, đây sẽ là nơi hút hồn nam nhân.

"Hu hu" Nịnh Hinh Nhi vô lực mà khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng chôn trên vai Ngàn Tuyết. Vật bên trong hoa huy*t càng ngày càng ngạnh, cúc huyệt lại có di vật thô to, làm nàng có cảm giác trướng trướng. Loại cảm giác này làm nàng xém chút đã quên mất. Sau khi nàng Trúc Cơ thành thiếu nữ mười bốn tuổi, cơ thể liền có chức năng tự thải độc, cơ bản chỉ cần uống nước linh tuyền và linh quả sinh trưởng bên cạnh, độc tố và những thứ dư thừa trong cơ thể được bài xuất ra bên ngoài. Ba bốn trăm năm qua, trong cơ thể nàng không có bất cứ thứ gì lạ thường, cái bộ vị kia đã mất đi công năng sinh lý.*

Nghĩa là Hinh Nhi tỷ chỉ ăn linh quả và uống nước thôi, nên cơ thể không có gì để thải độc. Mà cơ thể tỷ ấy lại có chức năng đưa độc tố và thức ăn dư thừa ra bên ngoài, cho nên có nó cũng như không có thôi.

"Hinh Nhi, thả lỏng, thả lỏng một chút nào, để ta cắm toàn bộ vào." Lê Tử Nam ôm nàng, đôi tay tách cánh mông mập mạp, trắng nõn của nàng ra, nhìn tiểu cúc non non nớt mà gian nan nuốt vào côn th*t thô dài của hắn.

Thật muốn nàng thống khổ mà cầu xin, đem nàng hung hăng mà cắm vào, muốn hung hăng mà phá tâm thân nàng, muốn nàng chảy ra máu xử nữ.

Trong đôi mắt tĩnh lặng của hắn hiện lên chút hung ác, đầu ngón tay lại dùng sức nhiều hơn, tay véo lấy mông nàng. "A", hắn như mãnh thú mà gầm nhẹ một tiếng, ưỡn người về phía trước, đem toàn bộ gốc rễ cự long đưa hết vào. côn th*t thô to làm cúc huyệt nàng căng ra đến cực điểm, chảy ra nhè nhẹ máu tươi.

"A, đau quá!" Cảm giác trướng đau mãnh liệt như bị xé rách làm Nịnh Hinh Nhi kinh hô kêu đau, huyệt khẩu vô lực mà mấp máy.

"Lê Tử Nam, ngươi làm nàng bị thương kìa." Ngàn Tuyết bị bạo khí trong mắt Lê Tử Nam dọa sợ, mém chút nữa liệt dương, nghe được Nịnh Hinh Nhi hô đau liền nhắc nhở hắn.

"Hinh Nhi, đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương." Bị tiếng hét của nàng và lời nhắc nhở của Ngàn Tuyết làm cho bình tĩnh, Lê Tử Nam phát hiện mình đã hơi xúc động, vội khống chế cảm xúc, ngừng lại một chút, tay vuốt ve lưng nàng, trấn an nàng.

"Ngươi ra đi, ta đau quá." Nịnh Hinh Nhi nức nở mà cầu xin.

"Không được." Lê Tử Nam đang được cúc huyệt kẹp đến cực kỳ thoải mái, nghe vậy liền ngay lập tức cự tuyệt, Tiểu cúc non của nàng phải được dạy dỗ, nếu hắn không tiếp tục, công lao sẽ mất đi hết. "Nàng thả lỏng đi, ta sẽ nhẹ nhàng mà." Hắn một bên nói, một bên chậm rãi đong đưa, đồng thời lấy Thiên Tiên Say Tình ra.

Lê Tử Nam vừa trừu sáp, vừa bôi thuốc lên trên nhục bổng, bôi lên cúc huyệt nàng, sau đó không đợi côn th*t rút ra hết liền cắm vào. Thượng cổ tu sĩ điều chế ra Thiên Tiên Say Tình đã nghĩ đến việc dược hiệu quá mãnh liệt, thế nên ngoài việc làm dục vọng tăng cao, nó còn có thể trị thương nhanh chóng.

"Đừng, mau rút ra, ngươi gạt ta, tên chết tiệt!" Biết mình bị lừa, nàng tức giận mắng hắn, dùng sức co rụt cúc huyệt lại, hy vọng đem côn th*t hắn đẩy ra ngoài. Cảm giác nóng rát, tê dại đột nhiên khuếch trương ở cúc non, Nịnh Hinh Nhi cả kinh kêu lên, "Ngươi lại cho ta dùng xuân dược?" Cảm giác nóng bỏng kia đã quá rõ ràng mà.

"Sư phụ, nàng thật chặt, kẹp ta muốn gãy a." Ngàn Tuyết sung sướng mà nói, chậm rãi luận động trên dưới hoa huy*t nàng. Hắn mém chút nữa bị Lê Tử Nam dọa cho liệt dương, may mắn hận ý lạnh băng kia đã biến mất, mà nàng lại kích thích dục vọng của hắn tăng vọt, côn th*t lập tức cứng rắn như lúc ban đầu.

"Hinh Nhi, đừng sợ, ta sẽ chăm lo tốt cho cúc huyệt của nàng, cho nàng dục tiên dục tử, làm nàng muốn ngừng mà không thể được." Lê Tử Nam vừa nói, vừa ở trong cúc huyệt của nàng thọc vào rút ra theo tiết tấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.