Người Chồng Yêu

Chương 125: Sánh Ngang Mandara




"A, a..." Sau khi cao trào, Nịnh Hinh Nhi xụi lơ nằm trên thảm, khóe mắt phiếm hồng, khuôn mặt kiều diễm đỏ hồng như say, như ngượng ngùng. Trong nháy mắt cao trào, nàng cảm giác được thân thể sảng khoái và thả lỏng trước nay chưa từng có, có chút mê đắm có thể kéo dài lâu hơn một chút, khoái cảm mãnh liệt hơn một chút.

Phát hiện Lê Tử Nam cũng không lập tức tiến vào thân thể Nịnh Hinh Nhi, Ngàn Tuyết nhanh chóng biến thân ẩn dấu đi bộ da trắng tuyết của mình, bản thân trần như nhộng mà từ từ quỳ xuống giữa hai chân Nịnh Hinh Nhi, một tay bắt lấy đùi non run rẩy của nàng, một tay đỡ lấy côn th*t đang ngang nhiên đứng thẳng, nhắm ngay hoa huy*t ướt dầm dề của nàng cắm đi vào. Trong phút chốc, côn th*t khô nóng trướng đau bị thủy huyệt chật hẹp ướt đẫm gắt gao bao bọc lấy, làm hắn hít thở không thông, tận hưởng sự thỏa mãn truyền từ côn th*t, xông thẳng lên đại não. "A, nàng kẹp ta thật chặt, thật sướng!" Đầu hắn trống rỗng, bắt lấy hai chân nàng điên cuồng luận động.

hoa huy*t đột nhiên bị cự vật nóng bỏng lấp đầy, Nịnh Hinh Nhi không cảm thấy đau đớn, mà là cảm thấy như có một dòng điện tê dại truyền khắp người. "Thật trướng, không cần, quá nhanh. Ngàn Tuyết, quá sâu rồi..." Nàng yêu kiều rên rỉ, tuy miệng nói không cần, nhưng thân thể lại nhanh chóng thích ứng với sự điên cuồng luận động của hắn, trầm luân trong bể dục vọng cùng hắn.

"Rất thoải mái phải không?" Lê Tử Nam xoa bóp hai tiểu bao tử của nàng, ngón tay chậm chạp vân vê núm vú, đem nó trêu chọc đến đứng thẳng, cứng rắn như hòn đá nhỏ. "Hinh Nhi, thân thể của nàng vẫn quá non nớt, ta hy vọng nàng có thể lớn nhanh hơn một chút." Hắn nói như thế, lại cố nén huyết mạch đang sôi sục trong cơ thể, duỗi tay tìm kiếm những điểm mẫn cảm trên thân thể nàng. hoa huy*t của thiếu nữ 14 tuổi quá mức kiều nộn, mà hắn lại hy vọng nàng như hoa xuân kiều diễm mà nở rộ, có được đường cong lả lướt mạn diệu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là phong tình, đều là vũ mị. Nữ nhân như hoa, như lá, nam nhân lại là người làm vườn, hắn sẽ chăm chỉ tưới nước cho nàng, làm thân mình của nàng trưởng thành đến giai đoạn đẹp nhất của thiếu nữ.

"A, sư phụ, chủ nhân, ta rất thoải mái nha. Sư phụ, nàng đem chân mở rộng ra thêm chút nữa đi, để ta hung hăng mà cắm vào. Cắm cho nàng sung sướng, cho nàng như được trên mây." Ngàn Tuyết đắm chìm trong giao hoan, đôi tay cật lực đem hai chân nàng mở ra, cơ hồ thành chữ 壹, eo thon cứ thế đong đưa, đem côn th*t thô dài cứng rắn như thiết tra tấn hoa huy*t nhỏ nhắn của nàng.

"Thật sâu, đừng như vậy mà, rất khó chịu..." Nịnh Hinh Nhi sợ hãi mà nói. Nàng thật ra cũng đã gần 300, 400 tuổi*, nhưng thân thể đã trải qua thiên tiên vạn kiếp tu luyện, mềm dẻo uốn lượn, cho dù hai chân bị bẻ ra như thế cũng không thấy đau, chỉ là côn th*t của hắn cắm quá sâu, làm nàng không thoải mái.

*Bế quan sẽ không nhận biết được thời gian, nên Hinh Nhi tỷ cũng không biết mình chính xác bao nhiêu tuổi.

"Thật thoải mái, sư phụ, nàng thoải mái không?" Ngàn Tuyết thở dốc mà hỏi, mỗi lần cắm vào đều đâm côn th*t vào sâu bên trong, hận không thể đưa cả người chôn sâu vào thân thể nàng.

"Bạch bạch bạch", hoa huy*t nàng bị bắt phun ra nuốt vào côn th*t của hắn, phát ra tiếng vang dâm mỹ. Hắn hung hăng mà thọc vào rút ra, mỗi lần đều đem côn th*t và hai quả trứng nhỏ mãnh liệt va chạm, phát ra một cổ ái dịch sền sệt.

"A, a quá sâu, nhẹ một chút..." Mắt nàng nửa khép nửa mở, miệng thơm khẽ nhếch tràn ra tiếng rên rỉ cùng nũng nịu oán trách.

"Hinh Nhi, nàng thoải mái không? Có muốn nhiều hơn?" Lê Tử Nam thổi khí bên tai nàng, đầu lưỡi linh hoạt miêu tả từng tấc da thịt nàng, liếm láp vành tai trắng hồng của nàng. Tay hắn cũng không nghĩ ngơi, mềm nhẹ xoa bóp hai luồng bánh bao, ý đồ đem nàng chìm sâu vào tình cảm mãnh liệt theo đó đem bánh bao làm cho càng thêm no đủ.

"Hừ, thoải mái, nhưng không cần, quá sâu. A a, nhẹ chút..." Nịnh Hinh Nhi trở nên mê mang, trong lúc nhất thời ngây ngốc mà trả lời câu hỏi của Lê Tử Nam. côn th*t nóng bỏng cuồng dã trừu động ở hoa huy*t nàng, từng chút từng chút đều va chạm thật mạnh thật sâu vào từng vách thịt non, khoái cảm cứ ập tới, phảng phất như không bao giờ là đủ.

"Hinh Nhi, hoan ái là chuyện bình thường, nàng không cần phải phản kháng nó." Lê Tử Nam vừa nói, vừa ái muội thổi khí bên tai nàng.

"Không, không đúng, các ngươi... Các ngươi làm bẩn ta. Ta hận các ngươi." Nịnh Hinh Nhi hốt hoảng, giơ tay lên muốn đánh hắn.

Lê Tử Nam bắt lấy cánh tay nàng, đặt lên khuôn mặt của bản thân, "Hinh Nhi không ngoan, cần phải được dạy dỗ." Nịnh Hinh Nhi được sinh ra trong linh đàm bí địa, trừ bỏ mẫu thân thì cũng chỉ gặp qua hắn, Hạ Trọng Lâu và Ngàn Tuyết. Nàng đối với chuẩn mực đạo đức của nữ nhân hiểu biết rất ít, chuyện hắn cần làm bây giờ chính là đem tâm lý trói buộc của nàng phá hủy, làm nàng tiếp thu cả ba người bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.